Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 44.1: Chân tướng

Tiếng nước bên cạnh Tô Tô tí tách, trong mỗi một cái lu nuôi rất nhiều trai sông nhỏ.

Nàng tỉ mỉ chăm sóc chúng nó, chăm chỉ thay nước, khi thời tiết tốt, lại lau vỏ trai cho từng con một, rồi thuậ tiện mang chúng ra ngoài phơi nắng.

Trai sông há to miệng, vẫn chưa mở ra thần trí.

Nàng góp nhặt tàn hồn ba năm, để tàn hồn năm đó còn chưa biến mất tất cả đều có một nơi ở.

Mất đi Định Thuỷ Ấn, lại không có thần phù hộ, trai tộc rất khó khôi phục như trước đây.

Mấy năm nay, nàng theo Thiếu Sư đi khắp sông núi, vẫn không tìm ra biện pháp làm phụ vương sống lại, linh hồn trai vương tan đi, không cách nào trở về.

Thiếu chủ trai tộc Tang Hữu mất tích không có tin tức.

Nhóm trai sông mới bồi dưỡng còn ngây thơ mờ mịt, vẫn là yêu tinh chưa khai hoá.

Tô Tô nhìn chúng nó, nhịn không được nở một nụ cười.

Người vẫn có hi vọng, đó chính là điều tốt rồi..

Lúc rảnh rỗi nàng sẽ đi ra ngoài tìm nơi non xanh nước biếc, tinh lọc dòng nước.

Mất đi linh tủy, linh lực của nàng vĩnh viễn dừng lại ở trăm năm trước, không có cách nào tiến bộ nửa bước.

Thiên hạ hiếm có người biết, Bạng công chúa sinh ra cũng là một thiên tài.

Nàng sinh ra đã có năng lực tinh lọc dòng sông, nàng nỗ lực ba năm, cuối cùng tạm thời rửa sạch một con sông.

Nàng nhìn ánh nắng chiều ở chân trời, biết mình nên rời đi.

Hôm qua các yêu quái lại khuyên Thiếu Sư lấy vợ, khai chi tán diệp, tìm người nối dõi.

Nàng từ Tây Hà vội vã trở về, đúng lúc thấy một màn này.

Đại năng Yêu tộc hầu như đều bị nhốt ở Hoang Uyên, nếu không nhân lúc còn sớm sinh hậu đại, không biết chừng khi nào bị diệt tộc.

So với con người, yêu tinh còn sợ cô độc hơn, bọn họ bảo tồn hậu thế trăm năm thậm chí ngàn năm, sợ nhất là không có bằng chứng chứng minh mình từng tồn tại ở thế gian.

Thiếu Sư cười ôn hòa, không đồng ý cũng không cự tuyệt.

Mọi người đều biết Thiếu Sư đang đợi cái gì, Tô Tô cũng biết.

Cho nên nàng muốn rời đi, nàng dùng thời gian hơn một trăm năm, khăng khăng một mực yêu một người, đã sớm hai bàn tay trắng.

Tô Tô cất trai nhỏ vào trong túi Càn Khôn, tới tạm biệt Thiếu Sư.

Thiếu Sư đang luyện binh, nghe vậy dừng một chút: “Nàng phải rời đi?”

Tô Tô cười nói: “Đúng vậy, làm phiền ngươi ngần ấy năm, thật là ngại quá.”

Nàng lấy ra mấy viên ngọc trai hồng, đưa cho Thiếu Sư: “Đây là ta nuôi lúc rảnh rỗi, mài nhỏ có thể giảm bớt đau đớn.”

Đại chiến Thần Ma kết thúc, tình trạng của Thiếu Sư không tốt, hắn là yêu, cần phải trốn tránh để sống, thuộc hạ của hắn cũng thường xuyên bị thương.

Trước đây Bạng công chúa sợ đau, hiếm khi nuôi ngọc trai, lúc còn ở bên người Minh Dạ dùng trăm năm mới dưỡng ra một viên.

Sau khi nàng rời khỏi Minh Dạ, ngày đêm dưỡng ngọc, không hề sợ đau, trong ba năm đã dùng máu tươi dưỡng ra vài viên huyết ngọc trai.

Thiếu Sư nói: “Nếu nàng muốn tìm Thiên Hoan báo thù, không cần vội trong lúc này. Bọn họ có Thượng Thanh tiên cảnh làm hậu thuẫn, hiện tại chúng ta không phải là đối thủ của họ.”

Tô Tô cười lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm rồi, Thiếu Sư. Ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, sẽ không đi tìm Thiên Hoan.

Trai tộc đã suy tàn, ta chỉ nghĩ đến việc mang theo tộc nhân sống một cuộc sống mới. Lúc ta và ngươi đi qua phương Tây thấy nơi đó có một con sông, nước sông trong lành hơn so với Mạc Hà, tuy rằng linh khí không nhiều nhưng từ từ tu luyện, trai tộc có thể hóa thành hình người một lần nữa.

Phụ vương nếu còn sống chắc cũng hy vọng ta dẫn dắt tộc nhân bắt đầu lại.”

Thiếu Sư mấp máy môi, phát hiện mình không có lý do gì để ngăn nàng rời đi.

Hắn trầm mặc, một đường đưa nàng xuống đỉnh Không Hoá.

Câu Ngọc lặng lẽ nhìn Thiếu Sư mang bộ dáng Tiêu Lẫm, nghĩ thầm, nếu trở về hiện thực, tình huống này không biết xấu hổ như nào.

Diệp Băng Thường trở thành Thiên Hoan, nhưng Thiên Hoan lại thích chủ nhân Thượng Thanh Minh Dạ, là người có thực lực cường hãn nhất.

Tiêu Lẫm không có ký ức, thành lang yêu, chăm sóc Tô Tô ba năm.

Tuy tính hắn ôn hòa nhưng một lòng yêu thích Tô Tô, ngay cả nhóm tiểu yêu ở đỉnh Không Hoá cũng nhìn ra được.

Câu Ngọc đã nói, Bàn Nhược Phù Sinh không thể tùy tiện vào, đằng này thì tốt rồi, bọn họ mà ra ngoài, đoạn ký ức này có lẽ sẽ trở thành lịch sử đen của mọi người.

Thiếu Sư nhìn Bạng công chúa quay đầu lại, lộ ra một nụ cười xán lạn, nàng dùng sức vẫy tay với hắn: “Thiếu Sư, ngươi trở về đi! Ta không hề đắm chìm trong quá khứ, về sau sẽ sống thật tốt.”

Thiếu Sư cười cười, nói được.

“Có lẽ có một ngày, trai sông nhỏ mà ngươi thấy trong dòng suối nào đó, là tộc nhân của ta đấy.”

Thiếu Sư rũ mắt xuống, vẫn nói “Được.”

Tô Tô thở dài: “Thiếu Sư, ta muốn bắt đầu một cuộc sống mới, ngươi cũng phải sống tốt.”

Vì thế, Thiếu Sư nhìn Bạng công chúa bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, nàng đón ánh nắng chiều, từng bước một rời khỏi đỉnh Không Hoá.

Trong mắt nàng tràn ngập sung sướиɠ và hy vọng, nếu vậy Tây Hà mà nàng nói nhất định là một nơi tốt.

Ba năm trước đây, Bạng công chúa cuộn tròn trên lưng hắn, thấp giọng nói: “Ta không muốn chết, ta muốn sống, bọn họ đều còn sống, dựa vào cái gì mà ta phải đi tìm chết? Ta muốn trai tộc tồn tại vạn năm, ta muốn bọn họ phải trả giá đại giới, ta phải sống thật tốt.”

Thiếu Sư nhìn nàng đi xa.

Hắn ta không đuổi theo, cũng không nói nhiều lời từ biệt.

Ngay cả chính hắn cũng không biết, có lẽ lúc nào đấy hắn sẽ bị bắt vào Hoang Uyên, không có tương lai.

Tang Tửu có thể buông xuống, mang tộc nhân rời đi là việc tốt.

Như hắn nói, vài năm sau gặp lại có lẽ sẽ có một đống trai sông nhỏ sinh cơ bừng bừng, tắm nắng, phun bong bóng ở trong nước.

Công chúa lớn lên, rời xa quá khứ đau xót, trở thành nữ vương.

Tô Tô đi vào Tây Hà, thả nhóm trai nhỏ xuống sông.

Dòng nước nhẹ nhàng, thanh triệt thấy đáy, đám trai sông thích ứng một chút, hoạt động chân rìu chậm rãi bơi ra xa.

Tô Tô vừa lòng thỏa ý nhìn bọn họ, chờ bọn họ bơi ra xa, nàng cũng nhảy xuống, hóa thành một con trai có vỏ trắng hồng.

Nàng ở con sông tập trung tắm nắng, nhắm mắt tu luyện.

Nàng không còn là tiểu tiên tử giữa sông, đạo tâm tan tác rơi rớt, sớm đã nửa yêu hóa.

Nhưng nội tâm nàng mấy năm qua chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.

Nếu có thể, nàng tình nguyện trở thành một con trai sông không có linh trí, cứ sống như vậy.

Nàng tình nguyện bản thân chưa từng yêu bất luận kẻ nào, giống như trước đây lúc mặt trời mọc chạy ra tu luyện, ngắm nhìn bầu trời.

Chỉ cần vĩnh viễn không phải nhìn thấy Tiên Quân chiến đấu vì bọn họ.

Mấy ngày này là những ngày bình an hiếm thấy.

Mỗi ngày nàng sẽ kiểm tra số trai nhỏ bơi ở sông một lần, nhẹ nhàng đưa những con trai bơi xa trở về, không mệt mỏi tuần tra Tây Hà.

Đây là cách mà tổ tiên đã truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Thẳng đến nửa tháng sau, Tô Tô nhận được một đồ vật ngoài ý muốn, nụ cười trên khóe miệng nàng dần phai nhạt.

Đây là lần đầu tiên nàng nhận được đồ vật có liên quan đến Tang Hữu.

Là nửa cái vỏ trai.

Tay nàng lạnh buốt, ngơ ngác nhìn nửa cái vỏ trai kia, trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn.

Vỏ trai của Tang Hữu bị người ta chém làm đôi.