Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 49.2: Ngươi luyện thiết đầu công à?

Cháo trắng rất thơm mềm, chỉ tiếc ít cháo nhiều nước.

Tô Tô rất đói nên chỉ có một nhúm rau khô nàng đã vừa lòng thỏa ý.

Thái giám và tỳ nữ đã lui ra, trong phòng chỉ còn lại nàng và Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn thấy nàng không chút oán giận, trong mắt phản chiếu ánh nến, trông vô cùng điềm tĩnh, trong lòng hắn xuất hiện một tia nghi hoặc.

“Tại sao ngươi không tức giận?”

Trong miệng Tô Tô ngậm một miếng cháo, ngơ ngác quay đầu lại nhìn hắn.

Nhìn thấy tiểu biếи ŧɦái thần sắc khó hiểu nhìn nàng, giọng điệu hắn phức tạp: “Tại sao ngươi không khổ sở? Ta làm vậy với Kinh Lan An, bà ta sẽ khổ sở.”

Con người trên đời này không phải đều chán ghét kẻ vong ân phụ nghĩa không phải sao?

Hai má Tô Tô hơi phồng, Châu Lệ trong lòng ngực hơi ấm, trong nháy mắt ánh mắt nàng sáng lên, nuốt đồ ăn trong miệng xuống.

Giọng nàng thanh thúy, giải thích: “Kinh Lan An khổ sở là bởi vì bà ấy đã bỏ ra rất nhiều tình cảm, kỳ vọng về ngươi, cho nên khi ngươi làm những chuyện khiến bà ấy thất vọng, bà ấy sẽ đau lòng.”

Đạm Đài Tẫn nói: “Vậy nên ngươi không có kỳ vọng gì ở ta, cũng không có âm mưu, nên ta tùy tiện đối xử với ngươi, ngươi cũng sẽ thấy không sao.”

Tô Tô mỉm cười nói: “Sao lại không, ta có mưu đồ với ngươi mà.”

Hắn ngẩn người, khóe môi hơi giơ lên, giọng điệu thêm vài phần khinh miệt: “Ngươi muốn cái gì?”

Tô Tô chống cằm, cười nhưng không nói gì nhìn hắn.

Có lẽ là do ánh nến ấm áp dịu dàng, đôi môi nàng trong suốt như pha lê, bớt đi phần lạnh lùng, thêm chút xinh đẹp không nói nên lời.

Hắn theo bản năng cắn môi, khi bị nàng nhìn thấy lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Đạm Đài Tẫn nói: “Không thuận theo Cô, ngươi đừng mong có được bất kì ban thưởng gì từ Cô!”

Tô Tô khẽ cong mắt, không tranh luận với hắn.

Đạm Đài Tẫn hít sau một hơi, sau đó liền quay đầu đi, lúc này mới dùng một loại giọng điệu xuân phong đắc ý ác liệt nói: “Giờ Tý ba ngày sau, Cô sẽ cho người vớt thi yêu ở Mạc Hà lên, đến lúc đó ngươi cũng đi.”

Trong lòng Tô Tô trầm xuống, lại muốn chơi chết hắn: “Ngươi không thể vớt thi yêu lên, thi yêu công kích con người không phân biệt đối tượng, mặc dù ngươi có trừ tà linh tinh, cũng không có thể chia cho từng binh lính. Ngươi dùng thi yêu đối phó Tiêu Lẫm, gϊếŧ địch 1000 cũng tự tổn hại 800.”

Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói: “Vậy thì sao?”

Đánh giặc thì phải có người chết, không phải là bình thường sao? Chết ở trong tay phàm nhân, hay chết ở trong tay yêu thì cũng là chết, có gì khác nhau đâu?

“Huống hồ, ai bảo ngươi là Cô dùng quân đội đi vớt thi yêu?” Trong lời nói của hắn mang theo trào phúng.

Sắc mặt Tô Tô thay đổi, nghĩ thông suốt tính toán của hắn: “Ngươi muốn cho bá tánh trong thành đi trục vớt thi yêu?”

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái.

Không sai, trước kia bá tánh Mạc Hà là người Đại Hạ, để bọn họ đi vớt thi yêu, chết rồi thì thôi.

Còn nữa, trước khi đại chiến mà chết một đống người Đại Hạ, có thể làm giảm sĩ khí của Tiêu Lẫm.

Binh bất yếm trá*.

(*Khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng. Ví dụ khổ nhục kế, trá hàng, hối lộ mua chuộc nịnh thần, mỹ nhân kế, ly gián,v.v. không từ thủ đoạn.)

Đạm Đài Tẫn mang Tô Tô đi cũng có tâm tư, bản lĩnh của nàng không tồi, hiểu biết cũng nhiều.

Tô Tô đi đến, có tác dụng rất lớn.

Hắn biết tính cách của nàng, trong mắt nàng hắn là tên bạo quân, những bá tánh đó là người vô tội, có lẽ trong lúc vô tình nàng có thể tìm được biện pháp khắc chế thi yêu, giúp hắn thuận lợi sử dụng thi yêu.

Tô Tô đột nhiên lộ ra một nụ cười tươi đẹp, dịu dàng nói: “Nếu ngươi quyết tâm muốn làm như vậy, ta cũng không còn cách nào khác, nhưng ta có một chủ ý, có thể hy sinh ít người hơn một chút. Lại đây, ta nói cho ngươi nghe.”

Hiếm khi nàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với hắn.

Đạm Đài Tẫn ngẩn người, nhìn chằm chằm nụ cười tươi đẹp của nàng, trang phục hiến tế màu trắng của thiếu nữ tản ra, hắn lại nhớ tới một màn dưới nước kia, nàng rẽ nước mà đến, làn váy mang theo vầng sáng loá mắt.

Chờ hắn hơi hoàn hồn thì hắn đã đến gần nàng rồi.

Theo bản năng, Đạm Đài Tẫn muốn lộ ra biểu tình chán ghét, nàng chưa thay y phục, trông có vẻ dơ, nói không chừng còn có mùi hôi.

Nhưng mà khi cách nàng rất gần, lông mi nàng giống hai cây quạt nhỏ, vô chớp chớp mắt.

Thiếu nữ thánh khiết kia càng trở nên vô hại và dịu dàng hơn.

Trên người nàng không có mùi khó chịu nào cả…Thậm chí còn mang theo hương thơm làm người khác khó có thể chấp nhận… Hương hoa hợp hoan.

Hắn mím môi, tận lực làm giọng điệu mình lạnh băng, nói chính sự với nàng: “Biện pháp gì, nói.”

“Biện pháp chính là…” Ngón tay Tô Tô cầm chặt cái bát, thấp giọng mở miệng bên tai hắn.

Ngay sau đó, nàng lộ ra biểu tình chán ghét, trở tay cầm cái bái đập lên đầu hắn: “Ta nghĩ cách cho này, ngươi xấu xa, độc ác như vậy, sao còn chưa bị thiên lôi đánh!”

Ngoài dự đoán, tay nàng bị Đạm Đài Tẫn cầm lấy.

Hắn cách thật sự gần, cầm cánh tay mảnh khảnh của nàng, để ngược ra sau đầu nàng.

Hắn thấp giọng cười nói: “Ngươi tưởng ta còn tin ngươi à?”

Thiếu nữ bị hắn cầm tay, dây thừng Nhược Thủy không chỉ làm mất cơ hội sử dụng phù chú, mà còn làm nàng trở nên yếu ớt.

Trước kia nàng giống con hổ nhảy nhót giương nanh múa vuốt, bây giờ lại như một con thỏ con bất lực bị hắn bắt lấy.

Tô Tô nói: “Ngươi buông ra!”

Đạm Đài Tẫn bóp chặt cằm nàng, cảnh cáo: “Nhẫn nại của Cô có giới hạn, nếu ngươi còn lộn xộn…”

Hắn vừa dứt lời, đầu gối Tô Tô giơ lên, đạp trúng hạ bộ của hắn.

Nam nhân trên đời này dù có âm hiểm lợi hại đến đâu cũng đều sợ chiêu này, Đạm Đài Tẫn cũng không ngoại lệ, gương mặt đẹp đẽ của hắn theo mắt thường có thể thấy được trắng lên, theo bản năng muốn buông tay che phần dưới.

Nhưng không biết hắn lấy nghị lực ở đâu, không buông Tô Tô ra.

Tô Tô đã mất đi sức lực nhưng thân thủ linh hoạt vẫn còn, thấy hắn còn không buông tay, thậm chí chân dài bước lên tách hai chân nàng ra.

Đôi mắt trắng đen của nàng lạnh lùng trừng hắn, nàng lao về phía trước, cả người đâm vào người hắn.

Đầu nàng đập vào ngực hắn.

Hai người đều kêu rên một tiếng.

Đạm Đài Tẫn cắn răng nói: “Ngươi luyện thiết đầu công à?”

Kết quả hắn vừa cúi đầu xuống, hai mắt thiếu nữ mê ly, như bị đâm ngốc, vô lực dựa vào ngực hắn.

Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, ngực đau, phía dưới đau, đau đến nỗi đôi mắt tinh xảo xinh đẹp nhiễm một tia hồng nhạt yếu ớt.

Đạm Đài Tẫn dựa vào mặt tường lạnh băng, vẻ mặt tức giận.

Tại sao nàng luôn…luôn đối xử với hắn như vậy

------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Tô Tô: Cùng đi chết đi!

Đạn Đài Tẫn: ......