Làm hoàng đế không dễ, Đạm Đài Tẫn còn chưa đăng cơ mà đã có không ít việc chồng chất.
Hắn dẫn người xuống Mạc Hà đã mất gần một ngày, sau khi tắm rửa rồi ăn cơm qua loa, lại bắt đầu tiến hành bố trí.
Võ tướng trong thành đa số đã chết, toàn bộ văn thần cũng khuất phục sau “yến tiệc thịt người”.
Ngón tay Đạm Đài Tẫn chống trán, xoa xoa huyệt Thái Dương, kìm nén tính khí để thương lượng việc tấn công Hạ Quốc với mấy đại thần.
Vất vả lắm mới xong thì trời đã tối.
Hắn cũng không vội đi nghỉ ngơi, mà đi vào sân nơi giam giữ Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn hỏi Dạ ảnh vệ: “Hôm nay nàng ấy làm gì ở trong đó?”
Dạ ảnh vệ nói: “Lúc đầu Diệp cô nương đập cửa sổ, đập xong lại kéo cửa, phát hiện không ra được thì không còn động tĩnh nào nữa.”
Đạm Đài Tẫn vừa lòng cong môi.
“Nàng ấy ăn cơm chưa?”
Dạ ảnh vệ cúi đầu, nhìn bóng dáng Đạm Đài Tẫn, trả lời: “Dạ chưa.”
Sắc mặt Đạm Đài Tẫn lập tức lạnh xuống, hắn lạnh giọng nói: “Nàng ấy vì muốn chạy trốn nên mới tuyệt thực?”
Dạ ảnh vệ sửng sốt, nói đúng sự thật: “Không được bệ hạ phân phó, không ai dám đưa cơm cho Diệp cô nương.”
Đạm Đài Tẫn im lặng một chút, phân phó thái giám: “Cho người làm chút đồ ăn đem đến đây.”
Thái giám nghe vậy, vâng vâng dạ dạ hỏi: “Bệ hạ, nên đối đãi với vị cô nương kia như thế nào ạ?”
Những tên thái giám này đều được Đạm Đài Tẫn mang đến từ hoàng cung Chu quốc, Đạm Đài Minh Lãng thích hưởng thụ xa xỉ, không chỉ luôn mang theo thái giám cung nữ hầu hạ bên người, mà còn mang theo cả cầm sư vũ nữ.
Bây giờ bọn họ đều thuộc về Đạm Đài Tẫn.
Thái giám mới ở cùng Đạm Đài Tẫn không lâu, không biết rõ thân phận vị bên trong.
Làm chút đồ ăn cũng cần phân tốt xấu?
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng liếc hắn ta một cái, cho đến khi hai chân thái giám run run, muốn quỳ xuống ngay lập tức, Đạm Đài Tẫn mới chậm rãi mở miệng: “Nàng ấy là một tù nhân, ngươi nói xem?”
Thái giám vội vàng nói: “Nô tài đã biết.”
Đạm Đài Tẫn đẩy cửa ra, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, dường như nghĩ đến điều gì, hắn lại cẩn thận phân phó Dạ ảnh vệ: “Nàng ấy quỷ kế đa đoan, các ngươi chuẩn bị tinh thần cho Cô, nếu để nàng chạy mất…”
Giọng điệu hắn lạnh nhạt, Dạ ảnh vệ lại đồng loạt cúi đầu.
Lúc trước ở trong sân của Dương Ký đại nhân, vị cô nương này mang hồ yêu chạy trốn, bệ hạ giận dữ đã gϊếŧ không ít người.
Đạm Đài Tẫn do dự một lúc lâu, mới cảnh giác đẩy cửa ra.
Ánh mắt hắn như chim ưng, liếc mắt một cái đã thấy thiếu nữ trên giường.
Trong phòng thắp nến, nàng nhắm hai mắt ngồi xếp bằng trên giường.
Ngón tay thon dài của nàng đặt ở đầu gối, cả người cũng không giống như muốn chạy trốn trong miêu tả của Dạ ảnh vệ, ngược lại có vẻ rất yên tĩnh.
Búi tóc Tô Tô xõa ra, tóc đen như mực xõa xuống như nước chảy.
Một năm trôi qua, gương mặt non nớt của nàng đã nảy nở một chút, có vài phần thành thục của thiếu nữ, xinh đẹp vô song.
Một mình nàng an tĩnh ngồi đó, không có chút hoảng loạn khi trở thành tù nhân.
Đạm Đài Tẫn không biết đó là tư thế gì, tóm lại rất đặc biệt, rất xinh đẹp.
Ánh mắt hắn đen nhánh dừng lại ở trên người nàng.
Tô Tô vừa nghe thấy tiếng đẩy cửa, lập tức mở mắt ra.
Đạm Đài Tẫn theo bản năng chốt cửa, lạnh lùng nhìn nàng.
Tô Tô có vài phần buồn cười, nàng không phải tiên nhân biết phép thuật, tình huống này căn bản không thể chạy thoát.
Nàng xuống giường, đi về phía hắn, một bên còn nói: “Ngươi đến rồi, xem thử có thể cho người mang cho ta một bộ quần áo để tắm rửa được không?”
Nàng nâng tay áo lên cho hắn nhìn, y phục hiến tế bị hòn đá dưới sông cắt qua, còn dính một chút bùn.
“Đứng ở chỗ đó, không được tới gần Cô!” Đạm Đài Tẫn nhanh chóng quát lớn.
Bước chân Tô Tô dừng lại, nghe lời hắn đứng ở nơi cách hắn 3 mét: “Vậy quần áo…”
Đạm Đài Tẫn nhìn nàng mặc trang phục hiến tế có hơi chật vật, nói: “Tù nhân phải có ý thức tự giác của một tù nhân, Diệp tam tiểu thư đừng quên thân phận của mình.”
Tô Tô ngơ ngác nhìn hắn ——
Thân phận của ta là gì? Không phải thê tử trên danh nghĩa của ngươi à?
Đạm Đài Tẫn dừng một chút, bổ sung: “Làm con gái Diệp Khiếu, ngươi có thể sống được bao lâu, thì phải xem giá trị của ngươi lớn chừng nào.”
Thì ra, cũng giống như Diệp Trữ Phong.
Nàng nghĩ đến việc như vậy lại tức giận: “Ta không phải nhị ca, chỉ sợ đã khiến ngươi thất vọng. Làm con gái Diệp Khiếu, cái khác không có, chỉ có xương cốt cứng. Ngươi muốn gϊếŧ ta thì cứ thử xem, đừng trông cậy vào việc ta giúp ngươi đối phó với cha ta và Hạ Quốc.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Ngươi đang luyến tiếc cha ngươi, hay là luyến tiếc Tuyên vương điện hạ yêu quý của ngươi đây?”
Liên quan gì đến Tiêu Lẫm? Nàng trừng mắt nhìn Đạm Đài Tẫn, hắn cũng lạnh lùng nhìn nàng.
Tô Tô vừa mệt vừa đói, biết Đạm Đài Tẫn sẽ không để mình sống tốt, dứt khoát không thèm để ý đến hắn, nàng quay lại ngồi lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơ thể phàm nhân đói khát một bữa đã không chịu được, nàng đã không ăn gì một ngày một đêm, không có thời gian cãi nhau với một tiểu tử lòng dạ hẹp hòi này.
Thấy nàng không nói, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không muốn, Đạm Đài Tẫn duỗi tay sờ sờ miệng vết thương trên mặt mình.
Hắn hận không thể đối xử với nàng giống những người khác, hung hăng bóp chặt cổ nàng, nhìn nàng sợ hãi xin tha.
Nhưng hắn biết Tô Tô sẽ không như vậy, không chỉ có như thế, thân thủ linh hoạt của nàng làm hắn rất khá sợ, sợ mình đυ.ng vào nàng sẽ bị nàng bắt làm con tin.
Loại sai lầm này, hắn tuyệt đối sẽ không mắc phải lần thứ hai!
Tô Tô thấy hắn còn chưa đi, lặng lẽ mở một mắt, lại thấy Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn mình.
Dường như muốn tiến lên một bước bóp chết mình cho hả dạ, nhưng lại càng muốn đạp cửa đi ra, cách xa nàng ra.
Dưới hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn, hắn vẫn không nhúc nhích, đứng im tại chỗ.
Cái gì cũng không cho, còn đứng ở chỗ này làm gì? Tô Tô đang định mở miệng bảo hắn về phòng đi.
Có tiếng gõ cửa, thái giám mang một thị nữ đi vào, trong tay thị nữ bưng một bát cháo trắng.
Nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm chén cháo trắng trơ trọi kia.
Cũng không phải, bên cạnh còn để một nhúm rau khô thật đáng thương.
Đạm Đài Tẫn cũng nhìn chén cháo trắng kia với vẻ mặt kỳ lạ.
Thái giám trong lòng lo sợ bất an nghĩ, cho tù nhân ăn cái này chắc là không sai nhỉ? Có thì chỉ có thêm nửa miếng lương khô.
Đạm Đài Tẫn nhìn về phía Tô Tô, nói bố thí: “Nếu ngươi muốn ăn những thứ khác thì cũng có thể, chỉ cần ngươi…”
Tô Tô ngắt lời hắn nói, chạy tới bưng cháo lên: “Không cần, ta ăn cái này.”
Nàng trở lại bàn, mặc kệ bọn họ, dùng muỗng bắt đầu ăn.
Trên người Tô Tô có cổ trùng màu trắng mà Tiểu Sơn cho, không sợ Đạm Đài Tẫn hạ độc, trạng thái hiện tại của nàng là bách độc bất xâm.