Vợ Thành Tình Nhân

Chương 3: Không Mời Mà Đến !

KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN ! ( 18+ )

Từ khi nhận khách đến làm nail và chăm sóc da tại nhà, Đường Viên chỉ còn đến shop làm cho Trang Anh ba ngày cuối tuần, thời gian dư giả còn lại cô tranh thủ nghỉ ngơi và đăng kí thêm khoá học phun xăm chân mày. Đối với cô bây giờ, làm sao để kiếm tiền và kiếm nhiều hơn nữa chính là động lực thôi thúc cô để cô thôi mê mẫn hay chìm đắm vào những vấn đề xảy ra trong cuộc sống. Cô không cho phép mình vướng bận quá nhiều vào những gì đã qua vì cô còn nặng gánh gia đình, đoàn tụ với ba mẹ, bảo lãnh ba mẹ sang định cư xứ này trước nay luôn là mục tiêu, là giấc mơ của cô trên đất Úc.

Năm đó, khi rời Sài Gòn sang đây du học, cô chỉ suy nghĩ đơn giản là cố gắng học thật tốt để có tấm bằng giá trị trở về xin một công việc ổn định, lương cao, mua lại miếng đất, chuộc lại căn nhà mà ba mẹ cô đã cầm cố ngân hàng để cô có đủ điều kiện du học nước ngoài. Nhưng rồi sau đó, công ty của ba cô với ba Từ Vũ bị người ta hại phá sản, lãi mẹ đẻ lãi con, cô bắt đầu chuỗi ngày vừa học vừa cày để kiếm tiền trả nợ. Ngoài giờ lên lớp, cô đến shop Nail của Trang Anh làm thêm, cũng qua đó mà quen biết Đỗ Quyên và chị Phương. Họ là những người thợ giỏi, đã chỉ dẫn và giúp đỡ cô rất nhiều để cô có được bước tiến trong công việc như hôm nay.

Sống ở nơi đây, cô chỉ cần chăm chỉ lao động, thu nhập mỗi tháng tính ra cũng kha khá, đủ để trang trải chi phí các thứ và tích tiền trả nợ, cô chỉ mong vậy. Rồi cô bất giác mông lung khi nghĩ đến ngày tháng sau này, hết hạn visa du học trở về, cô liệu có đủ khả năng chăm lo cho ba mẹ, cho cuộc sống của cả gia đình? Cô sẽ phải bắt đầu từ hai bàn tay trắng ! Thế là cô quyết tâm cố gắng, không chỉ trong học tập mà trong tất cả công việc, biết đâu cô sẽ có cơ hội trụ lại trên xứ này.

Và có lẽ, cô là kẻ may mắn. Cao Trạch xuất hiện cùng cuộc hôn nhân lí tưởng với anh đã biến cô từ một người sống tạm bợ nơi đất khách trở thành một người định cư hợp pháp mang quốc tịch Tây phương.

Lại là Cao Trạch....

Sao mọi suy nghĩ của cô suy cho cùng đều dính đến Cao Trạch...

Đường Viên thở dài đứng lên dọn bàn rồi với tay lấy chiếc di động, tắt đèn đi vào phòng ngủ. Đã mấy tháng nay không thấy anh liên lạc, cô đang tự hỏi mình có nên gọi điện nhắc nhở anh giải quyết vụ ly hôn hay tiếp tục im lặng chờ đợi xem thế nào thì bỗng nghe một tiếng "tách" vang lên từ cửa chính. Đường Viên giật mình ngồi bật dậy nghe ngóng.

Chính xác đó là âm thanh khi quét dâu vân tay trùng khớp với mặc định được cài khi mở cửa.

Dấu vân tay ngoại trừ của cô thì....

Chết tiệt, cô quên xoá dấu vân tay của anh trong phần cài đặt.

Đường Viên thầm rủa và chưa kịp xuống giường thì thân thể Cao Trạch đã bổ nhào xuống người cô, đè bẹp cô ngã ngửa, bàn tay anh ghì chặt mặt cô, miệng ập tới quấn lấy môi cô.

- Anh... làm.. cái quái gì vậy? Aaa..

Có chút hốt hoảng, Cô vừa hét vừa cố sức đẩy anh ra nhưng vô hiệu. Cao Trạch nồng nặc men rượu, điên cuồng trấn áp. Biết sức Đường Viên không chống cự nổi, một tay anh giật phanh mấy chiếc khuy áo ngủ của cô, một tay nhanh nhẹn luồng xuống giữa hai chân cô, sờ soạng.

- Đừng đừng, Cao Trạch, anh điên rồi, bỏ tôi ra.

Đường Viên càng giãy giụa thoát thân, Cao Trạch càng hứng thú dùng sức kẹp chặt cô, ngón tay anh thoáng chốc đã chạm vào phần nhạy cảm nhất bên dưới của cô.

- Tôi muốn em. Tôi chỉ muốn em. Tôi sắp phát điên rồi. Nằm im, tôi không muốn làm em đau – Giọng anh rít lên, rõ ràng và có chút hung tợn.

Lưỡi anh đi sâu, ve vuốt, mυ'ŧ trọn lưỡi cô đầy cám dỗ. Trước sức lực của người đàn ông lực lưỡng này, cô tuyệt nhiên không có khả năng chống trả.

- Em là vợ tôi – Cao Trạch quay sang liếʍ láp vành tai cô, thì thầm – Ngày nào tôi không đồng ý ly hôn, em vẫn là vợ tôi, em cần tôi...giống tôi cần em...hửm?

- Tôi không cần anh.

Hai bàn tay Đường Viên nắm chặt lại, cô cố tỏ rõ cho anh thấy cô căm ghét anh, cô đang chịu đựng anh, để anh mất hứng và buông tha cô. Nhưng không, Cao Trạch vẫn lì lợm quấn lấy cô, thậm chí động tác còn bạo dạng hơn, cuồng nhiệt hơn. Dưới tia đèn vàng hắt ra từ phòng tắm, thân thể Đường Viên trần trụi bị anh ve vuốt, liếʍ mυ'ŧ đến ướt ác, trơn mượt. Làn da trắng mịn, hồng hào của cô khẽ cử động theo từng hơi thở dồn dập càng khiến anh động tình. Đã bao lâu rồi anh không có cảm giác lâng lâng sung sướиɠ như thế.

- Đừngggg

Ngón tay anh xoa nắn, tách nhẹ hai cánh bướm rồi tìm đường quen thuộc xâm nhập vào trong. Tay còn lại ve vãn, nhào nặn khuôn ngực tròn trĩnh của cô một cách nhuần nhuyễn, với kinh nghiệm phong phú lăn lộn, nhai nuốt cô bao năm qua trên giường, tất nhiên, anh biết đâu là những điểm nhạy cảm khiến cô suýt chút không kiềm đựơc mà ôm chầm lấy anh, rêи ɾỉ. Rõ ràng là đang phản kháng nhưng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng của anh lại tạo nên một làn điện khẽ chạy dọc sống lưng cô, như tê như dại, vâng, đó là kɧoáı ©ảʍ chỉ có được trong lúc làʍ t̠ìиɦ giữa hai người yêu nhau, cô không thể trói bỏ nó.

- Baby...

Mơn trớn hồi lâu, anh rút ngón tay ra rồi dùng vật nam tính của mình chậm rãi đi vào cô, khẽ nhấp cho đến khi chạm vào điểm tận cùng buộc cơ thể cô cong lên, ưỡn thành một vòng cung quyến rũ. Biết cô đã bị khống chế hoàn toàn, ngoan ngoãn trong vòng tay mình, anh yên tâm nới lỏng sức ép thân thể anh để cô cảm thấy dễ chịu hơn. Lưỡi vẫn không ngừng dúi vào phần cổ cô lả lướt , cuồng nhiệt chiếm hữu. Đã bao lâu rồi anh không ngửi thấy hương vị ngọt ngào quen thuộc từ người phụ nữ này? Người phụ nữ duy nhất khiến bản chất mạnh mẽ đàn ông trong anh trỗi dậy mãnh liệt, điên cuồng.

Tám tháng nay, à, chính xác là tám tháng mười sáu ngày cô rời bỏ anh, anh cứ mãi đắm chìm trong sự day dứt và thù hận. Anh tự hỏi điều gì đã khiến mối quan hệ giữa họ trở nên tồi tệ không thể cứu vãn như bây giờ? Anh từ bỏ rượu chè, không nɠɵạı ŧìиɧ, không cờ bạc, anh chỉ có cô và công việc. Không lui tới những cuộc vui cùng bạn bè, anh dành trọn thời gian bên cạnh chăm sóc, chiều chuộng cô. Anh chưa từng yêu một người theo cách như thế. Vậy còn cô? Cô đáp trả anh bằng sự lạnh lùng, tuyệt tình đến nỗi anh suýt phát điên, phản bội lại cô để cô thoả lòng hả dạ. Nhưng không hiểu sao chút can đảm để ve vυ't, gạ gẵm phụ nữ như xưa, anh cũng chẳng có, anh chỉ thèm khát đôi môi này, gương mặt này, cơ thể này.

Cao Trạch dùng hết sức lực để càn quét, vào sâu khiến Đường Viên lêи đỉиɦ, rồi một lần nữa xoay người cô lại, từ phía sau đâm vào.

- Không, ngừng lại ! – Đường Viên bủn rủn tay chân – Đừng, Cao Trạch.

- Chỉ mới dạo đầu thôi baby – Cao Trạch áp sát vào thân thể cô, tiếp tục ve vãn – Chúng ta từng cùng nhau cả đêm, em quên rồi sao? Hay lâu rồi không hoạt động nên mới chút đã mệt rồi?

Cô thật sự nổi điên với những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, châm chọc từ anh.

- Đồ khốn. Tôi ghét anh !

Tiếng chửi bới thoát ra từ miệng cô khiến Cao Trạch càng kích động.

- Được lắm, Đường Viên. Dù thế nào thì đêm nay em cũng đừng hòng thoát được tôi. À không...- Cao Trạch đính chính – Là cả đời này em cũng đừng hòng thoát được tôi.

Dứt lời, anh như một con thú hoang vồ lấy cô, nhào nặn, cắи ʍút̼ điên loạn đến cô cảm thấy đau đớn, ê ẩm khắp người. Cô mệt lả nằm ngây ra đó mặc anh tra tấn. Rõ ràng cô đã chọc anh lên cơn và bây giờ cô đang phải gánh chịu hậu quả nặng nề. Mọi việc bắt nguồn từ cô, Tố Hân đu bám anh cũng do cô, là cô đang yên đang lành bỗng hoá rồ, gây chuyện để đá đạp những ngày tháng bình yên, hạnh phúc. Lẽ ra cô nên tội nghiệp người đàn ông đáng thương đã bị cô giày vò ra nông nổi này nhưng mỗi khi nghĩ đến những hình ảnh cô bắt gặp đêm đó...anh cùng Tố Hân trên chiếc giường của hai người..thì cô lại phát hoả, chỉ muốn phản kháng anh, nguyền rủa anh. Cô tự hỏi tại sao khi du͙© vọиɠ trỗi dậy, anh không đi tìm người phụ nữ kia mà lại chạy đến nhà cô làm gì? Từ lâu cô đã không còn nghĩa vụ thoả mãn anh, giải toả cho anh nữa rồi. Rõ ràng, hành động đêm nay là một sự sỉ nhục, một sự bỡn cợt anh cố ý giày vò cô.