Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 51.2: Trả thù - "Cầu xin ta."

Đạm Đài Tẫn liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu nữ trong ao, bả vai trần trụi của nàng lộ ra bên ngoài, Tịnh Đế Liên bên người nở rộ rực rỡ.

Thiếu nữ khẽ nhắm mắt, nhìn qua vừa thánh khiết lại xinh đẹp.

Hắn cong môi, du͙© vọиɠ ác liệt lướt qua trong mắt hắn, nhưng lại bị hắn cẩn thận đè ép xuống.

Hắn do dự một lát, nghĩ đến cái lợi của nghi thức kia, đôi mắt hơi híp lại, cởi bỏ dây áo.

Tô Tô nhìn y phục của hắn từng tầng từng tầng rơi xuống, có chút luống cuống: “Này, Câu Ngọc!”

Câu Ngọc chạy trốn còn nhanh hơn những người khác, giả vờ ngủ say, ai gọi cũng không tỉnh.

Tiểu chủ nhân chán ghét Đạm Đài Tẫn, nhưng bọn họ cần Đạm Đài Tẫn hiểu tình ý, đây là cơ hội tốt, nó chỉ có thể giả chết.

Rốt cuộc… Nó trầm mặc nghĩ, thiếu niên Ma Thần khó có thể bị khơi dậy du͙© vọиɠ, Đạm Đài Tẫn cùng lắm là ngoài miệng trêu chọc tiểu chủ nhân, sẽ không thật sự làm ra chuyện gì.

Sử sách ghi lại, dường như Ma Thần không thích ngủ với nữ nhân, thậm chí có người còn lớn mật suy đoán hắn không được.

Thiếu niên cởi hết xiêm y, bước từng bước một xuống ao.

Lông mi Tô Tô dính lên hơi nước, mặt đỏ bừng lên, bị chọc tức.

Ánh mắt nàng hoảng hốt, sợ mình thấy thứ không nên thấy.

Thiếu niên nhéo cằm nàng, khuỷu tay chống ở thành bể, lạnh lùng nhìn nàng.

Đó là loại ánh mắt độc hại, giống như rắn độc.

“Ồ? Vậy mà lại có ý thức sao?”

Đạm Đài Tẫn nhìn đôi mắt sáng ngời sắp bốc hỏa, hắn nhếch môi, dùng loại giọng điệu trào phúng nói ——

“Ngươi cũng có lúc giống người khác sao? Cũng có lúc lõa thể, không biết liêm sỉ.”

Tô Tô lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Rốt cuộc là ai trời sinh không biết liêm sỉ?

Bị ánh mắt nàng chọc giận, ý cười trong mắt hắn cứng đờ trong chốc lát, rất nhanh lại hòa hoãn lại.

Tịnh Đế Liên ở bên người bọn họ lan ra, hắn nói: “Nhắm mắt lại, ta không thích ánh mắt làm người ta chán ghét của ngươi.”

Tuy Tô Tô không tình nguyện, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại.

Thật kỳ diệu, thời gian phảng phất về tới Bàn Nhược Phù Sinh, khi đó nàng là Tang Tửu, bịt kín hai mắt, làm ra rất nhiều việc xấu hổ.

Sau khi trở về thật sự muốn quên đi đoạn lịch sử đen tối đó.

Tình cảnh bây giờ lại giống nhau như đúc, không nhìn thấy gì, thính giác sẽ càng thêm nhạy bén.

Chẳng qua người chủ động thì ngược lại, biến thành Đạm Đài Tẫn.

Nàng thừa nhận giờ phút này mình có chút sợ hãi, hơi thở của thiếu niên gần trong gang tấc, nàng không biết cuối cùng hắn sẽ làm cái gì.

Không có pháp thuật, không thể ngự kiếm, nàng cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Mọi người đều sẽ yếu ớt, sẽ cảm thấy sợ hãi với những thứ không biết.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng trong chốc lát, cũng nhớ tới mọi chuyện ở Bàn Nhược Phù Sinh ngày ấy.

Hắn làm Minh Dạ, lần đầu tiên bị người khác khinh nhờn như vậy, tìиɧ ɖu͙© là chuyện ở trong mắt hắn là cực kỳ dơ bẩn, làm người ta buồn nôn.

Nhưng lần đó thì lại khác, hắn mím chặt môi, không muốn hồi tưởng cảm giác đó.

Giống như một loại tâm lý trả thù, hắn lãnh khốc nhìn nàng chăm chú, thưởng thức sự sợ hãi hiếm có của nàng.

Mắt hắn vô cảm nhìn xuống.

Nước trong xanh, có thể nhìn rõ mọi thứ.

Thân thể Thiếu nữ tinh tế thướt tha, da thịt trắng nõn mềm mại, Tịnh Đế Liên vây xung quanh, nàng giống như vật trang trí tuyệt đẹp.

Ánh mắt hắn quét qua từng tấc.

Trời sinh thiếu hụt cảm giác xấu hổ, nhưng vào lúc này lại như xuất hiện, hiếm khi hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Đuôi mắt đỏ bừng của hắn nâng lên, khàn giọng nói: “Mở mắt ra, thề với ta, vĩnh viễn trung thành với ta.”

Nàng nói theo một lần, nàng nhìn thấy trong mắt tiểu biếи ŧɦái nhiễm ý cười nhợt nhạt.

Tay hắn không chút do dự vuốt ve thân thể nàng.

Tô Tô nhìn hắn, ý chí bắt đầu giãy giụa.

Lần đầu tiên nàng nhận ra rằng tâm lý trả thù của hắn rất mạnh ——

Không ngờ hắn đem những việc nàng đã từng làm với hắn ở Bàn Nhược Phù Sinh, lặp lại một lần nữa.

Nàng gắt gao cắn môi, ánh mắt xinh đẹp như muốn gϊếŧ hắn.

Hắn không dao động, ngón tay tái nhợt làm nàng rêи ɾỉ một tiếng.

“Ngươi sợ không?” Hắn cười nói, hơi thở không biết là bởi vì hưng phấn hay là vì cái gì, tất cả đều rối loạn cả lên: “Ngươi có thể cầu xin ta.”

Ý chí của Tô Tô bắt đầu giãy giụa.

Hắn không có cảm giác xấu hổ, nhưng Tô Tô lại cảm thấy như vậy là cực kỳ biếи ŧɦái.

Hơi nước mờ mịt, nước mà cá chép phun ra dường như cũng tỏa ra một loại hương thơm kỳ diệu, làm khí huyết lưu thông nhanh hơn, trái tim đập dữ dội.

Nàng cảm thấy hơi khó thở.

Khó chịu nhìn Đạm Đài Tẫn.

Hắn cũng không ra lệnh cho nàng, liếʍ môi, mỉm cười nói: “Cầu xin ta.”

Thả ngươi, hoặc là kết thúc tất cả chuyện này.

Nàng vẫn không nói lời nào, trên mặt thiếu niên hơi ửng hồng, hô hấp hắn cũng dồn dập hơn.

Một quyển sách giấy vàng, đột nhiên xuất hiện trước mắt Tô Tô.

Có lẽ Đạm Đài Tẫn biết nàng sẽ không xin tha, nói: “Đọc.”

Đôi mắt Tô tô nhìn về phía trang giấy, không ngờ lại là một đoạn văn cầu nguyện.

Lần này hắn dùng giọng điệu ra lệnh.

Cuối cùng Tô Tô cũng hiểu bây giờ nàng đang làm gì ——

Mỗi một hoàng tử Chu quốc cập quan, đều có nghi thức này.

Lễ tắm sen, cầu phúc cho hoàng tử.

Nhưng hắn đang cố ý.

Hắn cố ý để nàng dùng giọng điệu rách nát đọc văn cầu nguyện.

Nàng muốn nhìn bộ dáng giờ phút này của hắn, nhưng hắn lại lặp lại, nhẹ nhàng thở dốc, lạnh lùng nói: “Đừng nhìn ta, đọc!”

Nàng đứt quãng đọc lời cầu nguyện, trong đầu mơ màng hồ đồ.

Cũng không nhìn thấy biểu tình của Đạm Đài Tẫn là gì.

Thân thể thiếu niên cách nàng một khoảng, nhìn có vẻ rất lãnh đạm, nhưng ngón tay của hắn lại từng chút một thăm dò thân thể nàng.

Hai chân Tô Tô mềm nhũn, trong khoảnh khắc đó, nàng muốn bóp chết hắn.