Thế nhưng sau đó, lực lượng đáng sợ như của thần linh ấy không hề giáng xuống như dự đoán.
Khi Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc, đứng thẳng người, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.
Sau đó trong tiếng hô kinh ngạc của Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình, anh ấy nhìn thấy một con rồng!
Con rồng đó chẳng biết xuất hiện từ đâu.
Nó bay cao trên tầng không, giống như một vầng trăng cô đơn màu xanh lam, cả bầu trời và mặt đất đều phủ một tầng lụa mỏng màu lam, dập dờn bay theo gió.
Đuôi rồng rất dài được phủ kín bởi lớp vảy màu xanh lam đậm, giống như dòng nước chảy, lại tựa như dải duy băng đẹp nhất uốn lượn trên không trung.
Sau đó đuôi rồng chỉ khẽ động một cái đã tạo nên một cơn gió mạnh, tạo thành hình dạng một lưỡi dao trên bầu trời.
Lưỡi đao này xông đến cơn lốc mà quái vật tạo ra, chớp mắt đã chém nó thành hai, đánh tan thành mây khói. Sau đó, lưỡi dao xoay tròn về phía trước, cuối cùng treo lơ lửng cách đỉnh đầu quái vật một chút, rồi mạnh mẽ chém xuống đỉnh đầu nó.
Cơ thể quái vật sống sờ sờ vậy mà bị chẻ ra làm hai!
“Á a!”
Quái vật bị chém thì gầm thét một tiếng, sau đó lực lượng oán hận lại nhanh chóng ngưng tụ lại, nó nhảy lên, bay về phía con rồng trên bầu trời.
Rồng vẫn yên ổn trên bầu trời, vẫn khẽ động đuôi một cái là tạo thành một lưỡi dao bằng gió.
Lần này, gió hội tụ lại thành lưỡi dao sắc bén chém thẳng về phía quái vật.
Ngay sau đó, quái vật khổng lồ được tập hợp từ vô số xác chết và vong hồn cùng hơn trăm tòa nhà, cây cối sau lưng nó… đều nhanh chóng biến thành cát bụi! Mặt đất của hơn nữa thành phố đều bị xới tung lên!
Thậm chí khu vực biển tận cùng phía tây cũng bị đao gió ảnh hưởng, nổi lên từng cơn sóng lớn, đánh vào vô số con tàu lớn khiến chúng quay vòng trong sóng biển giống như chuẩn bị chìm xuống đáy biển…
Đây mới chính là lực lượng sấm vang chớp giật có thể hủy diệt trời đất!
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi nhìn vị trí phía tây xa xôi giống như xuất hiện sóng lớn, Hà Tiểu Vĩ chợt bừng tỉnh, lập tức gào về phía con rồng trên bầu trời: “Đừng mà! Chúng tôi còn cần thuyền để qua cửa nữa!”
Gió dừng lại.
Quái vật biến mất, tất cả thi thể của quân S đều hóa thành bột, hơn nửa thành phố đều bị san bằng.
Thế giờ trở nên tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, con rồng trên không trung cúi đầu nhìn về phía trung tâm sân vận động.
Hà Tiểu Vĩ nhận ra, lập tức lại ôm lấy Chu Khiêm, bảo vệ cậu trong lòng mình, lúc này anh ấy rất có tự giác của một ‘vυ' em’ duy nhất trong đội, làm tròn trách nhiệm bảo vệ đồng đội, cảnh giác nhìn con rồng lớn trên không trung.
Tuy nó vừa nãy giúp bọn họ, nhưng ai biết mục đích thực sự mà con loại quái vật đáng sợ này làm vậy là gì?
Con rồng trên không trung đột nhiên biến mất, sao đó lại đột ngột xuất hiện trước mặt Hà Tiểu Vĩ.
Đuôi rồng lấp ánh ánh sáng trong suốt quét qua, nhưng không hề có chút sức mạnh nào, nó chỉ đẩy tay Hà Tiểu Vĩ ra.
Hà Tiểu Vĩ chạm vào chiếc đuôi rồng lạnh buốt, giật cả mình, sau đó anh ấy bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, ngã dập mông xuống hố đất bên cạnh.
Hà Tiểu Vĩ vỗ mông đứng dậy, định hỏi con rồng đó muốn làm gì.
Anh ấy chỉ thấy nó cuộn đuôi dừng lại trên mặt đất trong thao trường, sau đó cuốn lấy cả người Chu Khiêm vào trong đuôi của nó.
Lúc này, vì đứng ở rất gần, Hà Tiểu Vĩ mới phát hiện nó không phải hoàn toàn là rồng, thân thể và đuôi nó giống rồng nhưng tai lại không giống mà càng giống tai của tinh linh trong chuyện cổ tích của phương Tây.
Sừng trên đầu nó cũng không giống sừng rồng, đôi sừng đó vô cùng sắc bén, phản xạ ánh sáng sắc lạnh trong bóng đêm tựa như hai lưỡi dao.
Như vậy, nó không phải rồng, mà là… một con quái vật giống rồng thôi?
Lúc này Chu Khiêm giống như tỉnh, lại giống như đang mộng du.
Cậu vô thức giơ tay không ngừng vuốt ve lớp vảy của rồng, còn không ngừng túm lấy một miếng vảy kéo ra, giống như muốn trực tiếp nhổ nó xuống vậy.
Chờ cậu nghịch xong vảy ở một chỗ, cậu lại đổi sang nghịch ở chỗ khác, nhìn có vẻ vô cùng thích thú.
Hành động này của Chu Khiêm khiến Hà Tiểu Vĩ vô cùng hoảng sợ.
Rồng bị cậu ta nghịch vảy như vậy sẽ đau đó?
Nếu chọc nó tức giận thì phải làm sao? Nó chẳng phải sẽ tiêu diệt bọn họ trong nháy mắt à?
Nhưng tính cách con rồng này có vẻ rất tốt, dù cho Chu Khiêm có đùa nghịch thế nào, đôi mắt màu lam của nó cũng chỉ yên lặng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như nước.
Sau đó, đuôi nó cuốn chặt hơn, kéo Chu Khiên lên trên một chút, lên đến vị trí gần cổ của nó.
Chu Khiêm đang ngủ say dựa vào đó theo bản năng, sau đó giơ hai tay ôm chặt lấy cổ nó.
Sau đó con rồng đó làm một việc khiến Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc há to miệng.
Nó cúi người, nhẹ nhàng chạm môi vào trán Chu Khiêm giống như đang dịu dàng hôn cậu.
Hà Tiểu Vĩ lập tức kêu to: “Này này này, mày làm gì thế hả! Chu Khiêm! Khiêm Nhi cậu mau tỉnh lại! Cậu bị sàm sỡ rồi.”
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của rồng nhìn sang, Hà Tiểu Vĩ phát hiện bản thân chỉ có thể mở miệng nhưng lại không thể cất tiếng.
Một lát sau, không biết một mảnh tường từ chỗ nào bay tới trực tiếp cắm vào đất tại vị trí trước mặt anh ấy, hoàn toàn che khuất tầm nhìn.
Hà Tiểu Vĩ: “…”
***
Chu Khiêm cảm thấy khi ý thức của bản thân đang tản rã, cậu đã có giấc mơ ngọt ngào.
Cậu dường như chìm vào trong biển sâu, lại giống như lơ lửng trên bầu trời.
Tóm lại là cậu được bao phủ bởi một màu xanh làm đậm.
Thực ra thứ màu lam đó rất lạnh lẽo, vốn dĩ sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương, nhưng Chu Khiêm lại cảm thấy thật an toàn.
Chu Khiêm thường cảm thấy rất mệt mỏi.
Bởi vì cậu luôn phải suy nghĩ rất nhiều thứ, luôn phải đề phòng người khác.
Nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy bản thân mình đang thả lỏng.
Cậu không cần tính toán, cũng chẳng cần phòng bị, cậu chỉ cần yên tâm ngủ thôi.
Cậu cũng không biết cảm giác yên tâm này từ đâu mà có, nhưng cậu theo bản năng mà dỡ bỏ tất cả sự đề phòng.
Chu Khiêm dường như mơ thấy bản thân đang chơi với các vì sao, không biết qua bao lâu, trên trán truyền đến cảm giác đυ.ng chạm lạnh lẽo nhưng rất đỗi dịu dàng, tất cả đau đớn của cậu đều được chữa lành trong giây phút đó.
***
Trong sảnh trò chơi mô phỏng.
Mặc Sinh bị hệ thống bắn ra ngoài, cả người ngã xuống đất thở thoi thóp, mắt, mũi, miệng, tai đều đổ máu.
Có điều vốn dĩ cũng chỉ có tinh thần của cậu ta đến sảnh trò chơi này, cho nên cậu ta không đến mức lập tức tử vong, tạo cơ hội để Mục Sư tạm thời bảo vệ tính mạng cho cậu ta.
Mục Sư cầm một viên thuốc nhét vào miệng Mặc Sinh, than nhẹ: “Thực ra cậu không cần cố chấp như vậy, vốn là một tài năng có thể bồi dưỡng, đúng là đáng tiếc…”
Mặc Sinh vừa ho ra máu vừa nắm lấy cổ tay ông ta hỏi: “Đó… đó là lực lượng gì?”
“Đó đương nhiên là lực lượng của người chơi cấp thần.” Mục Sư đáp.
“Có người chơi cấp thần xâm nhập vào phó bản, trở thành Khương Dư Thanh trong phó bản. Người đó đang chọn ‘người huấn luyện’ cho mình.”
Mục Sư lại than một tiếng: “Trò chơi có quy định, để chọn ra ‘người huấn luyện’ đủ tư cách, người chơi cấp thần sau khi nhập vào NPC, có thể tạo ra một số cửa ải trên cơ sở không vi phạm thiết lập nhân vật, tình tiết của phó bản, cùng với quy tắc và cài đặt của trò chơi để khảo nghiệm người chơi ở phương diện nào đó. Nhưng trò chơi cũng nghiêm khắc hạn chế hành động của họ, không được thay đổi tính cách nhân vật, không được giúp đỡ người chơi.”
“Đồng nghĩa với việc người chơi cấp thần chỉ được tăng độ khó của trò chơi, không được giảm độ khó. Nhưng cũng có ngoại lệ…”
“Ngoại lệ đó chính là, khi bên ngoài phó bản có người dùng đạo cụ thay đổi tình tiết, nâng cao độ khó của phó bản ở mức quá lớn, người chơi cấp thần có thế dùng lực lượng của mình giúp đỡ người chơi. Cho nên tôi nói này… cậu đúng là tự làm tự chịu.”
Mục Sư nói đến đây lại bật cười.
Ông ta trào phúng nhìn Mặc Sinh nói: “Nhưng tôi cũng phải cảm ơn cậu. Nhờ có cậu làm vậy, tôi đã biết người chơi cấp thần nhìn trúng Chu Khiêm rốt cuộc là ai rồi.”
Mặc Sinh lại ho ra mấy ngụm máu, sau đó hai tay ôm lấy chân Mục Sư nói: “Tôi đồng ý với ông. Tôi bằng lòng đi khu X. Tôi bằng lòng chấp nhận cải tạo! Để tôi trở thành người chơi cấp thần! Tôi không cam tâm làm con bạc đứng sau màn nữa! Tôi muốn trở thành người chơi!”
***
Trong trò chơi,
Khi Chu Khiêm tỉnh lại, bầu trời đã có ráng mây hồng, ban đêm dài đằng đẵng này cuối cùng cũng qua đi.
Giây phút đứng dậy, cậu có chút mê man, có chút buồn lạc lõng.
Cậu chau mày suy nghĩ gì đó, mở lòng bàn tay ra, trong đó có một chiếc vảy màu xam lam đậm bóng loáng.
Ừm, như vậy con rồng đó… không phải bản thân cậu tự tưởng tượng ra.
Nó lại cứu cậu một lần nữa.
Chu Khiêm nhìn chiếc vảy chằm chằm một lúc, say đó cất đi, ngẩng đầu nhìn, Hà Tiểu Vĩ đang giúp đỡ Khương Dư Thanh băng bó vết thương ở sân vận động gần đó.
Viên đạn đó không bắn vào xương mà chỉ xuyên qua bắp chân cho nên xử lý cũng dễ dàng hơn.
Còn ở một bên khác gần đó, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung đều nằm ngủ trên đất.
Có lẽ bọn họ quá mệt mỏi nên cũng chẳng thèm để ý mà ngủ luôn trên một đống xương xốt.
Chu Khiêm lại nhìn về phía Tây, không biết đã xảy ra chuyện gì mà hơn nửa thành phố đã bị phá hủy.
Cao ốc trọc trời giờ đây chỉ còn sót lại một đống bột vụn.
Khói lửa đã tan hết, mặt đất là một đống lộn xộn. Nhưng may là kẻ địch đã bị tiêu diệt.
Thành phố này còn có thể chờ đợi những con người lần nữa đem lại sức sống cho nó.
Chu Khiêm thu hồi tầm mắt, đi về phía Hà Tiểu Vĩ và Khương Dư Thanh.
Hà Tiểu Vĩ lúc này mới phát hiện ra cậu đã tỉnh lại, lập tức nói: “Khiêm Nhi! Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Chu Khiêm đáp.
“Lúc tôi hôn mê… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này Hà Tiểu Vĩ rất muốn lớn tiếng nói lên những lời anh ấy kìm nén rất lâu rồi.
“Khiêm Nhi của tôi ơi, cậu hình như bị một con rồng, à không, cậu dường như bị một con quái vật giống rồng sàm sỡ rồi! Thật là kỳ quái mà, ở đây rõ ràng có hai người đẹp nó đều chẳng thèm nhìn một cái tại sao lại chọn cậu chứ, tôi nói cậu nghe này, nó không phải một con rồng tử tế…”
Nhưng anh ấy nhanh chóng nhớ đến ánh mắt của con rồng đó trước khi biến mất, cuối cùng cũng không dám nói ra.
Do đó, Hà Tiểu Vĩ chỉ nói: “Có một con rồng xuất hiện cứu chúng ta!”
“Mịa, đây rốt cuộc là phó bản gì thế? Hoặc là thế giới ý thức của Khương Dư Thanh có vấn đề gì à?”
“Tóm lại, con quái vật cổ quái được tạo nên từ hàng ngàn hàng vạn xác chết đó khi tấn công chúng ta đã bị rồng đánh bại, chúng ta hoàn toàn không bị thương… Chẳng lẽ đó là tình tiết hoạt hình được chen vào trong trò chơi chăng? Dù sao không ảnh hưởng chúng ta qua cửa đúng không! Nếu không thật là không logic tý nào!”
Chu Khiêm nghĩ đến chiếc vảy rồng đó không nói gì cả, chỉ nhìn Khương Dư Thanh suy nghĩ gì đó.
Sau đó cậu đi đến bên cạnh Khương Dư Thanh hỏi: “Ngài Khương vẫn ổn chứ?”
Khương Dư Thanh gật đầu, gương mặt tái nhợt khiến càng thêm lộ vẻ yếu ớt.
Anh nói khẽ với Chu Khiêm: “Cảm ơn cậu Bắc Hà, tôi không sao rồi.”
Chu Khiêm nhìn anh cười: “May mà thành công cứu được anh, hoàn thành được sứ mệnh. Chúng ta nghỉ ngơi một lúc nữa rồi chúng tôi sẽ đưa anh đến bến tàu phía Tây.”
Một giờ sau.
Ba người Hà Tiểu Vĩ, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung đi phía trước.
Chu Khiêm đỡ Khương Dư Thanh có vết thương ở chân đi theo sau.
Bọn họ đi hộ hai tiếng nữa thì đến được bờ biển.
Mây đen trên mặt biến đã tan biến sạch sẽ. Ánh bình minh rực rỡ phủ sắc đỏ lên bầu trời và mặt biển rộng vô tận. Sắc đỏ với lam giao thoa thành sắc tím đậm nhạt khác nhau, từng tầng từng tầng lan ra xa, cuối cùng hình thành một dải duy băng màu xám ở nơi xa tít, nối liền với đường chân trời.
Chu Khiêm mặc cho đồng đội đi tìm con thuyền không bị tổn hại có thể dùng được, còn mình thì kéo Khương Dư Thanh ngồi xuống hòn đá bên bờ biển, nghiêng đầu nhìn mắt anh.
Chu Khiêm nhỏ giọng hỏi: “Trên đường tôi có hỏi Hà Tiểu Vĩ, anh ấy nói khi rồng xuát hiện, anh đã hôn mê. Anh ấy sợ gần chết, tưởng rằng anh chết rồi.”
Khương Dư Thanh dường như nghe không hiểu, mà chỉ chìm đắm trong thiết lập nhân vật của phó bản, nói: “Bắc Hà, cảm ơn cậu, cảm ơn đội Liệp Ưng đã làm tất cả cho tôi và các đồng bào.”
Chu Khiêm lại nói: “Sau khi nhìn kỹ ánh mắt của anh, tôi càng xác định, anh rất giống một người mà tôi quen biết.”
Khương Dư Thanh chỉ chớp mắt một cái, giống như vẫn nghe không hiểu lời của cậu.
Chu Khiêm quay đầu lại nhìn mặt biển rộng lớn trước mặt. Sau đó cậu hơi híp mắt nói: “Thực ra phó bản lần này thật sự rất nguy hiểm. Nhưng tôi đã tự thề với lòng mình nhất định phải sống sót.”
“Tôi đã đào tro cốt của anh ấy ra, còn dỡ bỏ bia mộ của anh ấy. Cho nên tôi nhất định phải tiếp tục sống sót, tôi phải đi xem bia mộ tôi đặt làm đã xong chưa, sau đó chôn cất anh ấy lại. Nếu không chờ tôi xuống địa ngục gặp anh ấy…”
Chu Khiêm lại quay đầu nhìn chăm chú và mắt Khương Dư Thanh: “Anh ấy trách tôi thì phải làm sao bây giờ?”