Trong lòng Cố Bắc Từ thở dài một tiếng, lấy quyển sổ ghi chép từ trong balo ra để lên bàn Lộ Tiểu Tang.
“Quyền sổ này đối với tôi chẳng có tác dụng gì nữa rồi, tôi xem cũng nhàm chán, cho cậu tham khảo đấy, từ từ mà xem.”
Nói xong, cô đeo tai nghe rồi nằm ngủ.
Hôm qua cô thức cả đêm để đọc tiểu thuyết “Thời gian đẹp nhất”.
“Một kẻ học dốt đưa sổ ghi chép cho học sinh giỏi tham khảo? Đây là chuyện cười gì vậy?”
“Đúng vậy, huỷ hoại ghi nhớ của Lộ Tiểu Tang à!”
Mấy người ngồi bàn trước bàn sau đều lên tiếng cười chế nhạo.
Lộ Tiểu Tang bị dọa đến mức đứng hình mất mấy giây, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí mở quyển sổ ra.
Mới mở được vài trang, cô ấy ngay lập tức thấy bất ngờ, kinh ngạc nhìn sổ rồi lại kinh ngạc nhìn Cố Bắc Từ!
Cô ấy nghĩ… mình đại khái biết được nguyên nhân Cố Bắc Từ bỏ kì thi!
Hứa Vận Nhi vốn dĩ muốn qua tìm Cố Bắc Từ nói chuyện, lại vừa đúng lúc chuông báo vào tiết 1.
Tiết đầu tiên là môn toán.
Ngay lúc đó, có thầy giáo trung niên hói đầu với cặp kính dày như đít chai bước vào, ông ấy được mệnh danh là giáo viên giỏi nhất trong tổ toán, người giang hồ gọi thầy là “Đỗ Phương Trượng”, xem ra không thể cười nhạo rồi!
Đỗ Phương Trượng có quan hệ rất tốt với chủ nhiệm Lương – người đã từ chức, khi biết được Cố Bắc Từ một học sinh yếu đạo đức kém lại đột nhiên tới lớp của ông, sắc mặt của “ Đỗ Phương Trượng ” càng thêm khó coi.
“Vào lớp, vào lớp nào! Nhìn dáng vẻ mấy đứa còn có chút nào giống học sinh không?”
Đỗ Phương Trượng bước lên trước bục giảng, cầm cây thước gõ gõ xuống mặt bàn, nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ với khuôn mặt không mấy thiện cảm.
Lộ Tiểu Tang cẩn thận liếc nhìn thầy, to gan đưa tay xuống gầm bàn, khều khều giật giật áo của Cố Bắc Từ.
Bị tiếng ồn đánh thức, Cố Bắc Từ có chút tức giận, đen mặt nhìn chằm chằm Lộ Tiểu Tang, giọng nói hơi ngớ ngẩn nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất ma vương mạnh mẽ của cô.
“Ờ… bạn học Cố, đến giờ học rồi!”
Lộ Tiểu Tang gãi gãi đầu giải thích.
“Ohhh!”
Cố Bắc Từ chớp chớp mắt, tháo tai nghe ra.
Sắc mặt của Đỗ Phương Trượng xám xịt, nhưng cũng không nói gì, lạnh giọng bắt đầu giảng bài.
“Chúng ta sẽ nói về bài kiểm tra ngày hôm qua của lớp, tỉ lệ làm bài đúng của lớp khá là cao, nên tôi sẽ chỉ chữa câu cuối cùng!”
Ông ấy quay người viết đề bài lên bảng, lúc này có một học sinh đột nhiên đứng lên, nhìn Cố Bắc Từ nói với giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Thầy ơi, chẳng phải Cố Bắc Từ đạt thành tích cao nhất trong kì thi đó sao, nghe nói bạn ấy đạt điểm tối đa môn toán, hay là để bạn ấy lên bảng giải bài này đi ạ!”
Người này nói xong, cả lớp liền cười sảng khoái.
“Cậu ta đã sao chép câu trả lời đấy, cậu lại muốn cậu ta giảng ư!”
“Vu Cố, cậu thật là quá sáng tạo rồi!”
“Đúng vậy, thầy ơi, bọn em rất muốn nghe Cố Bắc Từ giảng bài này!”
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Bắc Từ sao chép đáp án, gian lận, không một ai nghĩ là Cố Bắc Từ có thể giải được bài này.
Các bạn học bắt đầu ồn ào mất trật tự, chỉ trực chờ xem bộ mặt thật của Cố Bắc Từ.
Thậm chí còn có người lặng lẽ lấy điện thoại ra quay video lại.
Trong lòng Đỗ Phương Trượng vốn dĩ đã rất bất mãn với Cố Bắc Từ, cố ý mở miệng nói.
“Bạn học Cố, cả lớp đều rất nhiệt tình mong chờ em giảng bài này, hay là em cứ lên giảng bài cho các bạn đi!”