Không Thể Không Yêu

Chương 31: Không được nhúc nhích, cướp đây!

Từ Tiếu Thiên thấy hình như mình đang bị Đàm Triết lấy oán trả ơn, mình vừa mới phấn đấu quên mình vì người ta mà đắc tội Trần Nguyệt, chưa đến một phút người ta đã đẩy mình vào tình huống xấu hổ thế này.

Lúc đi gặp Tiếu Vĩ Trạch nhận ra Lạc Hiên cũng đã nói với Đàm Triết, giờ Đàm Triết hỏi quan hệ gì rõ ràng là có ý khác...Chẳng lẽ lúc ở nhà hàng cơm Tây mình với Lạc Hiên không coi ai ra gì mà đùa giỡn đã bị Đàm Triết nhìn thấy?

"Gì... Quan hệ gì?" Từ Tiếu Thiên cầm tay nắm cửa, mắt nhìn cửa kính trả lời.

"Bạn học?"

"... Đúng vậy." Từ Tiếu Thiên do dự một chút mới đáp. Cậu đã quên lần trước nói với Đàm Triết là bạn bè hay là bạn học, sợ hai câu trả lời không khớp.

"Quan hệ bạn học thân thiết nhỉ." Đàm Triết lại nói.

Từ Tiếu Thiên mình cứ mãi quay mặt vào cửa kính mà đối đáp thì có hơi khó xử vì thế xoay người đối mặt với Đàm Triết, lúc này mới phát hiện ra Đàm Triết cúi đầu cũng không có nhìn mình.

"Coi là thế đi. Có chuyện gì vậy?"

"Khách hàng của Tiếu Vĩ Trạch không phải lần nào cũng đặt phòng ở đây, nếu cậu thân với giám sát kia thì kéo hết sang đây đi." Đàm Triết không nhanh không chậm nói, nháy mắt Từ Tiếu Thiên thấy mình sắp bị dọa cho ngu người luôn rồi, hóa ra chỉ là chuyện khách hàng.

"Em sẽ cố."

"Ừ."

Đàm Triết nhìn Từ Tiếu Thiên mở cửa đi ra, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, thằng nhóc này rất tốt nhưng vẫn thiếu chút kiên nhẫn.

Từ Tiếu Thiên trở về chỗ mình, nghe Vu Giai và Trình Vân Tuệ nhỏ giọng nói chuyện quản lý bộ phận buồng phòng mang theo đàn ông đến văn phòng trực ban, trong lòng vẫn mải nghĩ những gì Đàm Triết vừa nói lúc nãy. Theo lý thuyết, Tiếu Vĩ Trạch đã là khách hàng của Đàm Triết mấy năm, không có lý do khi có khách lại đặt khách sạn khác. Dù có thế thật, với tính cách của Đàm Triết, anh sẽ bảo cậu lợi dụng mối quan hệ với Lạc Hiên để kéo khách hàng tới?

"Nghe Tiểu Đan bảo lúc nhỏ đi dọn phòng, bàn chải sạch* đã bị dùng mất hai cái..." Vu Giai nói nhỏ, mặt đầy hứng thú.

"Là bạn trai à?" Trình Vân Tuệ không thích tám mấy chuyện này lắm nhưng vẫn hóng hớt.

"Nào phải, bạn trai không phải người hay tới đón kia à... Đến trực ban cùng là người khác." Vu Giai chép miệng cảm thán.

"Thế... camera ở sảnh quay được à?"

"Ai cần xem camera, đường đường chính chính đi qua sảnh lớn, quá lợi hại!"

Từ Tiếu Thiên ôm má suy nghĩ hồi lâu cuối cùng kết luận Đàm Triết hỏi vấn đề đó không thể đơn giản như thế mà chắc chắn có nguyên nhân khác. Cậu cầm bút vạch lên sổ mấy cái, tự thấy mình quá non nghĩ mãi mới ra.

"Quá âm hiểm." Cậu lẩm bẩm.

"Làm gì tới mức âm hiểm, có điều gan lớn thật, dám đưa tới phòng trực ban!" Vu Giai nhìn Từ Tiếu Thiên, tiếp lời.

Từ Tiếu Thiên sững sờ: "Gì thế?"

"A, cậu nói gì thế, không phải đang nghe bọn chị nói chuyện à?" Vu Giai cười

"Các chị đnag nói gì?"

"Thôi thôi, không nghe thấy thì thôi..." Trình Vân Tuệ xua tay uống nước, ra hiệu Vu Giai đừng nói nữa.

Dòng suy nghĩ của Từ Tiếu Thiên từ câu hỏi kỳ lạ của Đàm Triết bị dẫn sang chuyện quản lý bộ phận buồng phòng dẫn đàn ông đến trực ban còn dùng hết hai cái bàn chải sạch. Khách sạn 5 sao mà cũng lộn xộn như thế?

Chẳng lẽ cô ta không phải trả tiền cho bàn chải sạch? Nếu bị thiếu thì chắc chắn phải trả tiền thế lúc đưa tiền nói thế nào? Tôi qua đêm với đàn ông nên dùng? Tôi tự dùng?

Nghĩ đến đây Từ Tiếu Thiên kịp thời tốp xì, vấn đề này không cần suy xét sâu xa.

Đàm Triết đi ra văn phòng, gõ bàn Lương Bân: "Anh đi tìm quản lý Trần. Nếu nửa tiếng nữa anh chưa về cậu qua tìm anh, nói là có khách hàng quan trọng muốn anh nghe điện thoại ngay lập tức."

"Quản lý Đàm anh chuẩn bị đi bàn chuyện đồng phục hả?" Vu Giai lại hóng hớt nữa.

"Ừ." Đàm Triết vẻ mặt bất lực, không nói gì nữa rời khỏi phòng thị trường.

"Sao lại có cảm giác như sắp ra pháp trường..." Từ Tiếu Thiên thở dài.

"Gần như thế đi. Chỗ quản lý Trần đó có ai tự nguyện đi. Cậu xem mấy cô gái bên phòng Nhân sự kìa, đi làm như chịu tội, nói không dám nói nhiều cũng chẳng dám lớn tiếng, đi WC thêm vài lần cũng bị hỏi," Đại Hồng Đậu cầm cốc đứng dậy lấy nước, "Làm gì có chỗ nào thoải mái như phòng chúng ta, tuy rằng quản lý Đàm thỉnh thoảng có mắng mấy câu nhưng cũng chỉ là chuyện vài phút, cắn môi nhắm mắt là qua."

"Quản lý Trần..." Từ Tiếu Thiên nghĩ một chút, dù chuyện này có độ hóng hớt hơi cao nhưng chuyện đã đưa đẩy đến đây thì giờ hỏi là thích hợp nhất, "Chị ấy vẫn luôn như thế à?"

"Ý cậu là cô ấy và quản lý Đàm?" Vu Giai hứng thú, chuyện này cô là người có quyền lên tiếng nhất, cô đi theo Đàm Triết lâu nhất.

"Vâng. Cảm giác như có mâu thuẫn ấy."

"Đương nhiên là có mâu thuẫn rồi! Cậu biết quản lý Trần là ai không? Là vợ của tổng giám đốc Hứa..." Vu Giai hô lên khe khẽ, vội chạy ra cửa nhìn, quay đầu, "Vị trí quản lý phòng thị trường, quản lý Trần muốn cho em trai mình đến nhận nhưng giám đốc Hứa chỉ đích danh quản lý Đàm, đã hiểu chưa."

"À..." Từ Tiếu Thiên quả thực có hơi giật mình, giật mình này không phải giả vờ cho có đâu. Thứ nhất cậu không nghĩ quản lý Trần lại là vợ của giám đốc Hứa, thứ hai không nghĩ Đàm Triết là được giám đốc Hứa đích thân bổ nhiệm.

Mà điều cậu không nghĩ ra nhất chính là Đàm Triết biết rõ mối quan hệ này vậy mà vẫn tiếp nhận vị trí, cũng không có ý tạo mối quan hệ tốt với Trần Nguyệt... Đàm Triết quả thật không phải người đơn giản. Từ Tiếu Thiên cảm thấy mình đết Tinh Duyệt thực tập đúng có vẻ là một quyết định đúng đắn, Đàm Triết là ví dụ điển hình cỡ nào cho câu chuyện có cố gắng là có thành công chứ.

Nửa giờ sau, Lương Bân vội vàng chạy đến phòng Nhân sự cứu người theo chỉ thị của Đàm Triết. Để tạo cảm giác khách hàng sốt ruột muốn tìm Đàm Triết, Lương Bân chạy như bay, chưa đầy một phút sau đã quay lại: "Bị chơi rồi, quản lý Đàm không ở..."

"Bị quản lý Trần xem thường à." Đại Hồng Đậu thò đầu lại gần.

"Người ta cũng không ở..." Lương Bân về vị trí của mình, "Nghe bảo hai người cùng đi ra ngoài."

"Không!" Mọi người trong văn phòng cùng hét lên.

Không tin cứ không tin, đến lúc tan làm rồi Đàm Triết vẫn chưa quay lại, Trần Nguyệt cũng không thấy bóng dáng đâu.

Từ Tiếu Thiên thu dọn đồ đạc rời khỏi khách sạn, vừa đi vừa tưởng tượng Đàm Triết và Trần Nguyệt đang ở nơi nào đó luận kiếm với nhau, sau đó Đàm Triết tung một chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước... Trần Nguyệt ngã xuống đất hét lớn: "Rõ ràng cậu cầm kiếm sao lại dùng chân đá ngườiiiiiiiiiiii!"

Cậu vừa cười vừa đi ra bến xe bus, tự thấy mình rất ngu.

Giữa trạm xe và khách sạn có một khu xanh hóa, có núi đá gồ ghế trồng chút hoa chút cỏ, cố gắng tạo cảm giác nghệ thuật thanh thoát. Từ Tiếu Thiên mỗi lần đi qua đều ngó thấy trong bụi hoa có bóng người đứng song song, nghe nói nếu ban đêm soi đèn pin thì... Nhưng bây giờ trời vẫn còn sớm, không ai thấy gì.

Cậu rất thích đi bộ dưới tán cây, vừa đi vừa lười biếng duỗi eo, vui vẻ huýt sáo dọc đường.

"Không được nhúc nhích!" Có người đè giọng hét lên ở sau lưng, rất khó nghe, như là đang đeo khẩu trang, vừa mở miệng một đồ vật sắc nhọn đã dí sau lưng Từ Tiếu Thiên.

Từ Tiếu Thiên vẫn đang ở tư thế vươn vai, dáng giơ tay ôm hoàng hôn lúc này trông như cậu vô cùng hợp tác mà giơ tay đầu hàng vậy.

Đệt, chỗ này mà cũng có người dám cướp? Từ Tiếu Thiên không quay lại cũng không cử động. Cậu cảm giác vật nhọn nhọn trên lưng kia hình như không giống dao, có hơi giống... dùi đυ.c hay gì đó. Cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ dù người sau lưng kia chỉ cầm một cái dùi đi ăn cướp đi chăng nữa thì cũng là một cái dùi, không cẩn thận bị đâm một cái thì đi đời như chơi.

"Anh trai, tiền ở trong túi nhưng mà em nhắc anh trước, cùng lắm chỉ có một trăm thôi." Từ Tiếu Thiên chờ lúc người này cúi xuống lấy tiền thì sẽ quay lại cho hắn ta một cú.

Người phia sau im lặng, vói tay vào túi quần của Từ Tiếu Thiên.

Trong nháy mắt người kia sờ túi quần, Từ Tiếu Thiên đột nhiên thấy có điểm kỳ quặc, cậu cúi đầu liếc nhìn cổ tay người nọ, khẽ cười: "Anh trai, nếu chê ít tiền thì cướp sắc luôn cũng được, em hứa chắc chắn sẽ không chống đối đâu."

Người phía sau lục tìm trong túi cậu chuẩn bị móc tiền ra, vừa nghe câu này thì sững cả người, mãi mới rút tay khỏi túi.

"Ôi chán thế, phát hiện nhanh thế?"

Từ Tiếu Thiên vui vẻ, quay người lại nhìn Lạc Hiên đang đeo khẩu trang cau mày: "Nói cho cậu bí mật này, chỉ cần cậu đến gần là tớ có thể nhận ra."

"Điêu." Lạc Hiên kéo khẩu trang xuống, trên tay là một cây bút chì.

"Thật mà," Từ Tiếu Thiên nhìn bốn phía xung quanh không có ai, bước tới ôm lây Lạc Hiên, ghé sát bên tai cậu nói khẽ: "Trên người cậu có mùi tớ vừa ngửi là biết."

"Mùi?" Lạc Hiên nâng cánh tay lên ngửi thử, "Mùi gì chứ, tắm xong tớ mới ra ngoài, không phải là mùi mồ hôi chứ?"

"Không thể nói cho cậu biết nữa. Với cả hôm nay tớ bị cảm không ngửi thấy." Từ Tiếu Thiên nắm cổ tay Lạc Hiên. Trên cổ tay Lạc Hiên có đeo miếng ngọc bích xỏ bằng dây tơ hồng rất mảnh, "Cái này làm sao tớ không quen cho được."

"Ây dà, dùng sai tay rồi." Lạc Hiên thở dài.

Từ Tiếu Thiên cười vang, ôm vai Lạc Hiên: "Sao cậu lại tới đây?"

"Hai ngày nữa sẽ đi công tác nên muốn tìm cậu ăn bữa cơm, đỡ cho cậu nhớ tớ đến nỗi không buồn ăn uống." Lạc Hiên cười, đôi mắt cong cong.

Từ Tiếu Thiên ngơ ngác, không lo lắng chi nữa, ôm chặt lấy Lạc Hiên, hôn mạnh lên trán cậu một cái: "Đầu tiên cậu phải bù cái thiếu đã."

"Tớ không vô lại."

"Sau đó lại..."

"Lại gì nữa?"

"Lại cái này." Từ Tiếu Thiên nhéo cằm Lạc Hiên nâng mặt cậu lên, hôn cậu.

Lạc Hiên "ừ" một tiếng muốn đẩy cậu ra nhưng Từ Tiếu Thiên đã nắm lấy tay cậu, vòng tay ôm lấy cậu lùi vào hòn non bộ bên cạnh. Lạc Hiên dựa vào đó, không quá phối hợp, có lẽ vì giờ đang là ban ngày ban mặt, nhỡ đâu có người bất ngờ tới khi xanh hóa. Nhưng Từ Tiếu Thiên không hề thả lỏng, với tay vào trong áo vuốst ve lưng cậu.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân thì mới buông tay.

"Cậu đúng là đồ da^ʍ tặc háo sắc." Lạc Hiên đẩy cậu ra.

Từ Tiếu Thiên không nói gì, lấy thuốc lá ra hút, hai cô gái trông như học sinh trung học tay trong tay tung tăng đi ngang qua. Cậu phì phèp điếu thuốc, cười: "Tớ còn tưởng cậu định tát tớ."

"Ầy, lười tát. Mặt cậu dày thế kia đánh thì đau tay tớ." Lạc Hiên ngồi xổm bên hòn non bộ, thở dài.

Từ Tiếu Thiên ngồi xuống cạnh cậu, vẽ vòng vòng lên cánh tay Lạc Hiên: "Cậu muốn đi công tác?"

"Ừ. Một phòng tranh khác của lão Tiếu khai trương, tớ phải đến xem. Sẽ về trước ngày họp."

"Vậy cũng không đi mấy ngày, không sao, tớ có thể chịu được."

"Ừ. Anh ta cũng phải về trước khi họp..."

"Cái gì?" Tiếu Vĩ Trạch đạp đầu thuốc dưới đế giày, "Tiếu Vĩ Trạch cũng đi?"

*BCS – bαo ©αo sυ