Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 52.1: Bệnh

Nàng đọc xong văn cầu nguyện, Tịnh Đế Liên xung quanh nở rộ càng thêm xinh đẹp.

Bông sen trắng hồng tinh khiết sạch sẽ.

Ngón tay Đạm Đài Tẫn rút khỏi giữa hai chân nàng.

Tô Tô tuy ngây thơ, chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng nàng có thể cảm nhận được là hắn cố ý làm như vậy, ngón tay thon dài của hắn không đi quá sâu vào, chỉ vào một chút rồi dừng lại, rút ra liền chạm vào mặt nàng.

Sắc mặt Tô Tô thay đổi.

Hắn sờ soạng nơi đó rồi lại chạm vào mặt nàng, ngón tay hắn di chuyển xuống dưới xoa môi nàng, Tô Tô sợ giây tiếp theo hắn sẽ bảo nàng mở miệng.

Hắn có cái gì là không làm được? Hắn có thể làm bất cứ điều gì!

Hơi thở thiếu niên hỗn loạn, giọng điệu cũng cao lên: “Cầu xin ta, hửm?”

Mang theo vài phần uy hϊếp, còn có vài phần vui thích ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích được.

Tô Tô hít sâu một hơi, một con bọ trắng từ bên trong quần áo nàng cởi bên cạnh bò ra.

Nó rất đẹp, trên thân thể mang ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Đạm Đài Tẫn không thấy nó, Tô Tô đột nhiên nhìn thấy nó.

Hai mắt nàng sáng lên, là cổ trùng Tiểu Sơn tặng nàng, nó có thể giải thuật con rối không?

Con bọ giống như nghe được suy nghĩ của nàng, di chuyển lại đây.

Nó nhìn thì nhỏ, nhưng thực tế tốc độ rất nhanh, giây lát đã tới bên người Tô Tô, nàng chỉ cảm thấy trên người tê dần, ngón tay nàng có thể động.

Rất nhanh, toàn bộ cơ thể cũng có cảm giác.

Con bọ không thể cởi bỏ thuật con rối.

Câu Ngọc không lừa Tô Tô, thuật con rối không duy trì được bao lâu, thứ khiến nó kéo dài thời gian là mùi hương ở bên trong phòng, là mê hương của tộc Di Nguyệt, có thể hỗ trợ thuật con rối.

Con bọ có thể giải hết mọi loại độc và mê hương.

Đạm Đài Tẫn không biết điều đó, cũng không thấy nó.

Hắn nói rất nhanh, nghe ra có vài phần căng thẳng: “Ngươi từng dùng ánh mắt giống như nhìn con kiến ti tiện trên mặt đất nhìn ta. Nhưng ngươi thấy không, ngươi hiện tại chỉ có thể cầu xin con kiến là ta.”

“Lẽ ra ta nên gϊếŧ ngươi.” Hắn tự lẩm bẩm, lại cười trầm thấp: “Nhưng nếu ngươi nghe lời một chút, ta có thể tạm thời không gϊếŧ ngươi. Ta là hoàng đế………”

Hắn dừng một chút, nói: “Tương lai ta cũng sẽ là hoàng đế của Đại Hạ quốc, chỉ cần ngươi không đối nghịch với ta, giống như hôm nay, ta có thể……….”

“Như thế nào? Như này sao?”

Một đôi tay trắng như ngó sen hung hăng bóp cổ hắn.

Cũng may là…

Ở dưới nước nên Tô Tô không cần dùng sức lực, chỉ cần dùng kĩ xảo khiến cho thiếu niên trước mắt đột ngột chìm vào trong nước.

“Khụ khụ!”

Nàng xoay người lên bờ, nhặt quần áo của mình lên rồi nhanh chóng mặc vào.

Tô Tô móc ngón tay vào tấm áo lụa.

Đạm Đài Tẫn uống vài ngụm nước, vừa ngóc đầu lên đã bị nàng dùng áo lụa khống chế kéo lên trên bờ.

Mái tóc đen của hắn ướt đẫm, không biết là bởi vì ho khan hay vì cái gì khác mà làn da trắng nõn của hắn ửng đỏ như phủ một màu hồng đào xinh đẹp.

Ba phần đáng thương, bảy phần mong manh yếu ớt bệnh hoạn.

Nếu không phải vì hành vi lúc trước của người này, Tô Tô suýt chút nữa tưởng rằng mình mới vừa bắt nạt hắn.

Nàng quỳ xuống trước hồ nước, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn.

Tô Tô nói: “Đến lượt ngươi, ngươi có muốn cầu xin ta hay không?”

Hắn cười lạnh một tiếng, Tô Tô đã biết đáp án của hắn.

Từ góc độ của nàng, có thể nhìn thẳng dưới mặt nước.

Đôi chân dài của thiếu niên hơi cong lên, hiếm khi phối hợp đứng sát vào thành bể, Tô Tô không phát hiện hắn có phản ứng hay không.

Nàng bĩu môi, còn may là không thấy thứ gì bẩn thỉu.

“Ngươi biết không, con người ta ghét nhất là bị người khác chạm vào mặt, thừa dịp người của ngươi còn chưa đến, không bằng…..” Tô Tô kề sát vào hắn, mặt mày lạnh lùng tức giận: “Ta chém đứt ngón tay ngươi?”

Tiếng thở dốc điên cuồng mới vừa rồi của Thiếu niên biến mất, hắn phản công túm lấy áo lụa, phẫn nộ nói: “Diệp Tịnh Vụ, ngươi thật to gan.”

Tô Tô nói: “Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa vậy!”

Nàng buông một tay của che đi phần cổ áo quá thấp của mình.

“Không gϊếŧ ngươi cũng được, ngươi huỷ thi yêu đi.”

“Nằm mơ!”

Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của thiếu niên hồi lâu, đột nhiên ghé sát vào hắn.

Đạm Đài Tẫn theo bản năng tránh né, thậm chí quên luôn còn đang bị áo lụa của Tô Tô siết cổ.

Thật buồn cười, lúc nàng không nhìn thấy, hắn tùy ý trêu đùa nàng, giọng điệu còn trở nên hưng phấn.

Mà lúc nàng nhìn hắn, muốn tới gần hắn, hắn lại lui về phía sau.

Lệ Châu trong lòng Tô Tô hơi nóng lên.

Tâm tình của nàng có chút phức tạp, nhìn thấy khoé mắt ửng hồng của thiếu niên, đột nhiên hỏi: “Ngươi thích ta sao?”

Không khí rơi yên tĩnh quỷ dị, Đàm Đài Tẫn ngẩng đầu, khóe miệng mang theo vẻ giễu cợt, giống như đang xem một trò đùa.

Hắn rõ ràng là thích Diệp Băng Thường.

Nhiệt độ của Lệ Châu trong lòng lập tức hạ xuống.

A, Tô Tô cảm thấy là tự mình đa tình.

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, nhìn thấy cổ trùng màu trắng bên cạnh hồ, vẻ mặt hắn đăm chiêu, giống như biết loại cổ trùng này.

Tô Tô vội vàng giấu cổ trùng mà Tiểu Sơn tặng mình đi, nàng cảm thấy tình huống trước mắt rất khó xử lí, nàng thật sự không thể gϊếŧ hắn, nhưng lửa giận của nàng cũng khó có thể dập tắt.

Nàng ý thức được hiện tại mình quá mức nhỏ bé yếu ớt, ở bên cạnh Đạm Đài Tẫn rất nguy hiểm.

Đạm Đài Tẫn mỗi ngày đều nghĩ đến việc công thành gϊếŧ người, không bằng để hắn rời xa Mạc Hà, xoa dịu thế cục căng thẳng.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy trước mắt đây là cách duy nhất.

“Đứng lên, mặc quần áo vào rồi đi với ta.”

Đạm Đài Tẫn chờ chốc lát mới từ hồ đi lên, hắn cũng không cảm thấy cảm thấy xấu hổ khi để thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mỗi người sinh ra trên đời này đều có hình dáng như vậy.

Tô Tô không dám buông tay, tay vẫn gắt gao túm chặt “Con tin”.

Không thể tránh khỏi, nàng nhìn thấy thân thể của hắn.

Thân thể thiếu niên quá mức xanh xao, rõ ràng hằng năm đều không vận động nhiều, cũng không luyện võ, không có cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại không béo, đường cong rất đẹp, còn trắng hơn nàng.

Hai chân hắn thon dài, và cái đống kia cũng thấy.

Kì thật theo một góc độ nào đó mà nói, Ma hay Thần thì thân thể đều hoàn mĩ, tráng kiện như nhau.

Tô Tô cố gắng hết sức để kiểm soát nét mặt, ở trong lòng lại thầm mắng hắn không biết xấu hổ.

Đạm Đài Tẫn mặc quần áo xong, Tô Tô kéo hắn đi ra ngoài.

Nàng cũng làm như lần trước, muốn đưa Đàm Đài Tẫn đi như đã đưa hồ yêu đi, không cho hắn nói chuyện, bắt những người khác thả bọn họ rời đi.

Nàng đẩy cửa ra, mới đi tới cửa, một mũi tên trong suốt liền cắm vào bả vai nàng.

Nàng cảm nhận được rõ, nhưng Nhược Thủy trói buộc làm nàng không có cách nào né tránh.

Đồng tử Tô Tô hơi co lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống, bất tỉnh.

Nàng buông lỏng Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn sớm đoán trước được đỡ lấy nàng, thản nhiên nói vào bóng tối: “Đủ rồi, các ngươi định lấy mạng của nàng à?”

Vô số mũi tên yên lặng không một tiếng động thu hồi.

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn người trong lòng vài giây, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ ngã hai lần ở một chỗ.

Hắn chỉ là muốn thử một chút, nàng có phải thật sự sẽ không ra tay gϊếŧ hắn hay không.

Rất rõ ràng, hắn đoán đúng rồi, mặc dù hắn cũng không biết vì sao.

Áo gấm màu đen của thiếu niên đế vương trải ra, hắn ôm nàng ngồi ở ngưỡng cửa.

Bên ngoài t mưa vẫn tí tách rơi xuống, trời nhá nhem tối.

Đạm Đài Tẫn vẫn không nhúc nhích, tự hỏi thiếu nữ trong lòng mình muốn thứ gì từ hắn?

Hắn không phải muốn ôm Tô Tô, nhưng cũng không đẩy nàng ra, tùy ý để nàng dựa vào trong ngực mình, ngước mắt nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài.

Trong mưa, một nữ quan cứng ngắc chạy tới, vẻ mặt kinh hãi.

“Bệ hạ, buổi lễ kết thúc rồi sao?” Nàng ta ở trước mặt Đạm Đài Tẫn hoàn toàn không dám đắc ý kiêu ngạo, kính cẩn nghe theo, dẫn đầu một đám cung nữ hành lễ dập đầu: “Thượng cổ thần linh, từ nay về sau sẽ ban cho người trường sinh, chúc phúc cho người. Người sẽ trường tồn vĩnh viễn.”

Hắn châm chọc cười cười: “Phải không?”

Đáng tiếc, buổi lễ không kết thúc.

Hắn nghĩ thầm, cũng không có một thượng cổ thần linh nào sẽ chúc phúc hắn.

Nếu những người này biết cái giá phải trả của sự ra đời của hắn, nhất định sẽ thét chói tai rồi ngất xỉu.

Dương Ký thấy Đạm Đài Tẫn ôm người đến đây, vội vàng nói: “Bệ hạ, mọi thứ đã sẵn sàng.”

Đạm Đài Tẫn nói: “Ừ.”

Hắn đưa Tô Tô vào trong Nhược Thủy, Nhược Thủy hiện giờ chỉ có một tầng rất cạn, khó khăn lắm mới bao phủ một phần thân thể Tô Tô.