Từ Tiếu Thiên xem được nửa phim vẫn không biết nội dung là gì. Mắt cậu đặt trên màn hình không được quá mười phút, đại khái chỉ biết nhân vật chính gồm một nam một nữ, đương nhiên cái này chả để làm gì.
Xung quanh bắt đầu có rất nhiều người khe khẽ thổn thức, âm thanh mở gói khăn giấy bắt đầu xuất hiện, mấy phút sau nghe được có người xì mũi... Cảnh phim cảm động đất trời xuất hiện. Vai chính đương nhiên sẽ chẳng bao giờ không bị cho ăn hành, thế nên có người đã chuyển từ xì mũi sang nhỏ giọng nức nở.
Tay cậu vẫn luôn nhẹ nhàng ve vuốt trên bụng Lạc Hiên, trên mặt Lạc Hiên.
"Làm gì?" Lạc Hiên nghiêng đầu.
Từ Tiếu Thiên ghé sát vào tai cậu: "Xem ra cậu không khóc."
"Hình như cậu rất mong tớ khóc chảy nước mũi?" Lạc Hiên chọc chọc trán cậu.
"Đúng rồi. Cậu khóc như mưa, tớ đau lòng ơi là đau lòng, sau đó tớ sẽ hôn nước mắt của cậu rồi..."
"Phun canh chua cay đầy mặt cậu. Cậu xem phim nhiều quá đi." Lạc Hiên bật cười.
"Cậu vẫn chưa cảm động tí nào à? Cốt truyện này là rải bột ớt vào luôn đó."
"Tớ à..." Lạc Hiên tựa đầu lên vai cậu, "Đã qua tuổi vì tình tiết như này mà đau lòng rồi."
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã là mười giờ. Người ra đường bây giừo còn nhiều hơn lúc chiều. Ở thành phố phương nam này, mười giờ mới bắt đầu nhịp sống về đêm. Hai người đi dạo lang thang trên phố một hồi, Lạc Hiên kêu nóng, phải về nhà.
"Tớ đưa cậu về." Từ Tiếu Thiên vẫy tay bắt xe.
"Không cần ga-lăng vậy đâu. Nóng thế này cậu cứ về luôn đi, đưa với đón cái gì..."
"Tớ không muốn về."
Lạc Hiên liếc mắt nhìn Từ Tiếu Thiên, cười cười, không nói gì nữa, hai người cùng lên xe.
Vừa qua cửa Lạc Hiên Lạc Hiên cởi hết áo trên người ra, bật điều hòa: "Nóng chết mất nóng chể mất. Tớ đi tắm, cậu cứ tự nhiên."
Từ Tiếu Thiên lấy cho mình một ly nước đá, ngồi xuống sô-pha, mắt nhìn TV, tai lại căng ranghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Cậu có chút bồn chồn không yên, điều khiển trên tay đã đổi kênh mấy lần mà vẫn chưa tìm được gì để xem.
"Cậu tắm không?" Lạc Hiên mặc áo tắm ra ngoài, tóc vẫn còn ướt, vài sợi rủ xuống trán, trông vô cùng gợi cảm.
Từ Tiếu Thiên nhìn đến mê mẩn, một lúc lâu không nói được gì. Lạc Hiên ném khăn lau tóc vào mặt cậu: "Hỏi cậu có tắm hay không, chảy cả nước miếng rồi..."
"À, tắm rửa." Từ Tiếu Thiên nhảy ra chạy vội vào phòng tắm.
Nhanh chóng cởϊ qυầи áo, Từ Tiếu Thiên đứng dưới vòi sen, đầu dựa lên tường, đệt, có phải mùa xuân* đâu, mới nhìn Lạc Hiên một cái đã có phản ứng mãnh liệt thế rồi.
Nước lạnh trút lên khắp người, mấy phút sau cậu mới xem như bình tĩnh lại.
Cửa phòng tắm bị gõ, Từ Tiếu Thiên giật mình hoảng sợ: "Có chuyện gì thế?"
"Cậu có quần áo để thay chưa?" Giọng nói Lạc Hiên mang theo tiếng cười truyền đến.
"... Chưa." Mẹ nó, lần nào cũng thế này, cũng không có quần để thay. Từ Tiếu Thiên chán nản dựa vào tường.
"Để tớ tìm đồ mới cho cậu." Lạc Hiên ném áo tắm vào bên trong.
Ra khỏi phòng tắm, Từ Tiếu Thiên nghĩ mình đã điều chỉnh cảm xúc một cách hoàn hảo, nhưng vừa vào đến phòng khách, nhìn thấy Lạc Hiên dựa nửa người trên sô-pha uống nước, cậu lại mất tự chủ.
Đờ mờ nó chứ...
Cậu bực bội cúi xuống.
"Quần ở trên giường đó." Lạc Hiên giơ chân chỉ vào giường.
"A..." Động tác này làm Từ Tiếu Thiên càng thêm phiền muộn.
"Đau bụng?"
"Không."
"Đau tay?"
"Nhất định phải là đau à?"
"Nhìn là thấy cậu đau mà..."
"Ông đây đau trứng."
"À..." Lạc Hiên sửng sốt, cười, ly nước trong tay sóng sánh trào cả ra ngoài: "Thế tớ không giúp được rồi, cậu tự xoa đi vậy."
Từ Tiếu Thiên cúi người không nhúc nhích. Lạc Hiên ngồi thẳng trên sô-pha nhìn cậu: "Cậu không sao chứ? Không phải bảo đêm muốn về ký túc xá phải trèo cửa sổ à..."
"Hôm nay tiểu gia không về!" Từ Tiếu Thiên nghiên răng, mẹ nó, đến nước này rồi còn giả vờ quân tử làm gì? Có thể hôn thì có ai muốn nắm tay? Có thể chơi trò lưu manh thì có ai muốn về ký túc xá?
"Không về?"
"Ừ, cậu định đuổi tớ đi à?"
"À không, đuổi cậu làm gì."
"Thế là được rồi." Từ Tiếu Thiên đứng thẳng dậy, nhào lên sô-pha, ôm được Lạc Hiên rồi lập tức hôn môi.
Lạc Hiên vẫn đang cầm cốc bị cậu bất ngờ vồ tới, nước tràn lênh láng ra sàn.
Hôm nay Từ Tiếu Thiên mới phát hiện, áo tắm là xinh đẹp nhất. Thứ này chỉ cần kéo một phát là ok, huống chi Lạc Hiên còn sợ nóng, quần áo không mặc tử tế, khi làn da hai người ép sát vào nhau, Từ Tiếu Thiên cảm thấy tim mình đập rộn như cả ngàn con ngựa vừa chạy qua.
Từ Tiếu Thiên như bị lửa thiêu đốt mà Lạc Hiên là dòng nước mát trong lành, bầu không khí lúc này vừa phải, không nóng không lạnh.
Cậu nhìn đôi mắt mờ sương và mái tóc còn vương hơi nước của Lạc Hiên, luồn ngón tay vào trong tóc cậu. Có lẽ vì trời nóng, có lẽ vì hưng phấn, lòng bàn tay Từ Tiếu Thiên nóng bỏng.
Hơi thở Lạc Hiên dần trở nên gấp gáp, mùi hương trên người tỏa ra, tầng tầng lớp lớp bao vây Từ Tiếu Thiên.
Nụ hôn khẽ khàng rơi xuông làn da mịn màng của Lạc Hiên, Lạc Hiên vươn tay ôm lấy cậu, dùng sức rất lớn, như thể muốn hòa lẫn vào nhau.
Ngón tay Từ Tiếu Thiên từ từ di chuyển xuống dưới, ngang ngược mà nhẹ nhàng ve vuốt, chốc chốc lại dừng. Cơ thể Lạc Hiên bị gợi lên cảm xúc, nhích người lại gần, càng muốn nhiều hơn.
Từ Tiếu Thiên hôn từ vành tai đến cổ, đến ngực, cẩn thận hôn từng chút từng chút.
"Tiếu Thiên..." Lạc Hiên khẽ nỉ non bên tai cậu.
Hai chữ đơn giản mà Lạc Hiên chậm rãi nói ra khiến Từ Tiếu Thiên gần như hồn vía lên mây. Cậu dừng một chút, lại hôn nhẹ lên ngực: "Gọi tiếng nữa đi."
Lông mi Lạc Hiên nhẹ nhàng run rẩy, khóe môi hiện ý cười, lại cắn môi không mở miệng: "
Đệt! Biểu cảm này con mẹ nó quá chết người... Từ Tiếu Thiên khẽ hôn khóe miệng: "Ngoan, gọi một tiếng đi."
Giọng Từ Tiếu Thiên rất trầm, có chút khàn khàn, như có thứ gì đó cào nhẹ vào lòng Lạc Hiên, cậu ôm chặt lấy người kia, dán sát người vào: "Tiếu Thiên..."
Âm thanh quyến rũ đầy cám dỗ như một giấc mơ khiến Từ Tiếu Thiên hoảng hốt.
Không còn ngập ngừng thăm dò như lúc ban đầu, bàn tay như lông vũ dịu dàng ve vuốt làn da của Lạc Hiên, càng ngày càng đi xuống, cuối cùng dựng lại trên đỉnh du͙© vọиɠ, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa...
Trong nháy mắt đó thân thể Lạc Hiên đột ngột căng thẳng, đầu óc trống rỗng, nắm chặt vai Từ Tiếu Thiên, bật ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp không kìm nén được.
Phản ứng như vậy khiến Từ Tiếu Thiên sôi trào, hai mắt mờ đi, tay càng lúc càng nhanh.
Tay Lạc Hiên nắm vai cậu càng lúc càng chặt, cơ thể cậu từ từ rướn lên theo tiết tấu của Từ Tiếu Thiên, dần dần bị đưa lêи đỉиɦ sóng gió to lớn... vào giây cuối cùng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, toàn thân cậu run rẩy theo nơi đó, ý thức trong chớp mắt biến mất, du͙© vọиɠ nổ bùng đến cao trào.
Lạc Hiên dần thả lỏng, hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhắm mắt im lặng thật lâu.
"Thế nào?" Từ Tiếu Thiên cắn nhẹ vành tai, hỏi nhỏ.
"Ừ..." Lạc Hiên thở phào một hơi, cười cười, "Ngày mai có cần nộp cho cậu một bản đánh giá kinh nghiệm không?"
"Cũng được. Không được dưới 3000 chữ." Từ Tiếu Thiên nghiêm túc.
Lạc Hiên liếc cậu, nhắm mắt lại, chép miệng: "Thôi đi, chuyện cậu làm còn chưa đủ 3000 chữ nữa, tự tớ viết nổi 3000 chắc..."
"Ồ, hay đấy," Từ Tiếu Thiên vui vẻ, tay mò xuống dưới, "Hay là... tiếp tục?"
"Tiếp tục cái gì?"
"Cậu nói xem?"
"Tớ có thể giả ngu không?"
"Không thể," Từ Tiếu Thiên ngồi dậy nhìn phần dưới, lại bò đến cạnh Lạc Hiên, khẽ thầm thì bên tai, "Cậu không thể tàn nhẫn như vậy được."
"Vậy cậu tiếp tục đi, tớ xem."
"Đệt, cậu vô tình thế," Từ Tiếu Thiên vuốt cằm Lạc Hiên, "Tớ sẽ nhịn ra bệnh mất."
Lạc Hiên mở mắt, ánh mắt có chút mê mang, nhìn cậu hồi lâu mới cắn môi nói: "Cậu muốn tiếp tục như thế nào?"
"Cậu nằm là được."
"Sau đó thì?"
"Sao cái này cậu cũng phải hỏi rõ ràng rành mạch thế?"
"Phải rõ ràng rành mạch chứ..." Lạc Hiên hơi do dự, "Cậu phải biết là, chỗ của tớ... không có... cái đó..."
"Cái gì?"
Lạc Hiên không đáp, cứ thế nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng bối rối. Từ Tiếu Thiên cũng nhìn cậu chằm chằm, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hét lên: "A... cái đó..."
"Chính nó... cái đó..."
Từ Tiếu Thiên cũng bối rối, nói nhỏ bên tai Lạc Hiên: "Ý cậu là bàn chải sạch hay là bôi trơn?"
"Tớ có thể đánh chết cậu không?"
...
Từ Tiếu Thiên không phải lưu manh thật, đương nhiên không thể lúc nào cũng giắt sẵn KY** trong túi, càng không thể vì muốn ở cùng Lạc Hiên mà chuẩn bị trước nhưng tình huống trước mắt chính là như thế. Có thể không có bàn chải sạch nhưng không thiếu thứ đồ này được. Chờ ngày khác lại tiếp tục thì cậu không thể chấp nhận bởi vì trạng thái của cậu bây giờ...
"Tên đã lên dây, cậu hiểu không?" Từ Tiếu Thiên mặc áo tắm vào rồi đứng dậy.
"Hiểu.Cậu không muốn chết nghẹn." Lạc Hiên cười.
"Vì vậy," Từ Tiếu Thiên vào nhà tắm, sau đó cầm chai sữa tắm ra, "Tìm đồ thay thế đi..."
"Ôi trời..."
Bộ dáng mệt mỏi lười biếng lúc này của Lạc Hiên có lực sát thương tuyệt đối với Từ Tiếu Thiên, bây giờ dù trời có sập xuống cậu cũng không rời mắt đi đâu.
Động tác của Từ Tiếu Thiên không thành thạo nhưng hơi thở gấp gáp và động tác thô bạo bởi du͙© vọиɠ khiến Lạc Hiên càng thấy cậu quyến rũ. Cậu ôm lấy cổ Từ Tiếu Thiên, cắn một cái.
"A..." Từ Tiếu Thiên thấp giọng rên, không biết vì đau hay vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Rên tiếng nữa đi." Lạc Hiên cười nhẹ.
"Chút nữa cho cậu rên..."
Từ Tiếu Thiên bóp sữa tắm vào lòng bàn tay, từ từ thoa lên, cúi người hôn lên trán Lạc Hiên: "Tớ sẽ không làm cậu đau."
Lạc Hiên im lặng, hai chân bị Từ Tiếu Thiên nâng lên, nhắm mắt, ngón tay đặt trên môi Từ Tiếu Thiên nhẹ nhàng vuốt ve.
*mùa xuân = mùa sinh sản của động vật
**nhãn hiệu gel bôi trơn
Lảm nhảm: Tui thích thanh thủy văn, hôn môi thôi có được không. Xấu hổ quá >