Tô Tô cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy mình bỗng chốc cứng đờ.
Nàng vẫn chậm rãi nói: “Gϊếŧ nàng ta, nghiền nát hồn phách, khiến nàng ta vĩnh viễn không thể siêu sinh. Cả mấy tiên tử kia nữa, ta nghe nói dùng thân thể tiên tử hóa thành bột mịn rải xuống sông có thể làm nước sông trong suốt trăm năm.
Minh Dạ à, ngươi có thể gϊếŧ được mấy tên?”
Nhìn sắc mặt đang chậm rãi trở nên trắng bệch của hắn, nàng chỉ muốn rút tay về.
Thế nhưng Minh Dạ vẫn không chịu buông tay, hơn nữa còn bỗng nhiên nắm chặt tay lại.
Ngay lập tức đã có một tia lãnh quang đánh thẳng vào tay hắn, nhưng hắn không những chỉ rên một tiếng mà còn siết chặt tay hơn cả lúc ban đầu.
Thiếu Sư từ một con cự lang hóa thành hình người lo lắng nhìn Tô Tô.
Tô Tô nói với Minh Dạ: “Thả ta đi đi, Minh Dạ. Một trăm năm qua cứ xem như là ta nợ ngươi và Thiên Hoan đi. Một con trai tinh như ta không nên mơ tưởng đến chủ nhân của tiên cảnh. Là Trai Tộc chúng ta hiệp ân báo đáp còn ngu xuẩn trèo cao, rõ rành rành là không thể với nổi đến các ngươi mà vẫn cố chạy theo đeo bám. Ngươi thấy đó, giờ ta biết sai rồi, ta sẽ không bao giờ xuất hiện làm chướng mắt ngươi nữa.”
Nỗi đau trong lòng Minh Dạ nổi lên khó bề đè nén.
Hắn rất muốn nói rằng không phải như thế, là chính hắn đã bỏ lỡ nàng suốt trăm năm.
Tô Tô lại nói tiếp: “Lúc đầu là ta đã sai, ta không nên gặp ngươi, không nên mơ tưởng những thứ vốn không thuộc về mình.
Bây giờ nước Mạc Hà dâng cao, tộc trai cũng đã diệt, coi như là Tiên Quân giơ cao đánh khẽ, cũng niệm tình năm đó Tang Tửu của tộc trai tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện mà chọn tha cho ta hoặc là hãy gϊếŧ ta đi.”
Sắc mặt Minh Dạ trở nên trắng bệch.
Tô Tô nhìn sang Thiếu Sư: “Chúng ta đi thôi.”
Thiếu Sư gật đầu.
Chưa đợi bọn họ đi được bao xa thì Tô Tô lại nghe được tiếng nói khàn khàn vọng đến từ phía sau: “Vậy là ngươi hối hận vì đã yêu ta sao?”
Hắn hỏi một cách thật gian nan, cứ như nếu trả lời của nàng là đúng thì lòng hắn còn đau đớn hơn cả bị một con dao khứa vào.
Tô Tô không quay đầu lại mà chỉ nhẹ giọng nói: “Minh Dạ, có yêu ai mà đau đớn hơn yêu ngươi nữa không?”
Ngọc trai và nước mắt của nàng, tình yêu và sự ngây thơ của nàng, tất cả đều lụi tàn dần trong một trăm năm này.
Nhưng sự lùi tàn này mang đến một cái giá phải trả quá lớn, chúng lớn đến nỗi mà nàng chỉ còn lại sự bi ai.
Tô Tô không quay đầu lại nên không thể nhìn thấy vẻ loạng choạng muốn đuổi theo của Minh Dạ, hắn vẫn cố níu giữ nàng lại.
Hắn không bắt được Tam Xoa Kích, cũng không chạm được vào vạt áo của nàng.
Vị Tiên Quân đến tà ma cũng không sợ nay lại sợ hãi nếu nàng quay đầu và cũng càng sợ hãi hơn nếu nàng không quay đầu.
Hắn không muốn thả nàng rời đi, cũng không có cách gϊếŧ nàng.
Hắn chạy theo thật lâu, thật lâu, trơ mắt nhìn lang yêu dẫn nàng băng qua đồng ruộng mùa thu nơi nhân gian, băng qua thảm cõ rực rỡ của vùng núi đầy hoa, băng qua thác nước trong veo và dòng suối nhỏ.
Bọn họ càng đi càng xa, đến cuối cùng thì biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này hắn lại lẻ loi đứng yên tại chỗ, thứ ngăn bước chân của hắn không phải lang yêu cũng không phải câu nói “Có yêu ai mà đau đớn hơn yêu ngươi không” từ nàng.
Là nụ cười tươi khi được đặt vào giữa dòng suối của nàng đã thật sự làm hắn phải ngừng bước.
Hắn không còn dám bước lên, bởi đây là lần đầu tiên hắn hiểu ra, Tang Tửu đã hết yêu hắn rồi.
*
Minh Dạ không quay về Thượng Thanh mà về rừng trúc hoang vu kia.
Không biết là ngày nào, tiểu Địa Tiên đã dọn về lại.
Hắn nơm nớp lo sợ nhìn Minh Dạ: “Chân... Chân Quân.”
Minh Dạ gật đầu.
Trước kia hắn không nhìn thấy gì, bây giờ dù nhắm mắt lại cũng cảm thấy nơi nơi đều là thân quen.
Hắn ở lại trong giây lát, đợi đến khi không ở thêm được nữa thì hắn mới rời đi.
Tiểu Địa Tiên sắp xếp xong cho nấm và bướm tinh, lẩm bẩm nói: “Đúng là người kỳ lạ.”
Với Minh Dạ mà nói thì một câu chuyện tình yêu không thể chiếm lấy hắn cả đời được.
Bởi từ lúc có được linh thức là mỗi con yêu tinh đều có chung một mộng tưởng đó là thành thần.
Bọn hắn thoát khỏi quy luật vô tình của trời đất, dần dần có thể biến cát thành vàng, kết thủy thành băng, trừ khi rơi vào tình thế vạn bất đắc dĩ, không thì ai sẽ chọn bỏ dỡ giữa chừng.
Cách mà Minh Dạ tu luyện cô đơn hơn bất kì ai.
Hắn là người mang công đức, cả Thiên Đạo cũng yêu mến hắn tha thiết.
Lúc này đây hắn đã sắp trở thành thần.
Một mình hắn tự lập nên động phủ, sau đó tu luyện không biết ngày đêm.
Từ giao hóa rồng, chỉ còn cách một bước mà thôi.
Số vị thần còn sót lại trên đời này vô cùng ít ỏi, nếu hắn có thể thành thần, thì rất nhiều việc chưa làm nay có hy vọng để hoàn thành rồi.
Khoảng không bên trên nơi động phủ của Minh Dạ thường xuyên truyền ra tiếng long ngâm trong truyền thuyết.
Thiên Hạo từng đi đến nơi này gặp Minh Da, ông ta nói: “Thiên Hoan không có linh tủy, việc tu luyện đại đạo sau này sẽ vô cùng gian nan. Ta đồng ý với ngươi sẽ không phát lệnh tru sát tam giới, nhưng nếu ngươi thật sự thành thần thì hãy bảo vệ Thiên Hoan.”
Minh Dạ không tỏ rõ thái độ mà chỉ gật đầu nhận lấy lệnh tru sát tam giới từ Thiên Hạo.
Thiên Hạo nhìn thần văn lúc ẩn lúc hiện giữa vầng trán của hắn với vẻ cực hâm mộ, ông ta cũng không nhiều lời thêm nữa mà quay lưng rời đi.
Trong khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Minh Dạ sắp thành thần thì chỉ có chính hắn mới biết thần văn giữa trán của mình đang ngày càng phai nhạt.
Giao vốn chỉ có hai vuốt, nhưng nguyên hình của hắn lại có ba vuốt.
Đạo của hắn đã bắt đầu rời bỏ hắn.
Buổi tối ngày hôm đó, lần đầu tiên hắn thử truy tìm tung tích của Bạng công chúa.
Hạc giấy mà hắn phái ra phẩy cánh bay về và nói: “Nàng và lang yêu đang ở đỉnh Không Hóa tìm Tân Sinh Thạch.”
Minh Dạ bình tĩnh gật đầu.
Tân Sinh Thạch thường được chuẩn bị vì tiểu yêu sắp ra đời.
Hắn im lặng một lúc lâu, thần văn giữa trán lại ảm đạm thêm một chút.
Minh Dạ đã quên mất mình đã sống bao nhiêu năm, cũng không có ai nói cho hắn biết vì sao thân thể của hắn lại có những thay đổi như thế.
Hắn lấy Tân Sinh Thạch trong động phủ ra buộc vào trên người hạc giấy, nhưng ngay khi hạc giấy sắp bay đi thì hắn đã lạnh lùng bắt lấy nó.
Tại thời khắc đó, lần đầu tiên hắn nảy ra ý định muốn gϊếŧ chết lang yêu.
Hạc giấy sợ hãi nhìn thần văn giữa trán của hắn đang dần biến thành màu đen.
Hắn rũ mắt, giọng như tiếng ngọc sắp vỡ: “Xin lỗi.”
Thần văn lại biến về màu trắng thánh khiết một lần nữa.
Cuối cùng Tân Sinh Thạch vẫn không được hạc giấy mang đi.
Một ngày đầu xuân nọ, hắn bừng tỉnh nhận ra rằng Tang Tửu đã bỏ hắn đi đến nay được ba năm rồi.
Hạc giấy của hắn lại bay trở về, ríu rít nói: “Bạng công chúa sống tốt lắm.”
“Nàng không giống như Tiên Quân cứ mãi chờ đợi trong không vui.”
“Tiên Quân, Tiên Quân, ngươi không có cách để đón nàng về đâu.”
“Bọn họ đã tìm được rất nhiều Tân Sinh Thạch.”
Hắn giơ tay phá hủy hạc giấy, trong chớp mắt không khí đã yên tĩnh trở lại.
Nhưng lòng hắn lại không yên nổi.
Mấy năm nay Thiên Hoan đã từng đến đây hai lần, hắn vẫn không gặp nàng ta.
Vụn giấy nát tan ở không trung, lát sau có một con vụng về mang đến miếng mật ong nho nhỏ cho hắn.
Cũng không biết nó trộm ở đâu, cả người bị chích thành cái sàng.
Hắn nâng nó trong lòng bàn tay nhìn hồi lâu mới thả nó đi.
Hạc giấy càng bay càng xa, đến cuối cùng bỏ hắn đi.
Minh Dạ biết, cứ tiếp diễn như thế cũng không được.
Hắn có công đức trong người, theo lý nên sớm độ kiếp phi thăng, nhưng khi thấy trên không vẫn yên tĩnh đến lạ, không hề có lôi kiếp đánh xuống thì hắn đã hiểu ra kiếp số của hắn không phải là nó.
Hắn cũng biết, có lẽ là hắn sẽ mãi mãi chẳng thể thành thần.
Hắn bước ra động phủ, trong lòng có hơi hận Bạng công chúa, hận đến nỗi muốn đi tìm nàng hỏi xem vì sao nói hết yêu là hết yêu ngay được.
Sinh mệnh của tiên quá dài lâu khiến cho sự xuất hiện của Tang Tửu với hắn mà nói chỉ ngắn như một đóa hoa quỳnh vậy.
Cũng chỉ là tình yêu của một tiểu cô nương mà thôi, hắn nghĩ thầm. Thật ngắn ngủi và rẻ mạt, chỉ vì một con lang yêu mà rời bỏ hắn đến một cái quay đầu cũng không cho.