Không Thể Không Yêu

Chương 32: Tâm viên ý mãn

Từ Tiếu Thiên nghĩ chắc giờ trên đầu mình có viết hai chữ rất to rất rõ: "Mẹ kiếp!". Lúc Lạc Hiên và Cố Bằng Triển đi hội hoa sen cậu đã buồn bực vô cùng, nhưng khi ấy có thời gian, cậu bám đuôi lúc nào cũng được.

Với tình huống trước mắt này cậu nhất thời không có cách ứng phó. Tiếu Vĩ Trạch là ông chủ của Lạc Hiên, nhân viên cùng ông chủ đi công tác là việc hết sức bình thường, không có gì phải suy nghĩ.

Chỉ là... Từ Tiếu Thiên cảm thấy nếu giờ Cố Bằng Triển đang ở trước mặt cậu chắc chắn sẽ bị cậu hành đến chết, nhưng nếu không phải Cố Bằng Triển, sao cậu lại vô cớ tràn ngập cảnh giác với Tiếu Vĩ Trạch? Sao cậu vừa nghe thấy Lạc Hiên sẽ đi công tác cùng Tiếu Vĩ Trạch lại thấy ngứa ngáy vô cùng?

"Tiếu Vĩ Trạch nhất định phải đi chứ. Phòng tranh của mình khai trương chẳng nhẽ lại không đi?" Lạc Hiên cười cười nhìn cậu, "Sao thế?"

"Không sao, thuận miệng hỏi thôi." Tiếu Vĩ Trạch đứng lên, vỗ quần, Tiếu Vĩ Trạch nhà anh đi chết đi, "Đi ăn gì đi. Cậu muốn ăn gì?"

Lạc Hiên đứng lên theo, suy nghĩ một chốc, vỗ tay: "Thịt nướng Brazil."

"Đi." Từ Tiếu Thiên nhảy từ mặt cỏ lên đường rải sỏi, trong chớp mắt chạm chân xuống đất, cảm giác bên kia đường có bóng người chợt lóe, lòng cậu trùng xuống, không phải chứ?

Cậu nhìn về hướng bóng người kia, không thấy gì, lảo đảo chạy lên vài bước cũng không thấy ai.

Tối nay về nhất định gọi điện thoại về nhà, mặc kệ có phải bổ cậu hay không đều phải làm cho rõ ràng, nếu không thì ai cũng đừng sống. Nếu bố ngày nào cũng đến trường và khách sạn hai điểm một đường mà canh chừng cậu, trời nóng như này nếu bị cảm nắng hay gì đó cậu chết cũng không hết tội.

Vấn đề là nếu bóng người kia đúng thật là bố cậu, vậy thì hành vi thân mật giữa cậu và Lạc Hiên đã bị ông trông thấy hết... Cậu xoay người bước hai bước, bất chợt quay đầu lại, không có ai, lại đi tiếp hai bước, lại bất chợt quay đầu lại, vẫn không có ai... Cậu lặp đi lặp lại rất nhiều lần cổ săp gãy đến nơi, cuối cùng khẳng định phía sau không có ai theo dõi.

"Hay là..." Lạc Hiên bước tới trước mắt cậu, không chú ý cậu đang vừa đi vừa quay đầu rèn luyện cơ cổ.

"Gì?" Từ Tiếu Thiên nhéo cổ, chạy lên hai bước đi song song với Lạc Hiên.

"Đến quảng trường đằng kia ăn thịt nướng, ăn xong có thể đi xem phim," Lạc Hiên cầm điện thoại xem giờ, "Lâu rồi tớ chưa xem..."

"Không thành vấn đề!" Làm gì cũng được, Từ Tiếu Thiên không có ý kiến, chỉ cần là Lạc Hiên muốn, cậu có thể làm theo hết.

Từ Tiếu Thiên không có hứng thú quá lớn với thịt nướng, cậu cảm thấy chỉ cần ngắm Lạc Hiên đã rất vui sướиɠ rồi. Lạc Hiên thích ăn, ăn điền cuồng, ăn không thèm ngẩng đầu lên.

"Cậu chạy nạn tới đây chắc cực khổ lắm nhỉ, bé con." Từ Tiếu Thiên ôm má nhìn cậu.

"Trên đường tới đây chỉ ăn cỏ với rễ cây thôi, khó khăn muốn ăn cướp thì còn bị cậu phát hiện..." Lạc Hiên cười đưa ngón tay lên miệng mυ'ŧ, rặt một vẻ ăn chưa đã thèm.

Động tác vô tình này chút nữa khiến Từ Tiếu Thiên mềm oặt chui xuống gầm bàn. Cậu chống tay lên bàn, cố gắng kiềm lại du͙© vọиɠ hoạt bát đáng yêu trong lòng, dời tầm mắt khỏi người Lạc Hiên, tùy tiện nhìn một xó xỉnh nào đó.

"Ài, thật chả ra sao cả, ăn căng bụng quá." Lạc Hiên dựa ra phía sau, vỗ vỗ bụng.

Từ Tiếu Thiên duỗi tay nhéo cằm cậu: "Không phải lâu lắm rồi cậu mới ăn cơm tử tế chứ?"

"Chắc tại tớ lười quá, tan làm thì lười ra tiệm ăn, về đến nhà thì càng lười nấu," Lạc Hiên thở dài, "Thân ôi sao mình lười thế chứ?"

Hay là bọn mình sống chung đi.

Câu này luân chuyển hàng trăm lần trong miệng Từ Tiếu Thiên với vận tốc ánh sáng, cuối cùng vẫn bị nuốt xuống bụng, ở trong bụng nhào nặn mấy lần đến khi quay ra đã thành câu nói khác: "Sau này ngày nào tớ cũng ăn cơm cùng cậu nhé."

"Được đó." Lạc Hiên lên tiếng.

Hai người đứng trước quầy vé, nhìn qua tất cả các phim.

"Thế mà lại không có phim kinh dị! Không có..." Lạc Hiên thất vọng, dò đi dò lại mấy lần.

Cuối cùng hai người chọn bộ phim tình cảm nóng bỏng, không phải vì lý do gì khác mà thật sự chọn không được một bộ hợp gu, nghe nói phim này rất nổi tiếng nên chọn đại.

Nửa tiếng nữa mới chiếu phim, Từ Tiếu Thiên và Lạc Hiên cùng ngồi ở sảnh chờ... và ăn.

"Không phải cậu ăn no lắm rồi à?" Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên ăn bánh kem.

"Đứng dậy nhảy mấy cái tớ còn ăn được cả túi bắp rang bơ, mà thôi để dành tẹo nữa xem phim thì ăn."

"Đệt, cậu trâu bò."

Phim kết thúc, có mấy người lục tục đi qua hai người ra ngoài, đều là đến xem bộ phim ngôn tình kia, Từ Tiếu Thiên kinh ngạc phát hiện không ít người ửng đỏ hai mắt.

"Đây là phim buồn à?" Từ Tiếu Thiên sợ nhất là xem phim buồn. Hồi tiểu học xem Tiêu Dụ Lộc* cậu khóc ướt nguyên một bao khăn giấy, từ sau lần đó cậu từ chối xem bất cứ cái gì bi kịch.

"Chắc là rất cảm động." Lạc Hiên thích thú nhìn một đôi vừa bước ra ngoài.

Hai người kia đứng sát bên bọn họ, cô gái mắt đỏ bừng nhìn bạn trai, tay vuốt ve mặt cậu, cậu nhóc kia yên lặng, hai người cứ thế thâm tình nhìn nhau.

Sau khi cô gái sờ mặt bạn trai hai ba phút gì đó, Từ Tiếu Thiên rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng ghé tai Lạc Hiên: "Đệt, nói gì thì nói nhanh đi, mặt chứ có phải bình hoa đâu mà sờ, lâu thế tớ còn tưởng bị mù..."

"Cậu quản nhiều thế." Lạc Hiên che mặt nhưng mắt không rời hai người đó.

"Chút nữa xem xong ra ngoài nếu cậu xúc động quá có thể sờ mặt tớ nhưng đừng quá một phút, lâu hơn tớ sẽ tưởng cậu bị mù..."

"Sao lại không phải cậu xúc động nên sờ mặt tớ?" Lạc Hiên bĩu môi cười.

"Cùng lắm thì tớ vuốt vuốt tí, sau đó nói gì thì nói. Nếu nói không nên lời thì hôn cái còn hơn sờ."

Cuối cùng cũng đến giờ chiếu của hai người, lúc vào phòng chiếu phim, Từ Tiếu Thiên ngớ cả người.

Đệt, ghế sweetbox**?

"Ơ..." Lạc Hiên cũng sững người.

"Tớ thề tớ không nói với nhân viên bán vé là muốn ghế đôi." Từ Tiếu Thiên cảm thấy đối mặt toàn là các cặp tình nhân ngồi sweetbox thế này, cậu thật chẳng khác nào một thằng lưu manh.

"Chắc là tại cậu đi một người mà mua hai vé, lại còn là phim tình yêu nữa," Hết ngỡ ngàng rồi Lạc Hiên cũng không bận tâm lắm nữa, cầm vé bắt đầu tìm ghế, "Đoán chắc rằng cậu đưa bạn gái đi xem."

Từ Tiếu Thiên đi theo, trước ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc bình tĩnh hoặc giả vờ không nhìn thấy của mọi người mò tới chỗ ngồi, đặt mông rồi trượt luôn xuống: "Đệt, không phải chỉ là ghế đôi à, hai đứa con trai lại không thể ngồi ghế đôi?"

"Vậy cậu trốn gì?" Lạc Hiên cười nhìn cậu trượt xuống, ngồi bên cạnh.

"Dù tớ tin rằng đạn không bắn trúng tớ cũng không thể đi ra đứng hóng đạn chứ. Làm thế trông kỳ lắm."

Lạc Hiên cười, ôm bắp rang bơ bắt đầu ăn. Giờ đến sức để giật mình Từ Tiếu Thiên cũng không có, hai tiếng, Lạc Hiên ăn không ngừng, vừa kêu no quá, vừa ăn lia lịa.

Cậu duỗi tay nhéo eo Lạc Hiên một phát: "Cậu nói xem đồ ăn đi đâu hết rồi?"

"Thành phân."

"Đệt... Cậu tự làm mình gớm đấy à?"

"Tớ chỉ kể lại sự thật."

"Để tớ kể cậu nghe một câu chuyện nhé."

"Về ăn cơm. Chắc chắn gớm hơn cậu vừa nói, muốn thử thách không?"

"À, là cái chuyện ăn canh chua cay rồi phun ra***?"

"Đệt..." Từ Tiếu Thiên bại trận.

"Tớ có chuyện còn kinh tớm hơn ăn xong nôn, muốn thử thách không?" Lạc Hiên vui vẻ nhét hai hạt bắp vào miệng, vừa nhai vừa vui vẻ nhìn cậu.

"...Đừng."

...

Đèn trong phòng cuối cùng cũng tắt, âm thanh nói chuyện xung quanh theo đó mà nhỏ dần xuống rồi ngưng hẳn, Từ Tiếu Thiên thả lỏng cơ thể.

Phim bắt đầu. Tốc độ ăn bỏng của Lạc Hiên cũng chậm lại, mắt chăm chú nhìn thẳng màn hình xem vô cùng nghiêm túc.

Từ Tiếu Thiên thừa nhận cậu chẳng có tí hứng thú vào với phim tình yêu, cậu đi xem phim chỉ vì có thể ở bên cạnh Lạc Hiên như thế này thôi, à, vì xung quanh tối nữa, gì nữa nhỉ, còn có niềm vui ngoài ý muốn có thể trong không gian tương đổi tách biệt này ngồi chung ghế đôi với Lạc Hiên.

Bởi thế cậu càng không để ý đến bộ phim, sự chú ý đều bị Lạc Hiên hấp dẫn một cách khó cưỡng. Ánh sáng màn hình khi sáng khi tối hắt lên mặt Lạc Hiên, vẽ nên đường nét xinh đẹp chốc mơ hồ chốc lại rõ ràng. Tim Từ Tiếu Thiên theo cứ thế đập thình thịch lúc mau lúc chậm bất quy tắc.

Mẹ ơi đây là dày vò đau khổ cỡ nào chứ! Từ Tiếu Thiên ba phút lại chỉnh tư thế ngồi, phối hợp cùng nhịp tim không đều mang đến cảm giác cực kỳ có bệnh.

"Trước giờ tớ không phát hiện cậu mắc chứng tăng động đấy." Lạc Hiên quay sang, ghé sát bên tai cậu nói khẽ.

"Cậu nghĩ tớ muốn à," Từ Tiếu Thiên cũng đè giọng xuống, nắm lấy tay Lạc Hiên đặt lên ngực trái của mình, "Cậu sờ thử xem."

"Ừ. Ngừng đập?"

"...Cậu sờ cẩn thận đi."

"Có phải màn hình cảm ứng đâu..."

Từ Tiếu Thiên thở dài, giữ tay Lạc Hiên không buông, kéo người về phía mình, Lạc Hiên nghiêng theo không giãy dụa, quay sang nhìn mặt cậu.

"Xem phim, không cần xem tớ."

"Cậu cũng không xem phim đấy thôi?"

Từ Tiếu Thiên cúi đầu, gác cằm lên vai Lạc Hiên: "Làm sao mà tớ xem nổi?"

Lạc Hiên cười không nói lời nào, nửa người dựa vào Từ Tiếu Thiên, lại bắt đầu bỏ bắp rang bơ vào miệng, mắt nhìn màn hình. Từ Tiếu Thiên cứ đơ ra như thế không nhúc nhích, một tay nắm tay Lạc Hiên, tay kia khoác eo cậu, ngón tay cách lớp quần áo chọc chọc người cậu.

"Sao Tuesday cứ hung hăng như thế?" Lạc Hiên bình luận một chút về nội dung phim, tỏ vẻ bất mãn với nhân vật nữ phụ vừa xuất hiện đã vô cùng ngông nghênh.

"Ừ, đúng thật." Từ Tiếu Thiên thuận miệng đáp, ngón tay vén vạt áo Lạc Hiên lên, vói vào.

Điều hòa trong rạp phim đúng là công suất lớn. Làn da Lạc Hiên trơn mịn mà lạnh băng, Từ Tiếu Thiên che tay lên: "Lạnh không? Sao người cậu lạnh vậy?"

"Không lạnh." Lạc Hiên dựa vào cậu khẽ khàng nhúc nhích, lén lút đạp chân lên ghế phía trước.

Loại tư thế nửa dựa nửa nằm này thật dễ dàng khiến người ta có suy nghĩ bậy bạ, ít nhất là Từ Tiếu Thiên thấy thế. Đối với cậu tư thế này của Lạc Hiên rất có sức quyến rũ. Cậu ôm Lạc Hiên từ phía sau, nhẹo nhẹ trên đùi cậu rồi muốn rời đi chỗ khác.

"Ngoan ngoãn chút." Lạc Hiên chọc tay Từ Tiếu Thiên.

"Cậu xem phim của cậu đi." Từ Tiếu Thiên dán ở bên tai cậu nói khẽ.

"Cậu cứ thế này tớ xem kiểu gì..."

"Thế đừng xem nữa."

*một chính trị gia của Trung Quốc.

**ghế đôi, ghế cho các cặp đôi là kiểu ghế dài không có tay vịn chắn giữa hai người. Không có đôi đặt ghế này cũng được nhưng giá nó x2 lần ghế thường:')

*** Cái chuyện canh chua cay kia tác giả có kể lại như sau: Có một người rất thích ăn canh chua cay. Một hôm đi ăn, ông chủ nói hết canh rồi. Cậu ta bực bội ngồi xuống, phát hiện ông khách bên cạnh vẫn luôn ăn món khác không đυ.ng đến canh chua. Cậu ta bảo với ông khách đó: "Nếu ông không uống thì tôi uống nhé!" rồi bưng lên uống lên.

Cậu ta uống đến cuối bát thì thấy có một con chuột chết bên trong!!! Vì thế phát tởm canh vừa uống xong nôn lại hết vào chén.

Lúc này, người kia mở miệng nói: "Ghê nhỉ, tôi vừa rồi cũng phun ra..."

Lảm nhảm: Rạp chiếu phim có camera nhé hai anh 😊

Thỉnh thoảng cuối truyện tác giả sẽ nói đôi lời nhưng thường không liên quan gì đến nội dung lắm. Lúc trước tớ có edit vì thấy trên wikidich có nhưng có đôi khi đọc không hiểu gì mà đi tìm raw (lậu) thì lại không có nên không edit nữa. Nếu tác giả có lảm nhảm lời nào mà có liên quan đến truyện (như câu chuyện ăn-phun vừa rồi.-.) thì mình sẽ cố, còn không thì không nhe.