Tô Tô quay đầu nhìn lại Mạc Hà, nước sông Mạc Hà bây giờ trong vắt, nếu không phải đủ sâu, cơ hồ nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy đáy.
Minh Dạ và Bạng công chúa đều tiêu tán ở giữa sông, theo lý họ sẽ bảo hộ Mạc Hà mấy vạn năm, đáng tiếc Đạm Đài Tẫn lại tạo ra một đám thi yêu.
Ban đầu chỉ có hai ba chục đạo sĩ, lúc sau lại gϊếŧ không ít người, đoán chừng thi yêu bây giờ phải có đến bốn năm chục con.
Thật là một con số làm da đầu người ta tê dại, thi yêu hấp thụ oán khí ngàn năm, định sẵn bọn chúng sẽ không dễ dàng bị gϊếŧ chết.
Nếu mấy thứ này lên bờ, phàm nhân chắc chắn gặp tai ương.
Vẫn nên nghĩ cách để Đạm Đài Tẫn tiêu diệt đám yêu quái này.
Hắn và lão đạo sĩ tạo ra, nhất định biết cách tiêu diệt thi yêu.
Cũng may thi yêu không có chỉ số thông minh, không có khả năng tự mình bò lên Mạc Hà, Tô Tô nhẹ nhàng thở ra.
Tô Tô cảm thấy có người nhìn mình, nàng quay đầu lại thì thấy Đạm Đài Tẫn, hắn bắt gặp ánh mắt của nàng liền chán ghét quay đầu đi chỗ khác, phảng phất nàng là thứ đồ gì đó dơ bẩn, làm hỏng mắt hắn.
“Về phủ thành chủ Mạc Hà.” Đạm Đài Tẫn phân phó.
Lần này Tô Tô bị nhốt ở trong một căn phòng kín không kẽ hở, ngay cả cửa sổ cũng bị bịt kín.
Nàng dùng sức kéo, phát hiện cửa chính và cửa sổ không chút xê dịch, nàng nheo mắt nhìn ra, lờ mờ nhìn thấy mấy bóng đen canh giữ ở bên ngoài, chắc là Dạ ảnh vệ.
Nàng lắc lắc sợi dây trên cổ tay, đúng là đãi ngộ của phạm nhân.
Dây cũng không phải bằng sắt, nhìn qua rất dễ đứt.
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, thử làm đứt nó, kết quả dây thừng phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt, đột ngột siết chặt cổ tay Tô Tô.
Tô Tô đau đến hít hà một hơi, nàng vội vàng thả lỏng, không có ý đồ cắt đứt dây, sợi dây quả nhiên khôi phục như lúc ban đầu, lỏng lẻo treo trên cổ tay nàng.
Đây là thứ gì?
Câu Ngọc nói: “Tiểu chủ nhân đừng vùng vẫy, vật này được làm từ sợi tơ do con tằm uống Nhược Thủy lớn lên nhả ra, nhìn qua cực kỳ mỏng manh, nhưng thực tế lại rất khó đứt. Ngươi càng giãy giụa, nó càng bó chặt.”
Nói xong Câu Ngọc cũng nghi hoặc, tại sao Đạm Đài Tẫn ở Di Nguyệt tộc cũng có Nhược Thủy, lúc trước nhìn thấy quan tài Nhược Thủy, bây giờ còn thấy thứ đồ chơi này.
Loại đồ vật thượng cổ hiếm có như Nhược Thủy, là đồ bán sỉ à?
Tô Tô nghe Câu Ngọc nói, không đùa nghịch sợi dây trên tay nữa.
Trong lòng nàng có chút buồn bực, từ lúc nào mà Đạm Đài Tẫn bắt đầu dùng tơ tằm Nhược Thủy, chẳng lẽ là dùng chúng để hôm nay bắt nàng sao?
Nàng vẫy vẫy tay, quả nhiên cảm thấy mình không còn chút sức lực, muốn nhảy cũng không nhảy cao được.
Câu Ngọc đồng tình nhìn nàng, nói: “Tiểu chủ nhân, ta tỉnh lại đã lâu, cần phải ngủ đông, người ở bên cạnh Đạm Đài Tẫn phải cẩn thận một chút.”
Dừng một chút, nó ấp úng nói: “Ngươi cũng thấy đấy, trông hắn giống như không muốn gϊếŧ người.”
Tô Tô trầm mặc một lát rồi nói: “Hình như là vậy.”
Câu Ngọc cũng nói: “Tất cả đều có thể luyện tập, ngươi rảnh thì thử dạy hắn một khóa tình cảm xem, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, biết đâu hắn lại nghe vào.”
Tô Tô tiếp tục cười một tiếng: “Ha ha.”
Câu Ngọc xấu hổ rời đi, vòng ngọc rơi vào một mảnh an tĩnh.
Tô Tô sờ sờ khuôn mặt mình, mặt nàng có chút nóng.
Trước kia nàng cũng không hiểu lắm, nhưng khi đi vào thân thể Bạng công chúa, cũng biết chút về tình yêu, ít nhiều cũng sẽ hơi xấu hổ.
Đặc biệt là việc nàng làm ở sau tấm màn lụa, quả thực là lịch sử đen của cả đời này.
Tưởng tượng đến việc Bạng công chúa đã từng làm với Minh Dạ, nàng chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Nếu để nàng làm vậy với Đạm Đài Tẫn, nàng chỉ sợ không nhịn được mà đè hắn xuống đất, sau đó băm nhỏ hắn, làm như vậy mới tương đối dễ chịu.
Nàng sờ sờ Diệt Hồn Châu Lệ trong ngực, lẩm bẩm: “Nếu không ta vẫn nên đi tìm Diệp Băng Thường, hỏi nàng ta xem nàng ta có nguyện ý tạm thời vì thiên hạ thương sinh đi dỗ tiểu biếи ŧɦái một chút hay không?”
Câu Ngọc không để ý tới nàng, nó đã sớm là Câu Ngọc trưởng thành, giả chết và trầm mặc đã đại biểu cho thái độ của nó.
Tô Tô nhụt chí nói: “Thôi được rồi, nếu hắn không trêu chọc ta, ta sẽ không đánh hắn.”
*
“Nàng ấy thật sự không chạy nữa?” Đạm Đài Tẫn hỏi.
Dương Ký nhìn thiếu niên áo đen, vỗ vỗ ngực bảo đảm nói: “Bệ hạ yên tâm, vạn vật vốn dĩ không sinh trong Nhược Thủy, nhưng Di Nguyệt tộc lại có được Nhược Thủy ngàn năm, tìm được hai biện pháp: Một là biến Nhược Thủy thành băng, hai là làm Nhược Thủy thành tơ. Nhược Thủy thành băng, có thể ngưng đọng thời gian; Nhược Thủy hóa tơ, có thể phong ấn nội lực, làm người ta không thể trốn thoát.”
Đạm Đài Tẫn vuốt ve nhẫn ngọc trong tay: “Ta nhớ rõ, Di Nguyệt tộc không chỉ có chừng này Nhược Thủy.”
Dương Ký vội vàng nói: “Bệ hạ minh giám, thuộc hạ đến Di Nguyệt tộc, Nhược Thủy chỉ còn thừa một chút như vậy, thuộc hạ tuyệt đối không giấu giếm.
Nghe nói Lan An phu nhân vẫn luôn một mực cho người trông coi Nhược Thủy, nhưng vào một ngày nào đó, Nhược Thủy cơ hồ đã dùng hết.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Ý ngươi là Kinh Lan An dùng Nhược Thủy?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Bà ta dùng Nhược Thủy làm gì?”
Dương Ký nơm nớp lo sợ nói: “Chuyện này thuộc hạ cũng không biết.”
Đạm Đài Tẫn không nói, từng ngón tay gõ xuống thành ghế dựa, gõ đến Dương Ký hoảng hốt.
Bây giờ bọn họ ai cũng biết tiểu bạo quân tính tình quái dị, sợ hắn lấy mình khai đao.
Cho dù trong nửa năm này Dương Ký có được những thứ tốt khiến hắn vui vẻ ra mặt, nhưng mà gần vua như gần cọp, đi theo Đạm Đài Tẫn quả thực là cầu phú quý trong rủi ro.
Khi mà Dương Ký còn đang thấp thỏm, Đạm Đài Tẫn đột nhiên nói: “A.”
Dương Ký nhẹ nhàng thở ra: “Thuộc hạ cáo lui.”
Đạm Đài Tẫn nhìn bóng dáng gã, nghĩ thầm, Nhược Thủy của Di Nguyệt tộc đúng là không có khả năng bị ai cất giấu.
Kinh Lan An không phải còn có một đứa con trai sao? Đại khái Nhược Thủy đã dùng ở trên người con trai bà ta.
Bà ta giấu đứa bé kia cũng kĩ thật, ngay cả loại thủ lĩnh trong tộc như Dương Ký cũng không biết còn có một thiếu chủ mười mấy tuổi.
Sao đây? Đây là sợ hắn làm hại con mình sao?
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, Kinh Lan An cũng tự mình hiểu, đứa trẻ kia xác thật sẽ uy hϊếp địa vị của hắn ở Di Nguyệt tộc.
Nghĩ đến vừa mới để thái y tới xem trong thân thể mình có độc hay không, các thái y liên tục lắc đầu, mỗi người đều nói hắn không trúng độc.
Lần này Diệp Tịch Vụ không nói dối.
Hắn đứng lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Lần này bị hắn bắt được, nàng đừng mơ chạy trốn, rốt cuộc nàng đã ở trong tay hắn!
Nên bắt đầu tra tấn nàng từ chỗ nào mới tốt đây?