Vợ Thành Tình Nhân

Chương 1: Người Thứ Ba

NGƯỜI THỨ BA

Hội du học sinh vốn dĩ là nơi dành để chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau của những con người xa xứ với muôn vàn mẫu tin tìm phòng, tìm việc, trao đổi buôn bán nay chỉ sau vài giây bỗng nhiên tràn ngập hình ảnh, cận cảnh làʍ t̠ìиɦ của một đôi trai tài gái sắc xem cứ như đoạn dạo đầu trong bộ" phim cấp ba" mà khi xưa, tụi trẻ mới lớn thường e thẹn ám chỉ nhau mỗi khi xem người ta diễn trò người lớn.

Mặc dù nội dung nhạy cảm, vi phạm qui tắc cộng đồng trên trang mạng xã hội nên đã bị ban quản trị xử lí, xóa ngay khi nhận được thông báo nhưng với tốc độ xem, chia sẻ trên facebook thì chưa đầy mười lăm phút trôi qua, hai nhân vật chính đã lộ diện và hiển nhiên trở thành chủ đề bàn tán nóng bỏng với muôn lời sỉ vả, cười chê không khác gì người nổi tiếng.

Anh, Cao Trạch, là người gốc Việt duy nhất ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế tổng giám đốc điều hành của một tập đoàn kinh doanh bất động sản có tiếng tại Úc ở độ tuổi ba mươi, không cần ga lăng, cũng chẳng phải tiêu hao chút năng lượng nào trong việc lôi kéo một người phụ nữ xinh đẹp lên giường, anh ma mị, đểu giả theo kiểu cách riêng của những kẻ lắm tiền nhiều của cũng đủ sức mê hoặc "con mồi". Còn cô, Tố Hân, một du học sinh vừa tròn hai mươi, sống đơn độc và sành sỏi, hiện đang quản lí một shop nail nằm gần khu vực trung tâm thành phố Melbourne, đã trải qua dăm ba mối tình nhưng đây là lần đầu tiên cô rung động trước người đàn ông đã lập gia đình và không ngần ngại trở thành kẻ thứ ba, dù đôi lúc cô cũng chạnh lòng khi nghĩ về quá khứ chưa từng bị bôi bẩn của mình giờ đây đã đầy rẫy thị phi, ừ thì thiên hạ chửi rủa, chì chiết cô là cái thứ đi cướp chồng người khác, chơi lại thứ đồ người khác đã vứt đi nhưng đó chỉ là phát ngôn của những kẻ không hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. Chỉ cô tự biết , cô là đang nhặt về một thứ tốt đẹp mà người khác không biết trân trọng, từ bỏ. Cô đang cố gắng chứng tỏ với anh, cô xứng đáng để anh tin tưởng, trao tặng trái tim hơn Đường Viên, người may mắn kết hôn, bước vào cuộc đời anh một cách danh chính ngôn thuận kia gấp trăm ngàn lần.

- Em không cảm thấy khó chịu khi bị người khác chửi rủa? - Dưới ánh đèn vàng, giọng Cao Trạch đanh lại, gương mặt đầy nam tính lộ vẻ bực dọc - Em đang làm cái trò gì thế, hay ho lắm àh?

Tố Hân nép mình vào góc giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào đôi vai trần lực lưỡng của Cao Trạch, ấp úng.

- Em chỉ muốn...Đường Viên nhanh chóng chấp nhận...ly hôn

Một tiếng xoảng thật lớn vang lên từ chiếc bình cổ đắt tiền trị giá vài chục nghìn đô bị Cao Trạch hất rơi từ chiếc bàn nhỏ xuống đất khiến mặt Tố Hân chuyển sắc.

- Xin lỗi...em nghĩ anh muốn ly dị, Đường Viên lại cứ kéo dài không đồng ý, nên em mới..

- Đây là chuyện của gia đình tôi, không cần người khác xen vào - Cao Trạch đứng phắt dậy, nhặt lại chiếc áo phông trắng nằm la liệt dưới sàn rồi mặc vào, hằn hộc - Cô đã làm một chuyện dai dột nhất đời mà tôi biết sau này, cô nhất định sẽ hối hận.

- Cao Trạch, em không bao giờ hối hận.

- Không. Cô còn quá nhỏ !

Câu nói đầy ẩn ý của anh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ghét nhất là cái vẻ ra dáng người lớn đang khuyên răn trẻ nhỏ của anh, trong khi, anh chỉ hơn cô vỏn vẹn mười tuổi.

- Em suýt làm anh rên lên thì sao có thể còn nhỏ?

- Tôi say ! Cô tùy tiện bước vào nhà tôi, leo lên giường tôi, tôi tưởng...

- Tưởng Đường Viên, vợ anh thỏa mãn cho anh sao? - Tố Hân ngắt lời Cao Trạch bằng giọng điệu đầy mỉa mai - Cô ta có thèm đếm xỉa, quan tâm tới anh bây giờ đang thế nào ư? cô ta thậm chí còn không thèm quay về gom đồ của mình và giải quyết cho xong thủ tục ly dị với anh chỉ vì mãi chạy theo tình mới của cô ta nữa kìa.

Cánh cửa phòng bất ngờ chợt mở, Cao Trạch ngước lên thì thấy Đường Viên bước vào với chiếc đầm đen ôm sát người, khuôn mặt lạnh lùng nhìn anh như kiểu hai người chưa từng có khoảng thời gian quấn quýt, mặn nồng bên nhau.

- Hình như tôi về không đúng lúc. Nhưng tôi chỉ muốn đính chính rằng tôi chưa bao giờ trì trệ hay tỏ vẻ gì gọi là không hợp tác trong vấn đề ly hôn cả. Tôi không yêu cầu chia tài sản, anh có thể gửi đơn, tôi sẽ ký - Cô đảo mắt qua Tố Hân - Tình yêu thì cũng cần sỉ diện...ham muốn hay khao khát điều gì đó...thì lại càng phải biết sỉ diện...ở cái nơi mà người khác từng ở, nằm chỗ người khác từng nằm, cô sẽ không tìm được một chút gì thuộc về cô, mãi mãi chỉ là người đến sau.

Giọng điệu của Đường Viên phát ra một cách rất êm ả, điềm tĩnh nhưng có vẻ như đã khuấy động sự tĩnh lặng mà xưa nay Tố Hân cố giữ trong tâm mình, ả như một con điên tính bay đến dùng vai hất mạnh vào người Đường Viên thì bị Cao Trạch túm lại, răn đe

- Cô đừng có mà nổi điên trong nhà tôi nhé. Dứt lời anh dúi quần áo vào tay ả rồi đẩy thẳng ra khỏi phòng - Mặc vào rồi đợi tôi bên ngoài.

Dứt lời anh đóng sầm cửa phòng lại, ánh mắt sâu thẩm dán chặt vào khuôn mặt có chút tiều tụy của Đường Viên.

- Bây giờ em muốn thế nào?

Đường Viên khẽ nhép miệng cười, kể từ lúc cô không còn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, đây không biết là lần thứ bao nhiêu anh hỏi cô câu hỏi này.

- Ly dị ! Anh có thể hỏi tôi một câu hỏi khác, thay vì hỏi một câu mà anh đã thừa biết câu trả lời.

- Vậy còn tôi thì sao?

- Anh có thể dang tay chào đón cái người đang ngoài kia chờ anh chở về, hoặc một người phụ nữ khác khôn khéo hơn, phù hợp với anh hơn là một đứa trẻ trâu vừa đăng tải cảnh làʍ t̠ìиɦ của anh với nó, phô diễn trước bàn dân thiên hạ - Đường Viên có cảm giác như tất cả mạch máu trong cơ thể mình đang chạy rần rần lên não và có thứ gì đó như trái bom hẹn giờ sắp vỡ tung trong lòng ngực cô nếu cô không lập tức ra khỏi căn phòng này, nhưng Cao Trạch đâu dễ dàng buông tha cô như vậy.

- Không phải như em đã nghĩ. Tôi sẽ giải quyết tất cả những chuyện này để mọi thứ trở về như cũ.

- Không đâu - Lúc này thì Đường Viên không còn giữ được bình tĩnh, giọng cô cương quyết pha lẫn chút run rẩy vì câu nói vừa thốt ra từ Cao Trạch - Không thể trở về như cũ, tôi không muốn quay lại nữa, tôi muốn kết thúc cho nhanh mối quan hệ này - Và cuối cùng, cô siết chặt tay, đưa ra một câu kết luận mà cô biết...nó khiến cô đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này và mãi mãi không thể trở về bên anh - TÔI KHÔNG YÊU ANH !!!

- OK .

Cao Trạch khi nghe bốn từ ấy xong thì như người nổi điên, anh hất tung mọi thứ trong căn phòng, phang cả tấm ảnh cưới của hai người vào bức tường rồi đấm tay lên tấm gương đến máu me tung tóe khiến Đường Viên sửng sờ, trước nay, anh chưa bao giờ có dáng vẻ dữ tợn và dại dột như thế, anh trong mắt cô luôn là người đàn ông điềm tĩnh, chững chạc, thế mà bây giờ anh hoàn toàn mất đi lí trí, anh như một con hổ dữ đang trực chờ ăn tươi, nuốt sống cô. Cô muốn bước đến ôm chầm lấy anh, dỗ dành anh nhưng không hiểu sao khoảng cách chỉ vài bước chân ấy giờ đây lại như cả một dòng sông mà cô thì lại không muốn ướt mình, chìm đắm một lần nữa. Vậy nên Đường Viên bỏ lại Cao Trạch giữa mớ hỗn độn và rời đi.

Sống ở Úc đã năm năm rồi, đêm đó có lẽ là đêm cô cảm thấy lạnh nhất, cô đơn nhất.