Tô Tô dừng lại, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn nói: “Đây là đáp án cho ngươi.”
Nàng ra đòn xong liền lập tức lui lại, biết sức lực bây giờ của mình chỉ sợ còn không bằng Đạm Đài Tẫn, vì vậy vội vàng lùi lại cách xa hắn.
Đạm Đài Tẫn hơi khom lưng, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, khóe mắt đỏ bừng nhìn nàng, cơ bắp căng chặt cắn răng chịu đựng.
Cơn tức giận của Tô Tô tiêu tán hơn phân nửa, nén cười: “Hay là ngươi đi gặp thái y đi?”
Đạm Đài Tẫn phất tay áo bỏ đi.
Tư thế đi đường của hắn rõ ràng không thích hợp lắm, Tô Tô làm mặt quỷ với hắn, có vài phần sung sướиɠ khi người gặp họa, nếu đoạn tử tuyệt tôn thật thì đó là chuyện tốt, Ma Thần còn để lại được cái gì?
Thái giám khẩn trương muốn đỡ Đạm Đài Tẫn, lại bị hắn đẩy ra.
Mặt hắn âm trầm, tự mình đứng thẳng dậy rồi bỏ đi.
Thái giám quay đầu lại nhìn một cái, thấy thiếu nữ mặc y phục hiến tế màu trắng đứng dưới ánh nến, khuôn mặt mang vẻ khinh miệt nhìn bệ hạ của bọn họ.
Trong lòng đại thái giám không khỏi có loại cảm giác quái lạ, giống như… Đạm Đài Tẫn muốn lâm hạnh nữ nhân của mình, kết quả lại bị nữ nhân của mình đánh cho tơi tả.
Nghĩ nghĩ, đại thái giám vội vàng đuổi theo.
Tô Tô nhìn cánh cửa đóng lại ở trước mắt, xoa xoa đầu tóc mình, trong lòng cũng rất bực bội.
Đạm Đài Tẫn phát điên lại muốn đi vớt thi yêu, việc này rốt cuộc nên làm sao bây giờ?
Đế vương khác luyện binh công thành, hắn thì tốt rồi, còn chưa thành Ma Thần đã cả ngày chỉ nhớ tới việc lợi dụng sức mạnh của yêu ma làm điên đảo Đại Hạ.
Tất nhiên Tô Tô không hy vọng hắn thật sự tiêu diệt Đại Hạ.
Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, Đạm Đài Tẫn vĩnh viễn không có khả năng dừng lại.
Sự tàn nhẫn trong xương cốt hắn sẽ khiến hắn cầm kiếm hướng đến Đại Hạ, sau đó tra tấn những người đã từng khinh nhục hắn, gϊếŧ chết từng kẻ một.
Hắn hận Hạ Quốc, đương nhiên, cũng hận Chu quốc.
Hắn không coi người dân Đại Hạ là người, cũng không quý trọng tính mạng binh lính Chu quốc, hắn tùy ý đùa nghịch bọn họ để thỏa mãn kɧoáı ©ảʍ của mình.
Hắn là kẻ điên cái gì cũng không để ý.
Không, có lẽ tương đối để ý Diệp Băng Thường.
Ít nhất ở trước mặt Diệp Băng Thường, hắn vẫn ngoan ngoãn thu liễm không ít.
Tô Tô nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay để tiêu diệt thi yêu.
Buổi tối thị nữ đi vào, mang cho nàng mấy thùng nước để nàng tắm rửa thay quần áo.
Tô Tô có vài phần kinh ngạc, nàng cười gật đầu: “Cảm ơn các ngươi.”
Thị nữ vội vàng đi ra ngoài, không dám nhìn nàng nhiều hơn một cái, cũng không dám tới gần nàng, giống như Tô Tô là nhân vật nguy hiểm nào đó.
Tô Tô cởi sạch quần áo, cuối cùng cũng được thoải mái dễ chịu tắm rửa một cái.
Nàng cầm y phục vừa mang đến lên, ngẩn người, bộ y phục này vậy mà lại giống hệt lễ phục hiến tế, váy áo màu trắng được viền bằng những sợi chỉ vàng trang nghiêm thêu lên, làn váy có hoa văn cổ xưa, nhìn qua rất linh thiêng.
Nàng nhìn lễ phục hiến tế bị mình cởi ra, tâm tình rất phức tạp.
Câu Ngọc vẫn luôn giả chết, nhân cơ hội lắm miệng nói một câu: “Hắn thích người mặc loại váy này.”
Tô Tô tức giận nói: “Ngươi vẫn nên ngủ đi.”
Câu Ngọc cười thầm, thực sự không nói chuyện nữa.
Bây giờ nó đã khôi phục sức lực kha khá lắm, cũng không cần gắng sức như lúc tỉnh lại sau khi đưa Tô Tô xuyên qua.
Một chủ một tớ trong lòng biết rõ, Đạm Đài Tẫn đối với Tô Tô có vài phần vi diệu.
Chẳng qua cảm tình của thiếu niên Ma Thần, không biết là suối ấm hay là sương lạnh.
Câu Ngọc nghĩ thầm, Tô Tô nhất định không thể có bất cứ tình cảm nào với Đạm Đài Tẫn. Trong tay nàng cầm Diệt Hồn Châu Lệ, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với hắn, không có tình cảm gì thì sau này mới không phải thương tâm.
*
Sau khi ở chỗ Tô Tô chịu khổ, mấy ngày liên tiếp Đạm Đài Tẫn cũng không tới.
Có một lần Câu Ngọc nói: “Hắn ở bên ngoài.”
Một lát sau, Câu Ngọc nói: “Hắn đi rồi.”
Không biết là chỉ đi ngang qua hay là có ý gì khác, Đạm Đài Tẫn vẫn luôn rất bận, Tô Tô bị giam lại, cũng không biết tình huống bên ngoài, nhưng chắc chắn Đạm Đài Tẫn đang làm xằng làm bậy.
Không lâu sau, đã đến thời gian Đạm Đài Tẫn cho người đi vớt thi yêu.
Cuối cùng Tô Tô cũng có thể ra ngoài.
Thời tiết cũng không phải rất tốt, mưa dầm kéo dài, nàng ngẩng đầu thì thấy âm khí hôm nay rất nặng, thời tiết này mà vớt thi yêu ra, đối với phàm nhân không có chỗ tốt, thi yêu đại khái sẽ gϊếŧ rất nhiều người.
Nhưng với thi yêu thì có chỗ lợi.
Đúng là Ma Thần trời sinh, hắn bảo vệ yêu nhưng khó giữ được người.
Một nữ nhân oai hùng ôm kiếm nghiêm túc đánh giá Tô Tô.
Thị vệ hô: “Nhập đại nhân.”
Nhập Mộc Ngưng gật đầu: “Ta sẽ trông chừng nàng, không để nàng chạy trốn.”
Tô Tô vừa nghe họ Nhập, liền biết người này có liên quan gì đó đến Nhập Bạch Vũ, hơn phân nửa là muội muội hoặc tỷ tỷ của Nhập Bạch Vũ.
Kiếm của Nhập Mộc Ngưng là kiếm gỗ đào, Tô Tô thầm nghĩ, nhìn qua là người biết võ, trách không được Đạm Đài Tẫn lại cho nàng ta tới trông coi nàng.
Nàng đánh giá Nhập Mộc Ngưng, Nhập Mộc Ngưng cũng đang đánh giá nàng.
Nàng ta đã sớm nghe đệ đệ Bạch Vũ nói qua, có một nữ nhân năm lần bảy lượt lừa gạt bệ hạ.
Hiện tại gặp được người, rất khó để Nhập Mộc Ngưng cho nàng sắc mặt tốt.
Thiếu nữ trước mắt mặc váy màu trắng, đường chỉ xinh đẹp màu vàng được thêu một bên, cho dù bầu trời âm khí dày đặc, cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp thánh thiện của nàng.
Thiếu nữ nâng hàng mi dài đen nhánh lên, trong mắt như ngưng tụ một dòng nước trong veo.
Cảm giác Nhập Mộc Ngưng không có ý tốt, nàng cũng không cười, bộ dáng lạnh lùng ngược lại càng hợp với một thân xiêm y kia.
Nhập Mộc Ngưng thô lỗ đẩy Tô Tô: “Thành thật chút, đừng giở trò gì. Bệ hạ bảo ngươi đi qua, ngươi tốt nhất là nghĩ ra được biện pháp khống chế thi yêu, nếu không thì ngươi sẽ biết tay.”
Tô Tô bị dây thừng Nhược Thủy trói ở cổ tay, bây giờ đúng là không đánh lại Nhập Mộc Ngưng, nhưng từ trước đến nay nàng không chịu thiệt thòi, nàng suýt nữa té ngã, quay đầu lại nhìn Nhập Mộc Ngưng: “Ngươi thích Đạm Đài Tẫn?”
Nhập Mộc Ngưng trừng nàng liếc mắt một cái: “Ngươi nói bậy!”
Tô Tô cười cười: “Đúng là như vậy rồi.”
Nhập Mộc Ngưng trầm mặt, lạnh lùng cười: “Đừng ở chỗ này khua môi múa mép với ta, nếu ngươi không nghĩ ra biện pháp thì tự mình đi vớt thi yêu đi.”
Nhập Mộc Ngưng giống Nhập Bạch Vũ, đều là người Di Nguyệt tộc, từ nhỏ đã biết sứ mệnh của mình, phụ tá Đạm Đài Tẫn trở thành quân vương.
Nàng ta dụng tâm học đạo pháp và võ công, chỉ mới xuống núi gần đây, một thân bản lĩnh rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Luận võ công thì nàng ta kém đệ đệ Nhập Bạch Vũ, nhưng đạo pháp lại rất tinh tường.
Ít nhất ở trong phàm nhân, nàng ta cũng là người ưu tú.
Lúc Tô Tô đi cùng nàng ta vào Mạc Hà, đã có rất nhiều người đang vớt ở Mạc Hà.
Trên chân bọn họ mang xiềng xích, thần sắc kinh hoảng, tất cả đều là tù binh Đại Hạ bị Đạm Đài Tẫn bắt làm nô ɭệ.
Tô Tô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía thiếu niên ngồi trên ghế ở đài cao.
Dưới bầu trời mưa nhỏ kéo dài, trên đầu hắn dùng mạc liêm màu đen che đậy, Đạm Đài Tẫn lười nhác tựa lưng vào ghế, nhìn đám nô ɭệ vớt thi yêu.
Con thi yêu đầu tiên được vớt lên, đã trực tiếp xé rách một nô ɭệ không có cách nào giãy giụa.
Khóe miệng hắn mang theo nụ cười ấm áp, nhìn thân thể nô ɭệ kia bị xé làm đôi, bị thi thể gặm nhấm.
Tô Tô nhìn thấy, trong lòng lạnh lẽo, nhưng Nhập Mộc Ngưng lại không có phản ứng gì, đưa Tô Tô tới trước mặt Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn liếc nàng một cái, nụ cười ở khóe miệng phai nhạt.
Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve những nếp gấp trên long bào màu đen ——
Hắn chỉ yêu thích màu sắc tàn nhẫn này, ngay cả hoa văn rồng trên đó cũng được thêu bằng chỉ bạc.
Nói là đế vương nhưng hắn lại lười đăng cơ, nói không có dã tâm nhưng hắn lại ham thích công thành và gϊếŧ người.
“Ngươi thấy đấy, bọn họ chết đáng thương biết bao, nói cho Cô, làm sao để khống chế thi yêu, hả?”