Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 52.2: Không thích sao? Ngươi cũng không có cách nào.

Vạt áo nàng không ướt, bộ váy trắng lộng lẫy bên ngoài Nhược Thủy giống như màu trắng bạc vụn, hai má mềm mại lộ ra bên ngoài.

Hắn nhìn nàng một lúc, vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc.

Lão đạo mặc đạo bào màu đen, hành lễ với Đạm Đài Tẫn: “Bệ hạ yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Lão đạo này chính là lão đạo bị Tô Tô gϊếŧ ở đáy sông.

Lão đạo lúc còn trẻ tu hành may mắn có được một linh khí, lúc hút vào cờ Chiêu Hồn, khó khăn lắm mới không bị xé nát.

Về sau Đạm Đài Tẫn cho người xuống Mạc Hà, cũng vớt cờ Chiêu Hồn lên.

Lão đạo tận mắt nhìn thấy thiếu niên dáng vẻ yếu ớt này thả ra một bầy ác quỷ, mặt vô cảm nuốt chửng bọn chúng, lại nhìn về phía ông ta.

Ông ta nơm nớp lo sợ cầu xin tha thứ, nói về sau có thể trợ giúp bệ hạ.

Đạm Đài Tẫn giữ cho ông ta một mạng.

Ông ta cũng nghĩ ra một chủ ý nham hiểm. Lão đạo liếc mắt nhìn thiếu nữ trong Nhược Thủy, trong lòng oán hận, nếu không phải tiểu nha đầu này, trăm năm đạo hạnh của ông ta cũng không bị hủy trong chốc lát, hiện tại chỉ có thể sống ở trong cờ Chiêu Hồn.

Câu Ngọc ngửi được mùi nguy hiểm, tỉnh lại.

Thật ra, từ lúc bắt đầu thuật con rối nó đã hối hận rồi.

Linh cơ vừa động, thả ra Vạn Linh Cổ.

Linh lực quý giá, dùng một lần thì Tô Tô đã không thể quay lại thế giới kia.

Nghiêm trọng hơn nữa, bọn họ có thể sẽ quay lại thời điểm Tô Tô còn chưa sinh ra, như vậy thì sẽ không thể có người là Tô Tô nữa.

Nó sợ hãi tiểu chủ nhân biến mất, cũng sợ hãi tam giới bị hủy diệt, bởi vậy hy vọng tiểu chủ nhân có thể khiến cho Đạm Đài Tẫn hiểu được tình cảm.

Nhưng tiểu chủ nhân không vui.

Lúc này tóc gáy nó cũng dựng lên hết rồi, vừa định cưỡng ép gọi Tô Tô tỉnh, nhưng sau đó lại nhận ra nó đang ở trong Nhược Thủy.

Câu Ngọc: “………..”

Vạn vật không sống được trong Nhược Thủy, không có cách sử dụng linh lực, ngay cả Bạng công chúa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn đau đớn mà đi tìm Minh Dạ.

Câu Ngọc hiện tại cũng không làm được gì, trừ phi nó muốn bị Nhược Thủy hòa tan, nhưng mà sẽ khiến cho tiểu chủ nhân vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Nếu nó chỉ là một cái vòng ngọc bình thường, giờ phút này thậm chí còn không nhìn thấy, không nghe thấy.

Chuyện gì sẽ xảy ra?

*

Trên bàn tay Đạm Đài Tẫn là một con bọ màu trắng.

Vẻ mặt Dương Ký kích động: “Là thánh vật Vạn Linh Cổ của tộc ta! Thuộc hạ tuyệt đối không nhìn nhầm, bệ hạ, sao nó lại có thể ở chỗ này?”

Đạm Đài Tẫn tỉ mỉ xem cổ trùng, thản nhiên trả lời: “Nhặt được.”

Dương Ký không hề hỏi, ngược lại hưng phấn giải thích: “Vạn Linh Cổ là mẫu cổ của tất cả các loại cổ trùng, truyền thuyết nói nó có thể giải bách độc, khiến cho người ta bách độc bất xâm.”

Đạm Đài Tẫn cong môi cười cười, Dương Ký nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười của hắn nổi lên một tia lãnh ý.

Đạm Đài Tẫn siết chặt ngón tay, quả nhiên thấy sắc mặt Dương Ký tái nhợt, bộ dáng đau lòng không chịu được.

Thiếu niên tinh nghịch thấp giọng cười rộ lên: “Chỉ đùa một chút.”

Đạm Đài Tẫn mở lòng bàn tay, mắt lạnh lùng đánh giá con bọ trên bàn tay.

Hắn nghĩ, hắn biết là người nào đưa vật này cho Tô Tô.

Nàng vậy mà đã gặp người kia, người đó cũng sẵn sàng cho nàng thứ đồ tốt như này, quan hệ của bọn họ là gì?

Trách không được kết xuân tằm trên người Diệp Tịch Vụ không phát tác, thì ra là vật nhỏ này.

Đáng tiếc, kết xuân tằm một khi gieo mầm thì đến chết mới thôi, giải dược duy nhất đã bị hắn hủy.

Mặc dù là Vạn Linh Cổ, cũng chỉ có thể cam đoan không phát tác, không có cách nào khác để giải kết xuân tằm.

“Nàng sẽ quay về phải không?” Thiếu niên lạnh giọng hỏi.

Lão đạo nói: ”Vâng, bần đạo không dám lừa bệ hạ.”

Đạm Đài Tẫn bỏ Vạn Linh Cổ trùng vào hộp ngọc, để vào trong ngực Tô Tô.

Dương Kị kinh ngạc nói: “Bệ hạ?”

Thiếu niên nói: “Đều đi ra ngoài.”

Dương Ký vội vàng đi ra ngoài, lão đạo tiến vào trong cờ Chiêu hồn, bay vào hộp gỗ phủ đầy bụi.

Trong mật thất chỉ còn Đạm Đài Tẫn với Tô Tô.

Trời còn chưa sáng, bên ngoài mưa cả một đêm, mang theo hương vị bùn đất tươi mát.

Đạm Đài Tẫn ngồi dựa vào bên cạnh nước Nhược Thủy, trong mật thất ảm đạm không ánh sáng.

Đạm Đài Tẫn cầm tay của Tô Tô trong Nhược Thủy.

Hai người đều không phải yêu, Nhược Thủy sẽ không tổn thương bọn họ, ngược lại nước giống như bạc vụn ở Cửu Thiên theo đầu ngón tay nàng đi xuống.

Hắn chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé của nàng trên cổ mình, hô hấp mang thêm một tia run rẩy.

Thiếu niên, không, giờ phút này hẳn là thanh niên.

Chẳng qua cơ thể hắn quá yếu ớt mỏng manh, ai cũng sẽ không đối đãi hắn như một chiến sĩ trưởng thành.

Hắn cắn mạnh khóe môi, khống chế hơi thở dồn dập của mình, áp lên ngón tay thanh tú của nàng, bắt chước động tác nàng siết mình.

Mãi đến khi không thở nổi, hắn mới hơi buông lỏng tay ra.

Bàn tay trắng nõn của thiếu nữ bị hắn thô lỗ làm cho đỏ bừng, hắn há miệng thở dốc, trong cổ họng phát ra một tiếng than nhẹ rất nhỏ.

Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ đang mất đi ý thức, dùng ngón tay vuốt ve môi nàng.

“Không thích sao? Ngươi cũng không có cách nào.”

Ngón tay thiếu niên thâm nhập vào môi của thiếu nữ, hồi lâu sau, hắn nở nụ cười xấu xa mãn nguyện.

*

Trong giấc mơ, ánh sáng và bóng tối đan xen, một giọng nói không ngừng gọi Tô Tô.

Nàng thở hổn hển, cả người như nghẹt thở, che ngực lại, theo bản năng gọi to: “Câu Ngọc?”

Câu Ngọc vội vàng nói: “Tiểu chủ nhân, ta ở đây!”

Cảm giác áy náy giống như thủy triều bao phủ Câu Ngọc: “Là Câu Ngọc không tốt, không luôn luôn giám sát tình huống, hiện tại chúng ta ở một trấn nhỏ ở biên cảnh của Thương Châu, một người phụ nữ nhặt được người, mang người về.”

Tô Tô sờ vòng ngọc, quả nhiên phát hiện mình ở một địa phương xa lạ, giường gỗ loang lổ.

Thoạt nhìn nhà người này cũng không giàu có.

“Chúng ta không ở thành Mạc Hà?”

Câu Ngọc nói: “Từ lúc ta có ý thức, chúng ta đã ở nơi này rồi.”

Câu Ngọc nói tình huống đại khái với Tô Tô, nó thật sự khổ sở: “Về sau nếu tiểu chủ nhân không muốn ở chung với thiếu niên Ma Thần thì Câu Ngọc cho dù liều mạng cũng sẽ giúp tiểu chủ nhân!”

Tô Tô ngược lại lắc đầu: “Không trách ngươi.”

Là bởi vì nàng quá cứng đầu, phụ thân, Hành Dương tông, chúng sinh tam giới, bọn họ cũng không thể gặp chuyện không may.

Câu Ngọc không làm sai, nó quả thật không thể sử dụng linh lực để tránh nàng ở chung với Đạm Đài Tẫn.

Rút Tà Cốt ra không phải chỉ là nhiệm vụ chính của Câu Ngọc, cũng là nhiệm vụ hàng đầu của nàng.

Nàng sờ sờ trên người, Vạn Linh Cổ với Diệt Hồn Châu đều còn.

Nàng nói: “Câu Ngọc, ngươi không làm sai, tiếp tục nghỉ ngơi đi.”

Nàng sao có thể lúc nào cũng dựa vào nó, liều lĩnh đi đến bên cạnh Đạm Đài Tẫn, kết quả bị dây Nhược Thủy trói lại, vốn là nàng suy nghĩ không chu toàn.

Hiện tại không thấy dây Nhược Thủy, trí nhớ một mảnh trống không, nàng thế nhưng không biết rời khỏi Mạc Hà khi nào rồi đến Thương Châu khi nào.

Vũ Châu bên cạnh Thương Châu đều là lãnh thổ Đại Hạ.

Trước khi nàng hôn mê, Tiêu Lẫm đang đóng quân ở Vũ Châu.

Tô Tô đẩy cửa ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào.

Một người phụ nữ đầu đội khăn hoa đang ở trong sân cắt cỏ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mắt sáng lên.

“Cô nương, tỉnh rồi!”

Bà ta xoa tay lên tạp dề, ánh mắt nhìn Tô Tô giống như đang nhìn một khối thịt béo.

Tô Tô liếc mắt một cái đã nhìn thấy du͙© vọиɠ tham lam trên người bà ta.

Nàng sờ sờ khuyên tai, quả nhiên không thấy đâu.

Tô Tô cũng không nói lời nào, cũng không có ý tứ muốn so đo với người này.

“Đại nương, hiện tại là tháng mấy, Vũ Châu với Mạc Hà tình hình như thế nào?”

Người phụ nữ nói: “Tháng tám rồi, Vũ Châu thất thủ. Nghe nói tên bạo quân Chu Quốc tạo ra một đám quái vật gϊếŧ người không chớp mắt, Tuyên Vương của chúng ta thủ thành một tháng, sau đó bất đắc dĩ phải lui về Thương Châu.”

Giọng nói của nàng ta căm giận, hùng hổ mắng: “Nơi này của chúng ta cũng có chiến tranh rồi. Đáng thương đưa con trai tội nghiệp của ta, ở Thương Châu tham gia quân ngũ, không biết khi nào thì bị đám yêu quái của tiểu bạo quân ăn rồi.”

Tô Tô không ngờ rằng từ sau khi bị mũi tên trong suốt kia bắn vào vai, nháy mắt đã qua một tháng.

Đạn Đài Tẫn dựa vào thi yêu và những con yêu vật khác để đánh chiếm Vũ Châu, Tiêu Lẫm không thể không lui về Thương Châu.

Vẻ mặt nàng ngưng trọng, lần đầu tiên nhận thức được, tâm tư Đạm Đài Tẫn còn thâm trầm hơn so với tưởng tượng của nàng.

Hắn sẽ lừa gạt người khác, đến mức bây giờ nàng nhớ lại lúc hai người ở cùng nhau, thế nhưng không phân được cái nào là thật cái nào là giả.

Lúc hắn chém gϊếŧ mắt cũng không thèm chớp, nhưng có đôi khi lại vô cùng yếu ớt mỏng manh.

Sau lưng nàng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, sinh ra sợ hãi.

Nàng nghĩ, trước khi có đủ thực lực, nàng không thể lại đi đến bên người hắn.