Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1: Thế Giới 2 -Chương 42

Mười mấy tên binh lính đều đang nghĩ như vậy.

Bọn chúng không hề biết rằng, ngay tại khoảnh khắc bọn chúng rơi vào rối loạn, phòng thủ lơ là ngắn ngủi kia, khi đàn quỷ dính sát nhau dùng thân thể che giấu khu vực đằng sau, đã có bốn người thành công thông qua cổng sau để lẻn vào sân thể dục, lại tách làm hai nhóm trèo lên hai cái cây to lớn kia, giấu kín thân hình đằng sau tán cây rậm rạp.

Bốn người chơi thuận lợi lẻn vào sân thể dục, ẩn núp trên cây xong xuôi rồi, việc tiếp theo họ phải làm chính là như Chu Khiêm đã nói trước đó - chờ đợi.

Tầm mười lăm phút sau.

Đại bộ đội quân S đã đến.

Cổng sau của trường học là nhà dân, ba mặt còn lại đều là đường phố.

Dựa trên cây, mấy người chơi có thể nhìn sơ qua ba con phố kia đều là người đông nghìn nghịt. Như vậy, thì số lượng quy mô của quân S cũng không phải dạng vừa. Đây thực sự không phải là tràng cảnh mà người chơi có thể trực tiếp đối mặt được.

Ba con đường rộng lớn đều đã chật kín người, không chỉ là vậy, chỉ trong phút chốc mà sau sân thể dục đã bị vô số quân S chiếm đóng.

Đưa mắt nhìn qua một lượt, cả sân thể dục đã bị từng đám đội hình binh lính phân cách thành từng khối một, chỉ có khu vực trung tâm là trống không ra một khoảng, chính là nơi mà hai mươi bảy người dân bên ta bị trói lại.

Không bao lâu sau, màn tra hỏi nhằm vào Khương Dư Thanh chính thức bắt đầu.

Tên chỉ huy mà người chơi từng nhìn thấy trước đó bước ra, gã đứng đối diện Khương Dư Thanh, cao giọng quát lớn mấy câu uy hϊếp.

Không hổ là quan chỉ huy, âm thanh của gã cực kỳ có tính uy hϊếp, gần như khiến cho người ta vừa nghe đã sợ. Thậm chí mấy binh lính quân S bên cạnh gã đều đứng thẳng tắp, không chỉ không nói được một lời nào, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp luôn.

Chu Khiêm trốn ở trên cây vẫn bất động như núi, ánh mắt hướng thẳng tắp về phía Khương Dư Thanh đang bị trói lại.

Mặc dù cũng có quân hàm, nhưng Khương Dư Thanh vẫn chỉ là một phần tử trí thức, chưa bao giờ được cầm súng, khí chất vẫn lịch sự nho nhã như cũ.

Nhưng rõ ràng giờ phút này ông ta không có chút sợ hãi nào.

Chu Khiêm vẫn như trước không nhìn rõ gương mặt của ông ta, nhưng có thể nhìn thấy ông ta vẫn luôn ngẩng cao đầu, chưa từng một lần cúi thấp xuống.

Gã chỉ huy quân S đi đến trước mặt ông ta nói thêm câu gì đó, sau đó bất ngờ nổ súng.

Một phát súng này đương nhiên không phải nhắm vào Khương Dư Thanh, mà là một đồng bào ở bên trái ông ta.

“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, dòng máu nóng bỏng từ trên người đồng bào phụt ra, lập tức vấy đỏ một nửa gương mặt của Khương Dư Thanh.

Nhưng ông ta vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng về phía trước như cũ, tỏ ra vừa quả cảm vừa kiên định.

Chỉ có đôi bàn tay đang âm thầm nắm chặt kia là thể hiện ra sự phẫn nộ và bất bình trong lòng ông ta.

Quan chỉ huy giơ khẩu súng lục trong tay lên, thổi khói nóng đang bốc ra từ nòng súng.

Sau đó gã cho người cởi trói cho Khương Dư Thanh.

Khương Dư Thanh sau khi được cởi trói lại bị hai người dùng súng chĩa vào đầu.

Rất nhanh, có một người mang một cái bàn ra để trước mặt, còn cưỡng ép nhét một cái bút vào trong tay ông ta.

Chợt thấy gã chỉ huy kia nói to: "Viết hết những thứ bọn tôi cần ra, bọn tôi sẽ trọng đãi ông! Nhưng nếu ông vẫn còn không biết điều, vậy thì gã đồng bào kia của ông vừa chết như thế nào... những kẻ khác cũng sẽ chết như vậy. Đến đi, cứ mỗi mười phút thì tôi sẽ bắn chết một người!"

Quan chỉ huy vừa dứt lời, trong đám người đồng bào lập tức có người hét to: "Tiến sĩ Khương! Ông không thể nói! Đợi chúng ta chế tạo ra vũ khí đó là có thể trực tiếp diệt sạch bọn chúng rồi! Đến lúc đó, quốc gia chúng ta chắc chắn sẽ không còn phải đắm chìm trong tình cảnh này nữa"

Một người khác lập tức nói theo: "Đúng vậy đó tiến sĩ Khương! Chúng ta chết cũng không sao cả! Nhưng ông nhất định không được nói ra! Không thể giao bí mật của vũ khí đó vào trong tay địch quốc được!”

“Pằng pằng!” Hai tiếng súng vang lên, hai người kia trực tiếp bị gϊếŧ chết.

Hai bờ vai Khương Dư Thanh khẽ run lên.

Gã quan chỉ huy cầm súng vỗ vỗ lên mặt Khương Dư Thanh, sau đó cười nói: "Thời gian của ông lại được giảm bớt hai mươi phút."

Khương Dư Thanh gần như bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào gã, ông ta nói: "Số liệu và công thức của thực nghiệm thì những người đồng bào của tôi đã giao cho căn cứ thực nghiệm của quân đoàn 7 rồi. Ông có thể gϊếŧ hết chúng tôi, chúng tôi coi như là chôn cùng với dân chúng Bách Thành. Nhưng ông đừng hòng moi được từ miệng tôi nửa..."

Khương Dư Thanh chưa kịp nói xong đã bị một tiếng súng cắt ngang.

Lúc này viên đạn bắn vào bắp chân của ông ta. Ông ta lập tức lảo đảo suýt nữa thì quỳ xuống đất.

Nhưng chẳng sợ đau nhức đến mức này ông ta vẫn không thực sự quỳ xuống, mà chỉ suýt soát bám chặt lấy cái bàn dựa vào, để cho chính mình lại đứng lên.

Ông ta thề sống thề chết nhất quyết không chịu quỳ xuống trước mặt kẻ địch!

"Ông còn có mười phút. Mười phút sau tao sẽ gϊếŧ tên tiếp theo."

"Nếu gϊếŧ sáu người các ông, vậy cần mất một tiếng đồng hồ... Bọn tao không có nhiều thời gian để lãng phí với các ông như vậy."

"Thế này đi, sáu người đầu tiên coi như gặp may mắn, bởi vì bọn họ sẽ bị tao một súng nổ đầu luôn.”

“Còn những người còn lại... vậy chịu tra tấn đi. Một giờ sau, cứ cách một phút tao sẽ lấy con mắt của họ, cắt lỗ tai... ngồi ghế điện, trấn nước, chúng ta cứ từng cái từng cái mà làm. Đến khi tất cả bị tra tấn đến chết hết rồi... vậy sẽ đến lượt ông, tiến sĩ Khương."

Giờ phút này, trên cái cây gần cổng sau.

Chu Khiêm có thể cảm giác được Hà Tiểu Vĩ đứng sát cạnh mình đang tức giận đến cả người phát run, khiến cho tán cây cũng có chút lay động.

Chu Khiêm đè lại bả vai anh ấy rồi nói: "Bình tĩnh lại."

Hà Tiểu Vĩ khó thở mà nói: "Tôi, tôi không chịu đựng được. Tôi rất tức giận! Khiêm Nhi, rốt cuộc cậu đang đợi cái gì?"

Mắt thấy tình hình đã khẩn cấp đến như vậy mà Chu Khiêm vẫn nói: "Đợi một chút. Bình tĩnh đi."

Mười phút sau.

"Pằng!" một tiếng, gã chỉ huy của quân S lại xử bắn thêm một người.

Hà Tiểu Vĩ cả đầu đầy mồ hôi nhìn về phía Chu Khiêm đứng bên cạnh.

Nhưng cậu chỉ lẳng lặng ngồi trên thân cây, vẫn nhếch miệng không nói lời nào.

Lại thêm mười phút nữa.

Người thứ ba bị gϊếŧ.

Lúc này người đó không phải chết do bị bắn, mà là có hai người đồng thời cầm dao con tiến lên đâm vào thân thể ông ta.

Giống như đang muốn xả giận, bọn chúng đâm liên tiếp vào thân thể người đó, trong phút chốc máu đã chảy đầy đất. Ngay cả tờ giấy trắng mà kẻ địch đặt trên bàn trước mặt Khương Dư Thanh cũng bị nhiễm đỏ.

Màu đỏ đó dường như khiến cho gã chỉ huy quân S ngày càng hưng phấn hơn.

Gã cười khẽ vài tiếng, cầm tờ giấy kia giơ lên mũi hít hà như đang hưởng thụ, sau đó lại phân phó cấp dưới thay tờ giấy trắng mới tinh, để cho Khương Dư Thanh viết ra số liệu và công thức.

Cảnh tượng đó khiến Hà Tiểu Vĩ thực sự không thể kiềm chế được nữa, anh ta lần thứ hai nhìn về phía Chu Khiêm, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Khiêm Nhi, cậu..."

Bỗng nghe thấy Chu Khiêm trầm giọng nói: "Đến rồi!"

Đến rồi! Cái gì đến rồi?

Hà Tiểu Vĩ quay đầu lại, theo ánh mắt của Chu Khiêm nhìn về khu nhà trệt phía sau bọn họ, lập tức thấy hai con rồng được hàng trăm quỷ vây quanh, đang xuyên qua bóng đêm và ngọn đèn từ trong con hẻm đi tới.

Hai con rồng nhỏ hoạt bát lanh lợi trông rất đáng yêu, một con đang túm một bộ quân phục của Quân 7, con còn lại thì cầm một cái chổi lông kỳ quái, cũng không biết là để làm cái gì.

Cảnh tượng kia thực sự là vừa quỷ dị vừa buồn cười.

...Hai con rồng đi ở phía trước, đằng sau là vô số vong linh trắng bệch không chân đi theo.

Nhưng Hà Tiểu Vĩ lại không hề cảm thấy buồn cười chút nào, dường như nhận ra Chu Khiêm đang muốn làm điều gì, cả người anh ấy đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

"Cái... cái chổi lông kia là sao?" Hà Tiểu Vĩ không rõ lắm.

Chu Khiêm nói: "Là vật phẩm lấy được từ phó bản trước kia [ chổi lông Biling biling]. Máu, bùn đất, mồ hôi, tro bụi... tất cả đều có thể bị nó quét sạch sẽ. Thuyết minh trên kỹ năng có ghi như vậy."

Hà Tiểu Vĩ thở phào một hơi: "Cho nên..."

"Cho nên, vô vàn vong linh và thi thể chất đầy trong thành phố này... Toàn bộ oán lực dồn lại của chúng sẽ mạnh đến mức nào đây?"

Chu Khiêm rút ra một con dao trực tiếp cứa lên cổ tay mình.

Ngay sau đó cậu nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, nhưng cực kỳ mạnh mẽ nói: "Tôi muốn khuếch đại."

Kỹ năng của Chu Khiêm rất hạn chế, nếu không tồn tại oán lực thì chiêu thức của nó không thể gây ra tổn thương gì.

Nhưng mức tổn thương của kỹ năng này cũng là hoàn toàn không có giới hạn cao nhất.

Toàn bộ dân chúng trong thành này đều bị gϊếŧ hại.

Nếu đã vậy, hiện tại Chu Khiêm sẽ mang theo toàn bộ sự phẫn nộ và oan khuất của toàn bộ thành phố này đi báo thù cho bọn họ.

Máu từ cổ tay từng giọt từng giọt chảy xuống thân cây, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy mà kinh hãi vừa nhỏ giọng kinh hô: "Hai con rồng kia...!!! Trời ạ!"

Không cần Hà Tiểu Vĩ nhiều lời hơn, Chu Khiêm cũng đã nhìn thấy... hai con rồng kia ngã rồi.

Khu vực trung tâm thành phố dù sao cũng đã bị quân S tầng tầng bao vây, chúng nó có thể chạy đến nơi này dưới sự bảo vệ của quỷ hồn cũng đã rất giỏi rồi.

Bốn chân và các bộ phận khác của chúng nó đều bị trúng đạn được một thời gian dài, chỉ là vì muốn để Chu Khiêm nhìn thấy nên chúng nó mới liều mạng chạy đến.

Quân đoàn S lợi dụng hai đứa bé để phong ấn quỷ hồn.

Trước đó Chu Khiêm chính là để hai con rồng lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ máu chó và lá bùa trong thành phố này để giải phóng tất cả quỷ hồn, cùng lấy quân phục của quân đoàn 7 để làm tín vật đi kêu gọi đám vong linh toàn bộ tụ tập lại tại khu vực trung tâm thành phố.

Bây giờ chúng nó liều mạng mặc kệ cái chết mà chạy đến đây chính là muốn nói cho Chu Khiêm biết, nhiệm vụ mà cậu giao cho chúng nó đã được hoàn thành!

... Này đó cô dâu mới bị vu oan, bà lão nhiệt tình, đám trẻ ăn xin kết bè kết đội... Vô số người từng bị đủ loại phương thức hãm hại đến mức này, giờ đây vong hồn của họ đều đã quay trở lại!

Hai con rồng hoàn thành xong sứ mệnh rốt cuộc cũng không thể chống đỡ hơn nữa, cả hai ngã xuống đất rồi biến thành hai cái vảy xám xịt.

Chu Khiêm đứng từ xa liếc nhìn chúng nó một cái, nhắm mắt rồi lại mở ra, đôi mắt đen láy gần như đỏ rực lên.

Cậu bỗng quay đầu lại nhìn về vị trí giữa sân thể dục.

[Giá trị sinh mệnh của người chơi Chu Khiêm giảm xuống 70%]

[Giá trị sinh mệnh của người chơi Chu Khiêm giảm xuống 40%]

...

"Hà Tiểu Vĩ, lát nữa anh có hai việc cần phải làm, thứ nhất, trong khi đối phương hỗn loạn thì phối hợp với Tư Đồ Tình dọn dẹp sạch máu chó và lá bùa trên sân thể dục; thứ hai, ổn định thanh máu của tôi ở mức 9%!"

Vào giây phút này, trăm ngàn quỷ hồn như thủy triều ập đến nhanh chóng từ bốn phương tám hướng quanh toàn thành phố vọt tới, giống như một đại dương sắp hợp nhất và nuốt chửng toàn bộ sân thể dục này.

Tiếng khóc than, tiếng chửi rủa phẫn nộ, sự thù hận tràn đầy cõi lòng từ miệng của trăm ngàn con quỷ phát ra, toàn bộ đều hướng về phía quân đoàn S, những kẻ đã gϊếŧ hại bọn họ.

Ngày xưa dù bị tàn sát vô tình, nhưng bọn họ vẫn lưu luyến quê hương, chậm chạp không chịu rời bỏ, bọn họ còn chưa được nhìn thấy quân đoàn S bị gϊếŧ.

Hôm nay bọn họ hóa thành những oán linh cực mạnh, chính là muốn báo thù cho chính mình, cho người thân bạn bè, và cho mảnh đất đã bị xâm phạm này!

Mây đen chợt kéo đến, trăng sao trên trời gần như bị cắn nuốt sạch, gió tà nhanh chóng thổi quét qua toàn sân thể dục, độ ấm trên mảnh đất này đột nhiên tụt hẳn xuống, giống như cánh cổng địa ngục đột ngột mở ra, luồng khí lạnh mang theo hơi thở chết chóc u ám trào ra, khiến cho từng tên lính của quân đoàn S bắt đầu run rẩy, chưa chiến đã thương vong.

Cùng lúc đó, ở trên một thân cây nọ.

[Giá trị sinh mệnh của người chơi Chu Khiêm giảm xuống 9%]

Chu Khiêm mặc kệ đau đớn, dùng đạo cụ băng vải buộc chặt cổ tay trái đang bị thương của mình, sau đó tay phải của cậu giơ lên xương sườn của thần, đứng thẳng tắp trên cây.

"Một tên xấu xa như tôi bị thời thế bắt buộc phải trở thành một anh hùng, nếu vậy tôi sẽ hết sức hoàn thành sứ mệnh này."

"Xâm phạm lãnh thổ quốc gia của ta, tàn sát đồng bào của ta... TOÀN, BỘ, CHẾT, ĐI!"

Vừa nói dứt lời, Chu Khiêm dứt khoát nhảy xuống cây.

“Pằng pằng pằng" mấy phát súng lập tức bắn về phía cậu.

Nhưng trước mặt cậu rất nhanh đã xuất hiện mấy bộ xương khô chắn đỡ toàn bộ tổn thương cho cậu, sau đó vỡ vụn rơi rụng trên mặt đất.

Thấy vậy, gã quan chỉ huy cách Khương Dư Thanh gần nhất lập tức hoảng sợ, tự mình giơ súng bắn Chu Khiêm thêm một phát nữa.

Nhưng Chu Khiêm mặc kệ điều đó cứ tiếp tục tiến về trước, tay phải cậu quơ quơ khúc xương trắng cầm trong tay, đống xương vừa bị bắn vỡ vụn dưới chân lại nhanh chóng ghép lại thành thành dáng người trưởng thành, trong giây lát đã nhảy đến đỡ giúp cậu một phát đạn đó!

Cách đó ba trăm mét, tên chỉ huy kia lập tức luống cuống, bàn tay cầm súng cũng bắt đầu run rẩy.

Mà ngay giây phút đó, nhiệt độ tại sân thể dục ngày càng hạ thấp hơn, hàng ngàn hàng vạn bông tuyết ngưng kết lại từ trong không khí rồi từng tầng từng lớp rơi xuống, sóng âm cực lớn theo sát đó thổi quét qua, thổi bay nước tuyết vừa đọng lại, quét sạch từng tấm bùa chú, từng bãi máu chó trên sân thể dục này.

Dưới sân thể dục này đã vùi lấp mấy trăm thi thể của thầy trò ngôi trường này.

Giờ phút này phong ấn bỗng nhiên giải trừ, lập tức có trăm quỷ hiện thân, dưới tác dụng cộng hưởng giữa cừu hận của chính chúng nó cùng với xương thần trong tay Chu Khiêm, chúng nó đồng loạt bay về phía mỗi một gã binh linh đang đứng trên sân thể dục này.

Cùng lúc đó, theo động tác nâng tay vung xương thần của Chu Khiêm, mấy trăm bộ xương cốt cũng đồng loạt đứng lên, dưới một tiếng hiệu lệnh của cậu lập tức đánh úp phía sau đám binh lính đó!

Đội hình từng sắp xếp chỉnh tề trên sân thể dục giờ đều đã bị rối loạn toàn bộ.

Mặc kệ vũ khí của bọn chúng có hoàn mỹ đến đâu thì cũng không thể làm gì được thần quỷ, không thể đả động đến lửa giận cùng quyết tâm báo thù.

Mặc kệ bọn chúng có được huấn luyện chuyên nghiệp đến mấy, giờ phút này cũng bị đánh thành đám ruồi bọ không đầu chạy tán loạn khắp nơi.

Đám xương trắng không hề sợ hãi đạn pháo, chẳng sợ bị nổ vụn cũng có thể một lần nữa tự ghép lại trong nháy mắt.

Đám vong linh lại càng khỏi phải nói, đánh thẳng về phía hàng ngàn hàng vạn tên lính giống như không gặp chút ngăn trở gì.

Chẳng mất bao lâu, hơn ngàn binh lính đang ở trên sân thể dục trường học này, hoặc là bị bộ xương vặn gãy cổ, hoặc bị một đấm xuyên l*иg ngực, toàn bộ đều chỉ trong giây lát đã chết.

Có vài binh lính xông được ra khỏi vòng vây chạy được ra đến cổng trường, nhưng hàng ngàn hàng vạn vong linh từ khắp nơi trong thành phố này đã như thủy triều ập tới, trong nháy mắt đã cắn nuốt bọn chúng sạch sẽ!

Lúc này bọn chúng mới hoảng sợ phát hiện, đại bộ đội trên ba con đường đều đã bị tước vũ khí, dưới sự ăn mòn của vô số âm khí mà quân lính tan rã, chỉ có thể ngã trên mặt đất gào khóc thảm thiết.

Tình hình này so với dự đoán còn thuận lợi hơn rất nhiều.

Quân đoàn S sợ quỷ mới để cho đám trẻ đi phong ấn quỷ hồn; một khi có biện pháp giải trừ phong ấn rồi thì quỷ hồn sẽ đối phó với quân đoàn S.

Đây là một quy luật qua ải rất đơn giản.

Điểm khó khăn nhất để vượt ải thực ra chính là trong tình huống khắp nơi đều được phòng thủ nghiêm mật như vậy, làm cách nào để dọn sạch lá bùa và máu chó trong khu vực trung tâm. Nếu điểm khó này không thể giải quyết, vậy cho dù vong linh ở các khu vực khác được giải trừ phong ấn thì cũng không có cách nào vượt qua được thêm nửa bước.

Nhưng đại chiêu của Chu Khiêm cố tình lại phát huy hiệu quả thần kỳ dưới tình huống này - có thể cưỡng chế kêu gọi đám vong linh cách đó mấy km tụ tập lại đây.

Dưới tác dụng kỹ năng của thần cốt, chúng nó cuối cùng cũng tụ hội thành một quân đoàn vong linh khổng lồ, đây mới chân chính là thế không thể đỡ, đánh đâu thắng đó, không gì cản được!

Trong cuộc hỗn chiến mà bên ta đang giành thế chiến thắng áp đảo, Chu Khiêm từng bước một tiến về phía trước, thẳng đến trước mặt gã chỉ huy trước đó không lâu vẫn còn đang diễu võ giương oai kia. Giờ phút này gã đã quỳ gục trên mặt đất, cả người đều đang run rẩy vì kinh sợ.

Lấy ra khẩu súng lục đã cướp được trước kia, Chu Khiêm dí nó lên trán gã, lạnh lùng liếc gã một cái rồi không chút lưu tình tự tay bắn nát đầu tên đó.

Khoảnh khắc máu bắn lên, Chu Khiêm nhíu máy hơi khó chịu, cố hết sức nghiêng người lui về phía sau nửa bước để tránh né.

Đợi khi máu rơi xuống rồi Chu Khiêm mới tiếp tục đi về phía trước.

Đưa lưng về phía hàng ngàn hàng vạn vong linh, được vô sô bạch cốt vây quanh, trong tiếng hoan hô tuyên cáo thắng lợi của hàng ngàn hàng vạn vong linh đó, cậu đi đến trước mặt Khương Dư Thanh.

Khương Dư Thanh dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại, vẫn còn có chút sững sờ.

Chân ông ta bởi vì trúng đạn mà không thể đứng vững, hai tay vẫn đang dùng sức chống đỡ trên bàn.

Chu Khiêm thấy vậy vội tiến đến, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Khương Dư Thanh giúp ông ta đứng thẳng lên.

Sau đó Chu Khiêm cười với ông ta, nhẹ nhàng nói: "Ngài Khương, tôi tới cứu ông đây."

Khương Dư Thanh nghiêng đầu qua, mắt đối mắt với Chu Khiêm.

Trong chớp mắt đó, giống như những đám mây đen vô hình đều đang tản ra, Chu Khiêm cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt thật sự của ông ta.