MỘT ĐỜI CHỒNG
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên từ căn nhà màu trắng nằm cuối dãy phố khiến bà Tây nhíu mày khó chịu, bà ta quăng cái vòi tưới nước nằm trơ trẽn dưới đất rồi tiến về phía Từ Vũ với giọng điệu dò xét, đại loại anh muốn tìm ai? Kêu nãy giờ không thấy ai ra à? Có cần giúp đỡ gì không? Anh vừa kịp quay sang xả giao với bà Tây vài câu thì cánh cửa đang đóng im lìm chợt mở.
- Hello.
Từ Vũ vội tạm biệt người hàng xóm rồi theo sau Đường Viên vào nhà. Anh lẳng lặng quan sát người bạn thanh mai trúc mã của mình rồi thở phào nhẹ nhỏm.
- Cũng may không đến nỗi suy sụp, tao còn tưởng mày điêu đứng, không thiết sống nữa.
- Làm ơn đi, vì một người đàn ông mà quẳng luôn cả gia đình, ba mẹ không lo àh - Cô nốc một lúc cả ly sữa đầy rồi cột vội mái tóc - Hôm nay không đi làm ư?
- Không, mày làm gì mấy nay gọi hoài cứ tắt máy, để lại tin nhắn cũng chẳng thèm trả lời? Trốn Cao Trạch sao?
Từ Vũ sắp xếp lại vài thứ đồ linh tinh mà Đường Viên vất bề bộn trên khu vực ghế sopha.
- Tao bận. Anh ta có kiếm nữa đâu mà phải trốn? Chắc là đang làm thủ tục ly dị, sẽ giải quyết xong sớm thôi.
- Từ bỏ thiệt hả? - Từ Vũ tỏ vẻ hoài nghi - Đây là mày đang tạo cơ hội cho người khác nhào vào, tao sợ mốt mày hối hận không kịp.
- Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, tao cần một người ủng hộ hơn là lay động lúc này. Tao biết, Cao Trạch cái gì cũng tốt, thứ tốt như vậy thì làm sao có thể bình yên giữ đến suốt đời ?
Không biết tại sao câu nói này của Đường Viên lại khiến lòng anh thắt lại.
- Xin lỗi.
- Vì sao?
- Vì tất cả - Từ Vũ nhún vai.
- Thay vì sát muối vào nỗi đau đã nguôi đi phần nào của người khác thì bây giờ hãy mau chóng bắt tay vào việc thôi. Tao đã chuẩn bị mọi thứ để chờ mày.
- OK, căn phòng mày muốn màu gì? Trắng hay đen?
- Trắng chủ đạo, đen chỉ viền và vẽ hoa văn trang trí theo như cái bản thiết kế tao phổ biến hôm trước - Đường Viên tuyên bố.
- Tao thích màu đen - Giọng Từ Vũ lí nhí.
- Trắng sang trọng - Đường Viên bĩu môi.
- Đen cá tính - Từ Vũ chống chế.
- Vậy giờ là làm cho ai?
- OK OK. Theo ý mày vậy.
Thấy Đường Viên lôi đống đồ trong tủ ra sắp xếp lại cho ngăn nắp, Từ Vũ ngoan ngoãn xách cuộn giấy dán tường và thùng nước sơn vào căn phòng đang bỏ trống rồi bắt tay vào việc, anh hi vọng với tài trang trí cùng kinh nghiệm phong phú của mình sẽ giúp cho Đường Viên thuận lợi kiếm thêm thu nhập.
Kể từ khi cô quyết định sẽ chuyển ra ở riêng để làm lại từ đầu, anh luôn sát cánh cùng cô giống như cái thuở hai đứa còn cắp sách đến trường ở Sài Gòn, anh là vậy, sau bao năm thì anh vẫn luôn chọn cho mình một vị trí phía sau mà mỗi khi Đường Viên quay lại, anh chắc rằng cô sẽ luôn cảm thấy an toàn, bình yên.
Từ Vũ đặt chiếc thang sát vào tường, bước lên và cẩn thận đo đạc. Tự nhiên anh nhớ lại cái hôm trước khi đi du học Úc, anh đã lén lút lên google tìm kiếm hình phong cảnh rồi âm thầm vẽ nguyên dòng sông Yarra lên bức tường trong phòng Đường Viên khiến cô điên tiết chửi bới suốt mấy ngày trời vì cái tội vẫy sơn dính đầy sàn rồi bỏ trốn mất biệt, hại cô sau khi tiễn anh ra sân bay quay về còn phải lau chùi, dọn dẹp.
- Cười cười gì thế? - Đường Viên khoanh tay - Nếu đang tính vẽ vời gì đó thì hãy dẹp bỏ cái ý định đó ngay và luôn đi nhé.
Từ Vũ bật cười.
- Đừng nói lại chửi nha.
- Ừ, nhìn sông Yarra mày vẽ với cảnh thật ngoài đời khác nhau một trời một vực ấy. Mai mốt trở về mà nhìn lại thử xem, cái kiệt tác chết tiệt ấy đã làm căn phòng của tao trông thật thảm hại.
Từ Vũ nhanh nhẩu nhảy xuống, bước lại khoác cánh tay rắn chắc của mình lên đôi vai gầy của Đường Viên một cách thân mật.
- Đó là vì tình cảm giữa chúng ta tốt đẹp nên tao lúc nào cũng muốn chia sẻ cho mày nơi tao đến...và cũng là nơi mày...sẽ đến !
- Tao khi ấy không hề có ý định du học, sao mày biết tao sẽ đến nước Úc? - Đường Viên thắc mắc.
- Ừ thì tao đoán vậy thôi, nơi nào có tao thì làm sao có thể thiếu mày !
Đường Viên chẳng mấy để ý đến những câu nói lửng lơ, đôi chút khó hiểu của Từ Vũ bởi cô đã quá quen với cái cách trò chuyện úp úp mở mở của anh.
Quen nhau từ lúc còn là những đứa trẻ chơi trò " Công chúa Hoàng Tử" cho đến cái thời tiểu học, trung học rồi phổ thông, cả Đường Viên và Từ Vũ đều chứng kiến đối phương trải qua những cột mốc quan trọng trong cuộc đời, nói cho sang thì là vậy, nhưng nói theo kiểu dân dã, bình dị thì chắc Từ Vũ chính là người duy nhất có thể chiêm ngưỡng cảnh Đường Viên tóc tai bù xù khi đánh nhau với lũ con trai chuyên đi tốc váy bạn học, bắt gặp Đường Viên mếu máo dở khóc dở cười vì bị thằng ăn trộm rinh mất chiếc xe đạp trong lúc mải mê chơi trò tô tượng, rồi chứng kiến Đường Viên rung động, yêu đương và thất tình....chắc chỉ với anh là cô có thể thoải mái khóc thét bỏ mặc lớp trang điểm đang bị lắm lem trên khuôn mặt cho đến khi mệt mỏi, lăn đùng ra ngủ. Không chỉ thế, anh còn nhìn thấy một Đường Viên hạnh phúc, xinh đẹp trong chiếc váy cưới đuôi cá bó sát thật lộng lẫy, tay trong tay sánh đôi cùng Cao Trạch tiến lên sân khấu ra mắt quan viên hai họ, và giờ đây, đứng trước anh là một Đường Viên cứng cỏi, từng trải, có một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt cô nhưng cô không khóc, không giãy giụa, cứ trầm ngâm và bình thản chờ đợi, anh biết, cô đang chờ thời gian trôi qua để xóa mờ những vết hằn để lại từ những "sự cố" trong cuộc đời.
Xế chiều vừa buông thì Từ Vũ cũng vừa hoàn thành xong công việc, tối nay Đường Viên rủ anh ở lại ăn lẩu cùng vài đồng nghiệp làm trong tiệm Nail, dĩ nhiên, anh đồng ý. Căn phòng khách dường như cũng trở nên ấm áp khi xuất hiện thêm vài người cùng vây quần bên nhau làm dăm ba chai Corona. Lúc vừa mới vào nhà, ai nấy cũng đều ghé xem căn phòng mới vừa trang trí xong của Đường Viên và tấm tắc khen ngợi, mặc dù mọi thứ vẫn còn chưa sắm đủ nhưng không ai phủ nhận độ sáng sủa, sang chảnh về mặt trang trí, phong cách nghệ thuật trong dòng máu của Đường Viên kết hợp cùng tài nghệ khéo léo của Từ Vũ thì hai người quả xứng là đôi bạn hoàn hảo.
- Chừng nào thì bắt đầu nhận khách đến làm chị? Nếu có gì cần giúp đỡ thì hú em một tiếng nhé - Đỗ Quyên nhanh tay vớt hải sản ra đĩa cho mọi người.
- OK em, hay em đến để chị nối mi nhỉ ? Quyên mở hàng chắc đông lắm đây - Đường Viên gạ gẫm.
- Đúng đó, mở hàng cho nó đi em, lâu lâu lộng lẫy cho thằng Ken nó té ngửa - Chị Phương cười khanh khách.
- Thôi, cho em xin, lỡ không đông khách chắc em bị chửi sấp mặt à ? Còn nữa, bồ em ổng mà thấy, ổng nhổ cho không còn cọng nào, ổng ghét em trang điểm, điệu đà lắm.
Mọi người phá lên cười.
- Đàn ông luôn yêu sự bình dị - Trang Anh đảo mắt qua anh, người đàn ông duy nhất có mặt tại nơi này - Phải không Từ Vũ?
- Hợp lí, vô cái coi - Từ Vũ cầm chai bia lên đôn đốc mọi người.
- Nãy giờ mới nghe anh Vũ lên tiếng luôn á, lo ngồi lột tôm, gấp thịt, vớt chả cá cho chị Đường Viên không à - Đỗ Quyên uống cạn.
- Ai không biết rõ về hai người, chắc chắn sẽ nghĩ hai người có gì mờ ám - Trang Anh tiếp lời - Chẳng trách Cao Trạch....- Chợt phát hiện mình lỡ lời, Trang Anh thắng lại, chuyển ngay qua đề tài khác - Mà sao bữa nay em cắt mái ngố ngắn dữ vậy Quyên.
Đỗ Quyên và chị Phương cũng vờ như không nghe thấy, duy chỉ Đường Viên là cười lớn.
- Em không sao, mọi người không cần kiêng kị, sẵn đây thông báo luôn với mọi người...em với Cao Trạch đã quyết định ly dị rồi.
Cả căn phòng yên ắng trong vài giây.
- Nhiều khi em nghĩ phụ nữ mà qua một đời chồng nghe thấy cũng oải oải sao ấy, nhưng dù sao mọi thứ đã xảy ra rồi...chỉ đành bắt đầu lại cuộc sống mới.
- Are you OK ? - Trang Anh nhìn Đường Viên đầy ái ngại.
- Chị, em thấy anh Trạch yêu chị lắm lắm luôn ấy, tại sao chị không cứu vãn mà lại buông tay để cái con quỉ sứ kia nó được hời ? Phải cho nó biết nhục mà rút chứ. Em ghét nhất là loại phụ nữ đi giật chồng người khác, đê tiện, vô sỉ - Nhắc đến Tố Hân, Đỗ Quyên bức xúc - Chắc chắn anh Trạch bị nó gài hàng hay bùa gì rồi.
- Con đó thì miễn bàn - Chị Phương lắc đầu - Có ai mà ngủ với chồng người ta mà còn quay phim, quá trời quá đất.
- Mày muốn tao quăng hình nó lên hội du học sinh không? Để người ta biết hết về nó, cũng sẵn cảnh báo mọi người đề phòng - Trang Anh hùng hổ - Em thấy sao Từ Vũ?
- Em thấy không cần phải làm ầm ầm lên như vậy, sợ rằng người bị tổn thương nhiều nhất là Đường Viên thôi.
Cứ mỗi khi nhắc đến chủ đề này, mọi người sẽ nổi điên giống như núi lửa đang phun trào.
- Thôi bỏ qua, em không muốn lẫn quẩn trong cái vòng tròn ba người, dẫu sao thì đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, thay vì vạch áo cho người xem lưng thôi thì kết thúc luôn cho yên bình.
- Cứ vậy mà từ bỏ? - Đỗ Quyên tròn mắt.
Đường Viên gật đầu.
- Từ bỏ thì từ bỏ, cái cũ không đi thì sao cái mới tới được, người như em, thiếu gì đàn ông tìm đến, đúng không? - Chị Phương hất vai Trang Anh.
- Đúng đúng - Trang Anh khẳng định - Theo tình, tình chạy. Chạy tình, tình theo, để tao chống mắt lên xem con đó nó hạnh phúc bên Cao Trạch được bao lâu. Cuối tuần đi nhậu, chị giới thiệu cho ngừơi yêu mới
Trang Anh đang cao hứng thì bị Đỗ Quyên răn đe.
- Chị không sợ anh Trạch đến gõ cửa hỏi thăm thì cứ giới thiệu nhiều nhiều vào chị.
Sực nhớ ra vụ lần trước, Trang Anh khựng lại. Chả là lần đó Cao Trạch vô tình chạm mặt người yêu cũ, bị cô ả kia liếc mắt đưa tình, níu níu kéo kéo giữa trung tâm mua sắm khiến Đường Viên giận dỗi lẫn vào dòng người đang đứng xếp hàng chờ mua hàng sale trước các shop mà đi mất. Quay qua quay lại không thấy Đường Viên, anh hốt hoảng lái xe về nhà. Chờ mãi đến khuya vẫn không thấy bóng dáng cô, anh vội chạy qua nhà Trang Anh thì vừa hay bắt gặp hai người đàn ông đưa Trang Anh cùng Đường Viên về trong tình trạng say mèm. Dĩ nhiên, Cao Trạch không vui vì điều này. Anh thừa biết Trang Anh là người phụ nữ có nhiều mối quan hệ phức tạp, bạn bè đa phần là đàn ông, họ thường xuyên cùng nhau tụ họp lui tới các quán bar, nơi trước kia anh cũng từng rong ruổi một thời nên anh thật sự phát hoả khi nghĩ đến cảnh tượng Đường Viên của anh trong chiếc đầm cắt xẻ bó sát, thoang thoảng hương say lắc lư uyển chuyển theo điệu nhạc dưới ánh đèn ma mị thu hút mọi ánh nhìn như cái lần đầu tiên anh bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dấy lên biết bao du͙© vọиɠ và đam mê. Anh thẳng thừng yêu cầu Trang Anh đừng đưa Đường Viên tham gia cùng các cuộc vui "có đàn ông" bởi anh không muốn phải ẩu đả với đám ruồi muỗi câu bám cô, mặc dù biết cô là người phụ nữ đã có chồng. Tất nhiên, đứng trước khuôn mặt đanh lại và lạnh lùng đó, Trang Anh khẽ rùng mình rồi gật đầu lia lịa, thơ thẩn nhìn Cao Trạch đỡ Đường Viên rời đi.
- Nhưng bây giờ khác, Đường Viên đâu còn là vợ ổng – Trang Anh chống chế.
- Đàn ông còn yêu là còn ghen, mà hai người họ đã chính thức ly dị đâu? Đâu có chuyện dễ dàng từ bỏ như vậy – Đỗ Quyên linh tính mối quan hệ giữa cặp đôi này còn kéo dài đằng đẳng nên buông lời cảnh báo Trang Anh.
- Ok ok – Trang Anh khều tay Đường Viên – Vậy khi nào độc thân thì thông báo nha.
Đường Viên khẽ cười. Mọi người cùng lảng qua chủ đề khác, họ luyên thuyên về công việc và về những kế hoạch cho sau này. Từ Vũ len lén đảo mắt sang Đường Viên, cô bạn này của anh mặt tỉnh, mày giãn, miệng ăn không ngừng nhưng rõ là lòng đang dậy sóng. Chắc chắn cô đang nhớ người đàn ông đó, rất nhiều.