Tô Tô biết loại thống khổ này, lúc nàng nhảy xuống Nhược Thủy, nàng đã nếm trải cảm giác đau đớn vì vỏ trai bị mài mòn, không khác gì xương cốt bị vỡ vụn.
Mà nay vỏ trai Tang Hữu xuất hiện ở chỗ này, nàng không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.
Vỏ trai chợt loé lên, xuất hiện một địa danh.
Tô Tô ngồi ở đáy sông, sóng nước gợn nhẹ nhàng, đàn cá bơi khẽ hôn lên gương mặt nàng.
Ngày hôm sau, nàng dàn xếp tốt đàn trai nhỏ, nhờ Địa Tiên nơi này chăm sóc, tặng một viên phấn ngọc trai cho hắn, còn mình thì đi đến bí cảnh Phạn Càn.
Bên trong bí cảnh Phạn Càn sớm đã hoang vu, duỗi tay ra cũng chỉ nhìn thấybosng tối đen nhánh, đây là một nơi tuyệt vọng cô đơn, bị thế gian ruồng bỏ.
Bí cảnh này không có tiên nhân truyền thừa, chỉ biết chậm rãi ăn mòn tâm trí con người.
Muốn cứu một người từ bên trong ra, không ai biết sẽ phải trả giá như thế nào.
Mà bây giờ Tang Hữu ở bên trong.
Tô Tô không biết vì sao ca ca ở bí cảnh Phạn Càn, nhưng nàng nhất định phải cứu hắn ra.
Hiện tại nàng không có Thần Khí Ấn Định Thuỷ, chỉ có mấy viên phấn ngọc trai bên người. Tô Tô biết vẫn chưa đủ, nhưng nhân số của trai tộc ít ỏi, bí cảnh Phạn Càn nguy hiểm, nàng chỉ có thể tự mình đến cứu Tang Hữu.
Một khắc sau khi nàng bước vào bí cảnh Phạn Càn, hai bóng người chậm rãi hiện ra.
Thiên Hạo cười nói: “Con gái, con nói không sai, chỉ cần nói cho trai tinh biết ca ca nàng ở bên trong, nàng nhất định sẽ đi vào.”
Thiên Hoan nhắm mắt: “Phụ thân, ăn nói cẩn thận.”
Thiên Hạo gật đầu: “Có đôi khi đúng là cha không nghĩ chu đáo bằng con.
Trai tinh này vừa chết, nói không chừng ít ngày nữa Minh Dạ có thể phi thăng thành thần. Đến lúc đó chỉ cần hắn chịu giúp con, đừng nói là linh tủy, Thủy linh căn không đủ thuần túy của con cũng sẽ trở nên thuần khiết.”
Chuyện này là nỗi khổ riêng trong lòng Thiên Hoan, nàng ta đè giọng xuống, không vui nói: “Phụ thân đừng đề cập đến việc này!”
Thiên Hạo không cho là đúng, Thiên Hoan sinh ra là thủy hỏa song linh căn, tư chất như vậy không xấu, nhưng hai linh căn tương khắc, chú định không thể thành đại đạo.
Trên đời chỉ có hai loại đồ vật có thể giúp Thiên Hoan rèn luyện linh căn, là Hoả Dương đỉnh và Ấn Định Thuỷ.
Hỏa Dương đỉnh ở Thần tộc, ấn Định Thuỷ thì ngược lại, cơ duyên xảo hợp lại được trai tộc dưới nhân gian nhặt được, trở thành bảo vật trấn sông Mạc Hà.
Thiên Hoan linh hoạt thông minh, nhẫn tâm làm mình trọng thương, thật vất vả tìm thấy Ấn Định Thuỷ ở trai tộc, lại không nghĩ tới Thần Khí ấy không biết tốt xấu, chui vào thân thể Minh Dạ.
Thiên Hạo bị nhốt ở bí cảnh Phạn Càn không thể thoát thân.
Ông ta ngàn năm tìm biện pháp, rốt cuộc biết cách rời khỏi bí cảnh Phạn Càn, đó là tìm một người tu vi không yếu, thay mình bị nhốt ở Phạn Càn bí cảnh.
“Trai tộc cũng thật ngu xuẩn, trai yêu tên Tang Hữu thật sự tin chúng ta sẽ bỏ qua cho muội muội hắn, tự nguyện đi vào bí cảnh Phạn Càn thay ta.” Thiên Hạo lắc đầu nói “Chỉ tiếc yêu chính là yêu, tu vi của hắn ta còn chưa đủ, may mà con thông minh tìm Minh Dạ giúp đỡ cha mới có thể thoát thân.”
Thần sắc Thiên Hoan lạnh xuống: “Con đã nói, chuyện này vĩnh viễn đừng nhắc tới, không thể để Minh Dạ biết!”
Trong lòng nàng ta hơi tức giận với Thiên Hạo, đều do Thiên Hạo, nếu không nàng ta cũng không đến mức phải làm những việc này.
Trai tộc là mang ngọc liền có tội. Còn ngày ấy thiếu chút nữa nàng ta phải quỳ xuống cầu xin Minh Dạ, nói phụ thân chỉ có cơ hội này ra khỏi bí cảnh, hắn mới bằng lòng rời khỏi rừng trúc.
Thiên Hoan để tiên nữ đi vòng trở về, lặng lẽ xóa sạch lời nói hắn để lại cho trai yêu.
Trong lòng Thiên Hoan dâng lên cảm giác bất lực, nàng ta cũng không muốn làm những việc này.
Nhưng nàng ta sinh ra linh căn không đủ thuần túy, chú định vô pháp phi thăng, cũng vô pháp ở cạnh Minh Dạ lâu dài.
Nàng ta không muốn hại ai, là tiểu trai tinh đoạt vị trí của nàng ta, một hai phải gả cho Minh Dạ.
Mà rõ ràng Minh Dạ không hiểu tình yêu nam nữ… Thế nhưng lại động tâm với trai tinh.
Rõ ràng là đồ vật của mình mà nàng ta chỉ ngủ say trăm năm đã bị người khác đoạt đi.
Sao Thiên Hoan có thể cam tâm?
Một bước sai, từng bước sai, bây giờ nàng ta nghe thấy Thiên Hạo nhắc tới những việc này, đã hãi hùng khϊếp vía một trận, hận không thể để phụ thân ngậm miệng lại.
Nhưng Thiên Hoan cũng hiểu rõ, trai tộc suy tàn, chỉ cần Tang Tửu chết, những việc này sẽ không ai biết.
Thiên Hoan không nói ra, nhưng luôn cảm thấy lo sợ bất an trong lòng. Thấy phụ thân còn muốn chờ ở nơi này để lấy đi linh tủy của tiểu trai tinh, nàng ta thấp giọng nói: “Đủ rồi! Nàng ta không đến, là tạo hóa của nàng, chúng ta đi thôi.”
Nàng ta cảm thấy bất an, trong lòng giống như đè ép một cục đá nặng trĩu.
Tô Tô kề sát vách tường bí cảnh, lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi.
Nàng còn chưa hoàn toàn bước vào bí cảnh, không phải vĩnh viễn không có người biết, ít nhất bây giờ nàng nghe thấy.
Hóa ra tất cả mọi việc, ngay từ đầu đã là một hồi âm mưu được sinh ra từ vũng bùn.
Nghĩ đến Tang Hữu vì mình đi vào bí cảnh Phạn Càn, nàng gần như cắn môi đến chảy máu, trong mắt tràn ngập hận ý.
Thiên Hoan, Thiên Hạo!
Minh Dạ có phải là đồng lõa không?
Nàng đột nhiên mở mắt ra, đã thành mắt yêu.
Trước mắt vô số yêu ma quỷ quái quay chung quanh.
Nhưng mà Tô Tô lại nhìn thấy, cảnh tượng trăm năm trước.
Nàng khi đó ghé vào đáy sông, ngưỡng mộ nhìn bạch y Tiên Quân chiến đấu vì bọn họ.
Bỗng chốc hình ảnh xoay chuyển, tới trăm năm sau.
Lão trai vương bị đánh đến hồn phi phách tán, chỉ để lại một cái vỏ trai trống rỗng.
Vô số trai yêu thê lương kêu to, nước sông quay cuồng, trăm họ lầm than.
Ca ca bị đánh trọng thương rồi bị bắt đi, từng bước một đi vào trong bí cảnh.
Nàng không cứu được bất kỳ một ai trong bọn họ, nước mắt từ trong mắt Bạng công chúa chảy xuống.
Nàng run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt, nghiêng ngả lảo đảo đi lên.
Nàng ôm lấy vỏ trai của phụ vương, mắt yêu đỏ rực, nhất thời không phân biệt được hôm nay là hôm nào, khóc lớn nói: “Phụ vương, con sai rồi, là con sai rồi, con không nên thích hắn.”
“Con sẽ không bao giờ yêu Minh Dạ nữa!”
“Là con không tốt, người đáng chết là con, là mắt con mù, con hại toàn bộ trai tộc!”
Minh Dạ đi vào bí cảnh, nghe thấy những câu nói này, Bạng công chúa với đôi mắt yêu nói hối hận khi từng yêu hắn.
Thân thể hắn cứng đờ nhìn nàng, một cây chủy thủ hung hăng đâm tới.
Nước mắt nàng rơi đầy mặt, dường như muốn đem những đau khổ suốt trăm năm khóc rống ra ngoài.
Minh Dạ nâng tay lên, từ từ buông xuống.
Chủy thủ đâm vào bờ vai hắn, hắn trầm mặc cầm lấy chủy thủ kia, qua hồi lâu, cảm thấy chỗ kia truyền đến cảm giác đau đớn kéo dài.
Nhưng lại không biết là chỗ nào đau hơn.