Cố Bắc Từ hơi nheo mắt lại, cũng không vội đồng ý.
Mọi người đều cho rằng Cố Bắc Từ đang chột dạ, cậu học sinh Vu Cố vừa mới gây ồn ào kia cười to nói.
“Cố Bắc Từ, cậu không phải đạt điểm tuyệt đối môn toán sao, sao gọi cậu lên cậu lại không dám vậy?
Có phải là cậu gian lận không, thật ra cái gì cũng không biết cho nên mới chột dạ?”
“Hahaha, cậu ta chắc chắn là đang chột dạ rồi!”
“Gian lận trong thi cử để vào lớp A, chúng tôi sẽ không thừa nhận cậu đâu!”
Các bạn học khác cùng dồn dập chế giễu theo, Hứa Vận Nhi im lặng không ngăn cản, bởi vì trong lòng cô ta cũng không chấp nhận nổi sự thật Cố Bắc Từ là học thần.
Cô ta luôn có một chút hoài nghi, không biết hôm qua có phải là do Hoắc Tư Triệt liên kết với dượng diễn một màn kịch để giữ thể diện cho Hoắc gia và Cố gia không.
Hiện tại cô ta càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, bây giờ đúng lúc cô ta có thể xác minh được suy nghĩ của mình.
“Được rồi được rồi, em ấy không biết, mọi người đừng làm khó em ấy nữa, vẫn là để tôi…”
Đỗ Phương Trượng xem đủ trò vui rồi, xua tay, bằng giọng điệu của thầy giáo chuẩn bị bỏ qua vấn đề này. Lúc này, Cố Bắc Từ đột nhiên chậm rãi mở miệng.
“Bài toán đơn giản như vậy, vẫn có rất nhiều người làm sai, lớp A, cũng chỉ đến vậy thôi!”
“Cậu!”
Tất cả mọi người tức giận nhìn về phía Cố Bắc Từ, đặc biệt là Vu Cố, bởi vì cậu ta là đại diện môn toán của lớp A, mà đề bài này cậu ta làm sai rồi.
Cố Bắc Từ uể oải đứng lên, Lộ Tiểu Tang rất biết ý mà nhường lối để cho cô thuận tiện ra ngoài.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Cố Bắc Từ bước lên bụng giảng.
“Cậu ta không phải là điên rồi đấy chứ? Lại thật sự dám đi lên ư?”
“Tiếp theo là thời khắc xem chuyện cười, mau mau lấy điện thoại của tôi ra!”
“Đúng đúng đúng, ghi lại bằng chứng, báo cáo lại cho thầy hiệu trường, để cậu ta cuốn xéo đi!”
Các học sinh lớp A từng người một phấn khích lấy điện thoại ra, trong số đó còn có Lộ Tiểu Tang.
Cô ấy cẩn thận lấy ra chiếc điện thoại thông minh cũ không thể cũ hơn của mình ra, mở ra một ứng dụng nào đó.
Cố Bắc Từ lạnh lùng cong môi, cầm phấn lên, ở trên bảng mạnh mẽ dứt khoát viết xuống một chữ “giải” như rồng bay phượng múa.
Chữ của cô không mềm mại như những cô gái thông thường khác, mà lại tràn đầy khí thế, trương dương phóng tứ như chính bản thân cô vậy.
Những chữ như vậy, nếu không có năm sáu năm nền tảng, cản bản không thể viết ra được.
Các bạn học lớp A nhìn chằm chằm lên bảng, nhất thời có chút sững sờ.
Nhưng tiếp sau đó, còn có việc khiến cho bọn họ đặc biệt bất ngờ hơn, Cố Bắc Từ thế mà lại trịnh trọng giảng bài.
“Đầu tiên, đọc lướt qua một lượt đề bài, bài toán lớn này được chia thành ba câu hỏi nhỏ có ba hướng hỏi khác nhau, hàm số, hình học giải tích, dãy số.
Tôi sẽ liệt kê cho các bạn các công thức liên quan trước…”
Ở dưới, ngoại trừ Lộ Tiểu Tang đang ngạc nhiên, tất cả những người khác trong lớp A đều há hốc miệng, bao gồm cả Vu Cố người vừa mới cười to nhất.
Cố Bắc Từ thật sự biết sao? Làm sao có thể chứ?
Hứa Vận Nhi trợn to mắt, nhìn chằm chằm lên bục giảng, bài thi trong tay nhanh chóng đã bị cô bóp nát!
Vu Cố không muốn thừa nhận, phương thức giảng bài của Cố Bắc Từ thậm chí còn dễ hiểu hơn phương thức của Đỗ Phương Trượng.
Đỗ Phương Trượng căng thẳng liếʍ cái môi đang khô khốc của mình, nha đầu này còn hiểu rõ cách giảng đề hơn cả ông.
“Như vậy, đã giải ra được câu hỏi nhỏ đầu tiên rồi.”
Chưa đến mười phút, Cố Bắc Từ đã giảng xong cách giải câu hỏi đầu tiên.
Cô nhàn nhạt liếc qua đám học sinh đang kinh ngạc ở dưới kia, cong khớp ngón tay gõ lên bảng hai cái, lạnh lùng nói.
“Nhìn tôi làm gì! Trên mặt tôi có đáp án sao? Nhìn lên bảng!”
Câu nói của Cố Bắc Từ có khí thế của một giáo viên chủ nhiệm, một vài học sinh khác thì hoàn hồn, theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi, từng người một thậm chí quên mất bản thân đã từng chế nhạo cô thế nào, theo thói quen mà cầm bút cúi đầu xuống nghiêm túc ghi chép.