Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 43

Trong đống đổ nát ngổn ngang, hàng ngàn hàng vạn quân địch ngã xuống, bọn chúng từng gϊếŧ chóc bừa bãi trên mảnh đất này, nay đã phải dùng máu thịt của mình để trả nợ máu. Oán khí của vạn quỷ được an ủi, mây đen trên bầu trời cũng tản đi, trăng sao lần nữa xuất hiện.

Dưới ánh trăng sáng, Khương Dư Thanh dáng đứng thẳng tắp, để lộ gương mặt vô cùng tuấn tú.

Một lúc lâu sau, Khương Dư Thanh cảm thấy lòng bàn tay có thứ gì ấm nóng chảy xuống, lập tức rút tay ra, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay Chu Khiêm, lúc này lớp băng gạc trên cổ tay cậu đã đẫm máu.

Khương Dư Thanh lập tức chau mày: “Bắc Hà, cậu bị thương rồi!”

Chu Khiêm quả thật không hề dễ chịu, xông pha cả đoạn đường dài như vậy, thể lực của cậu đã gần như cạn kiệt. Hơn nữa vì để giảm chỉ số sinh mệnh xuống dưới 10%, cậu đã mất quá nhiều máu, đầu cậu đang vô cùng chóng mặt.

Lúc này cậu thực sự đã có nhận thức rõ hơn về đại chiêu của mình – nó chính là đốt cháy sinh mệnh bản thân để tập hợp lực lượng của các oan hồn.

Vừa rồi dựa vào kỹ năng của đại chiêu chống đỡ, Chu Khiêm chẳng những có thể đi lại, còn có thể bắn súng.

Lúc này, đại chiêu đã dùng xong, cậu quả thật đã không gắng gượng được nữa. Đầu óc nặng nề vô cùng, cậu vô thức ngã về phía trước, Khương Dư Thanh kịp thời tiến lên đỡ lấy cậu, để đầu cậu tựa vào vai mình.

Chu Khiêm tựa đầu vào hõm vai Khương Dư Thanh, đầu óc choáng váng chỉ nhìn thấy một mảnh màu đỏ, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Nhưng cậu vẫn cười hỏi: “Này, bản thân anh còn đứng không vững, còn muốn đỡ tôi sao?”

Một bên khác. Trong phòng riêng của sảnh trò chơi. Trước màn hình máy tính bảng.

Mặc Sinh trơ mắt nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối, miệng nở nụ cười dữ tợn. “A, quả nhiên là vậy! Tiêu tốn hết chỉ số sinh mệnh để đổi lấy lực lượng oán hận… Ngu ngốc, anh ta nghĩ như vậy là kết thúc rồi à?”

Mục Sư ở bên cạnh nghe vậy nhướn mày, nhàn nhạt nói: “Nếu dựa theo thiết kế của cửa trò chơi này, thực sự đã kết thúc rồi.”

“Không giống, giờ tôi đã xuất hiện! Tất cả vẫn còn chưa kết thúc được! Tôi chờ chính là giờ phút này! Chu Khiêm… chỉ số sinh mệnh của anh chỉ còn 9%, điểm kỹ năng của đồng đội anh gần như đều cạn kiệt! Tôi xem anh còn thắng thế nào!”

“Không ai có thể cướp đi chị tôi. Tôi muốn anh chết! Anh lập tức sẽ chết!”

Nói xong, Mặc Sinh nhanh chóng ấn một nút trên màn hình, sử dụng quyền lợi của con bạc cấp cao tiến vào danh sách của hệ thống, mở ra thanh đạo cụ.

[Con bạc cấp cao Mặc Sinh sử dụng đạo cụ: Máy sửa đổi vui vẻ]

[Tác dụng: Có thể cưỡng chế sửa đổi tình tiết, là đạo cụ cực kỳ quý hiếm]

[Chú ý: Hãy làm theo hướng dẫn của hệ thống, nhập nội dung cài đặt bạn muốn trong vòng một phút]

[Con bạc cấp cao Mặc Sinh sử dụng đạo cụ: NPC chứa đựng]

[Tác dụng: Có thể nhập tinh thần của bạn vào NPC, là đạo cụ cực kỳ quý hiếm]

[Chú ý: NPC khó khăn, NPC cực khổ, NPC không hề dễ dàng, xin hãy suy nghĩ kỹ, sau khi cài đặt có thể thay đổi tronng 30s]



Sau khi nhìn thấy hành động của Mặc Sinh, Mục Sư chau mày. “Tôi khuyên cậu hãy nghĩ cho kỹ, dù sao cậu chưa từng làm người chơi, chưa từng thực sự vào thế giới trò chơi. Cậu thực sự nghĩ… mình có thể thích ứng được sao?”

Mục Sinh nói: “Lúc này chính là cơ hội tốt nhất để gϊếŧ Chu Khiêm, tôi không thể bỏ lỡ!”

“Chu Khiêm, tôi muốn dùng chính cách cuả anh để đối phó với anh!”

Mục Sư than nhẹ: “Mặc Sinh, tôi thấy cậu thực sự đã điên rồi.”

Trước khi vào trò chơi, Mặc Sinh quay đầu lại nhìn Mục Sư, ánh mắt vô cùng điên cuồng.

“Tôi điên rồi, có lẽ đây chính là ý của ông, đúng không?”

***

Trong trò chơi.

Cả sân vận động dường như đã thành đống đổ nát.

Mà tại chính giữa đống đổ nát ấy, hai bóng người tựa sát vào nhau giống như hai đồng đội tin cậy nhất, cũng giống như đôi tình nhân thân mật nhất.

Lúc này, đầu Chu Khiêm đã ngày càng choáng váng.

Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng Hà Tiểu Vĩ: “Khiêm Nhi, ai da, tôi đến rồi, cậu không sao chứ? Tôi còn chút điểm kỹ năng, có thể dùng kỹ năng thường để bơm máu cho cậu. Tuy cái đó bơm được rất ít nhưng có còn hơn không, tôi thử giúp cậu nhé! Cậu chờ chút – A mẹ ơi! Đó.. đó là thứ gì?”

Giọng Vân Tưởng Dung cũng trầm xuống: “Trời ơi…“

Tư Đồ Tình cũng hiếm khi hô lên: “Sao lại như vậy?”

Đồng đội lật lượt thốt lên kinh ngạc, hơn nữa trong giọng nói đều lộ ra sự hoảng sự cùng cực.

Chu Khiêm mệt mỏi chớp mắt, sau đó bên tai là các âm thành “ầm ầm”, giống như tiếng sấm rền. Tiếng sấm rền ấy để lộ sự nguy hiểm giống như tiếng vang lớn trên mặt biển báo hiệu sóng thần sắp đến.

Chu Khiêm gắng gượng ngẩng đầu lên, xuyên qua vai Khương Dư Thanh nhìn phía trước.

Tình huống quả thật có thay đổi.

Vô sô xác chết quả quân S, dù cho là hoàn chỉnh, hay bị biến dạng, thậm chí là không còn nguyên vẹn đều bị một lực lượng vô hình nào đó điều khiển đứng dậy.

Cảnh này hiển nhiên vô cùng kỳ lạ. Bởi vì nó hoàn toàn không phù hợp với thiết lập và logic của phó bản.

Trò chơi logic sẽ ẩn giấu các hướng dẫn qua cửa từ trước, người chơi thông qua các manh mối, lí giải logic của tình tiết là có thể tìm được biện pháp qua cửa.

Nó sẽ không đột nhiên xuất hiện một quái vật có thể cướp tính mệnh người chơi mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, hơn nữa còn không hề có manh mối và biện pháp nào để đánh bại nó.

Vậy… chuyện trước mắt rốt cuộc là sao vậy?

Sau đó, một chuyện càng kỳ lạ hơn đã diễn ra trước mắt bốn người chơi.

Vô số xác chết của quân S sau khi đứng lên lại nhanh chóng tập hợp lại trên không trung, sau đó hình thành một quái vật hình người khổng lồ.

Con quái vật này được vô số xác chết đắp nên, vô cùng to lớn, khiến người ta có cảm giác như đầu chạm trời, chân đạp đất vậy.

Còn xung quanh nó được bao bọc bởi một lớp mây màu xám – thứ đó chính là lực lượng vong hồn của quân S!

Hà Tiểu Vĩ không nhịn được kêu lên: “Mẹ ơi… đây là thứ quỷ quái gì vậy?”

Vân Tưởng Dung nín thở tậm trung tinh thần: “Kỹ năng này rất giống của Chu Khiêm! Giống như là… có kẻ nào đã bắt chước kỹ năng và lực lượng của Chu Khiêm vậy?”

“Nhưng đó là điều không thể nào. Tôi chơi nhiều phó bản như vậy, chưa từng gặp chuyện thế này…” Tư Đồ Tình nói đến đây, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, dường như nghĩ đến cái gì, hai tay cô ta nắm chặt lại.

Trong nháy mắt, con quái vật đó bắt đầu chuyển động, nó lắc lắc cái đầu xấu xí đáng sợ của mình, sau đó nhìn chăm chú về phía người chơi. Sau đó nó đem theo sát khí mạnh mẽ, bước từng bước chân nặng nề về phía người chơi.

Mỗi bước chân của nó là từng tiếng vang ‘ầm ầm’, trong chớp mắt, đất rung núi chuyển, giống như cả thành phố đều sắp bị nó dẫm đạp dưới chân!

“Chuyện này hoàn toàn không khoa học!”

“Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?”

“Nó nhấc tay lên rồi kìa!”

“Nó hình như đang nhìn Chu Khiêm? Nó muốn tấn công Chu Khiêm!”

Tiếng hô của đồng đội không ngừng vang lên, Chu Khiêm lại giống như không hề nghe thấy gì.

Cậu hơi híp mắt nhìn phía trước, ánh mắt lạnh như băng nhưng cơ thể không hề nhúc nhích.

Cậu hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả.

Chu Khiêm lúc này không có năng lực đối đầu với quái vật như này. Điều duy nhất cậu có thể làm chính là nhanh chóng tính toán trong đầu xem có biện pháp nào tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nhưng cậu nhất thời không nghĩ ra được.

Trước khi qua cửa, cậu đã nhìn cửa hàng giao dịch rất lâu, nhưng không hề mua được đạo cụ nào có thể dịch chuyển vị trí tức thời như [kính dịch chuyển tức thời]

Hơn nữa thứ này sợ rằng cũng chẳng có tác dụng với con quái vật khổng lồ này.

Phạm vi dịch chuyển thường không vượt qua nghìn mét, con quái vật khổng lồ này chỉ cần đi vài bước đã có thể đuổi kịp.

Hà Tiểu Vĩ vẫn rất có tình nghĩa, anh ấy nhanh chóng chạy đến cạnh Chu Khiêm, dù sợ hai vẫn nắm chặt đàn cổ trong tay nói: “Khiêm Nhi, tôi sẽ cố gắng hết sức bơm máu cho cậu! Tôi vẫn còn đạo cụ phòng ngự như áp khoác, bao cổ tay, cậu chờ chút, tôi lập tức cho cậu.”

Vân Tưởng Dung đứng sau anh ấy mặt đã không còn chút máu.

Vô ích thôi. Chưa nói đến những đạo cụ đó không có tác dụng gì, dù Chu Khiêm có phóng to thêm lần nữa cũng không đối phó nổi con quái vật này.

Các đại chiêu của Chu Khiêm dù sao cũng có hạn chế rất lớn. Khi chỉ còn 9% máu, khi đối mặt với quái vật thế này, nếu cậu không thể gϊếŧ chết nó trong một chiêu thì chỉ có thể chờ bị nó gϊếŧ thôi.

Thực ra, sao Hà Tiểu Vĩ sao lại không biết điểm này chứ. Anh ấy đi đến cạnh Chu Khiêm, nhìn gương mặt cậu không còn chút huyết sắc nào, không nhịn được đỏ mắt, khi nước mắt không kiềm được rơi xuống, anh ấy nhanh chóng gảy đàn, dùng sạch chút xíu điểm kỹ năng còn lại.

[Chỉ số sinh mệnh của người chơi Chu Khiêm hồi phục đến 13%]

Xong rồi.

Chu Khiêm sắp xong rồi.

Tất cả bọn họ e là cũng sắp xong rồi.

Trong nháy mắt đó, Hà Tiểu Vĩ phát hiện đằng sau mình có một bóng người cầm súng trường vọt lên phía trước.

Đó là Tư Đồ Tình!

Đối mặt với con quái vật khổng lồ được chồng chất từ vô số thi thể kia, Tư Đồ Tình thực sự vô cùng nhỏ bé, chỉ giống như một con kiến, thậm chí chỉ như một hạt bụi.

Nhưng bóng lưng cô ta xông về phía trước lại không hề do dự, giống như không màng tất cả, sẵn sàng hy sinh hết thảy, cô ta muốn sống còn với con quái vật có lực lượng mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần!

Hành động này của Tư Đồ Tình hiển nhiên đã chọc giận con quái vật đó.

Nó lập tức mở miệng gầm thét, cả mặt đất đều chấn động kịch liệt.

Sau đó quái vật giơ tay, lòng bàn tay nó xuất hiện trận gió lốc, mạnh mẽ và nhanh chóng đấm thẳng vào Chu Khiêm.

Thời khắc đó, giống như thần linh trừng phạt phạm nhân tội ác tày trời, sự tức giận của thần linh từ trên trời giáng xuống muốn lập tức diệt trừ người đó.

Không ai có thể trốn thoát được sự tức giận của trời.

Trái tim Hà Tiểu Vĩ đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Anh ấy phản xạ nhìn Chu Khiêm, dừng như trong thời khắc cận kề cái chết vẫn muốn giúp cậu gì đó. Dù sao nhờ có Chu Khiêm, anh mới đi được đến bước này.

Nhưng đột nhiên có chuyện bất ngờ xảy ra!

Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy, Khương Dư Thanh giống như đột nhiên tử vong, cả cơ thể không còn sức sống, cơ thể đột ngột ngã xuống đất.

Hà Tiểu Vĩ chẳng kịp quan tâm tình trạng của Khương Dư Thanh, vội vàng chạy lên đỡ lấy vai Chu Khiêm tránh cho cậu ngã xuống lại giảm chỉ số sinh mệnh.

Mặt đất lại thình lình chấn động kịch liệt!

Chu Khiêm đã cực kỳ suy yếu, không thể chịu đựng được sự chấn động của mặt đất nữa, nhắm mắt rơi vào hôn mê.

Hà Tiểu Vĩ thấy vậy, vội lấy thân mình chắn trước mặt Chu Khiêm theo phản xạ.

Sau đó, khi cơn lốc khổng lồ hình thành từ oán khí giáng xuống, anh ấy không nhịn được rơi nước mắt cất tiếng gào thét tuyệt vọng, sau đó bị gió lốc nuốt trọn trong tích tắc.