Minh Dạ đứng trong bóng tối ôm lấy Tang Tửu.
Đột nhiên hắn không dám ôm nàng đi đến nơi có ánh sáng mặt trời, bởi hắn không dám nhìn vào ánh mắt ngay lúc này của nàng.
Cuối cùng vẫn chỉ một mình Minh Dạ đi ra ngoài địa lao bởi hắn đã biết rõ Tang Tửu sẽ không bao giờ xin lỗi.
Tiên tì nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt bèn lo sợ nhìn hắn rồi nói: “Chân quân, Thánh Nữ Thiên Hoan đang khóc.”
Minh Dạ nói: “Biết rồi.”
Hắn cất bước đi về hướng cung của Thiên Hạo.
Không ngoài dự đoán, còn chưa kịp tới gần, hắn đã nghe thấy tiếng khóc than thống khổ liên hồi truyền đến.
Thần có thần tủy, tiên có linh tủy, yêu ma có ma căn.
Việc hủy hoại linh căn đau không kém gì với việc xương cốt bị gãy đoạn.
Tuy là Thiên Hoan có thể sống lại, còn được dùng dược giảm đau nhiều ngày nay nhưng vẫn không có cách nào giảm bớt được sự thống khổ lúc này của Thiên Hoan.
Từ lúc nàng ta tỉnh lại đã luôn bị cơn đau dày vò đến nỗi liên tục khóc thúc thít.
Minh Dạ vừa đi vào Thiên Hoan đã lập tức túm chặt lấy tay áo của hắn, sau đó khóc lóc nói: “Minh Dạ, ta đau quá, ta đau quá.”
Thiên Hạo cũng nói với vẻ đầy phẫn nộ: “Con trai tinh kia dám thương tổn Thiên Hoan, làm hại Thiên Hoan phải thống khổ đến thế. Ta muốn nàng phải hồn phi phách tán bù đắp cho những đau khổ của nữ nhi ta phải chịu ngày hôm nay.”
Minh Dạ lạnh giọng nói: “Ta không đồng ý!”
Hắn nhắm mắt lại nói: “Sư phụ, ta đã nói rồi. Tang Tửu do tà ma nhập thể nên mới bị khống chế làm bị thương Thiên Hoan. Bây giờ Thiên Hoan cũng đã tỉnh lại rồi, vậy không cần phải truy cứu chuyện này thêm nữa.”
Thiên Hạo nói: “Vậy mà ngươi còn dám che chở cho con trai tinh kia! Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy Thiên Hoan đã làm sai hay sao? Nó chỉ phụng mệnh đi diệt trừ yêu ma mà thôi, có cái gì là không đúng chứ? Chính con cũng đã đi qua xem thử rồi, yêu khí nơi Mạc Hà tràn lan như thế, Thiên Hoan đâu có xử oan cho tộc trai.”
Minh Dạ nói: “Tộc trai ở Mạc Hà mấy ngàn năm nay chưa từng làm hại người.”
Thiên Hạo cười lạnh rồi nói: “Ngươi thật sự muốn che chở cho con trai tinh kia phải không? Thiên Hoan đã bị mất linh tủy, ta sẽ không bao giờ buông tha cho trai tinh! Trừ khi đem linh tủy của con trai tinh đó đổi qua cho Thiên Hoan.”
Minh Dạ vẫn bình tĩnh tiếp lời: “Không biết linh tủy của đệ tử có thể đổi cho linh tủy đã bị mất của Thiên Hoan được hay không?”
Thiên Hạo sửng sốt.
Linh tủy của Minh Dạ, đó là vật mà biết bao người mơ ước!
Minh Dạ lại nói tiếp: “Ta đưa linh tủy cho Thiên Hoan, chuyện này cũng xem như chưa từng diễn ra. Từ đây ta cũng xin trả Thượng Thanh lại cho sư phụ, cả ân tình ngày trước cũng trả lại cho sư phụ. Thiên Hạo tôn giả, lệnh tru sát tam giới chỉ có một cái, người đừng nên lãng phí dùng cho tiểu trai tinh thì hơn.”
Dứt lời, hắn liền muốn động thủ rút linh tủy.
Thiên Hoan nắm chặt tay áo của hắn không buông, không dám tin mà nhìn hắn: “Minh Dạ, huynh có biết mình đang làm cái gì không? Huynh vì con trai tinh kia mà dám…”
Minh Dạ nói: “Từ trăm năm trước nàng đã là tiên phi, là thê tử của ta.”
Thiên Hoan cười đầy sầu thảm: “Chuyện tới nước này ta không thể không nói sự thật cho huynh nghe. Trăm năm trước tộc trai đã sớm cấu kết với yêu ma. Huynh nói Tang Tửu bị yêu ma khống chế, người khác có lẽ không tin chứ ta lại tin. Chẳng qua không phải là không chế mà là chính nàng cam tâm tình nguyện làm tất cả vì yêu ma.”
Minh Dạ lạnh lùng nhìn nàng ta.
Thiên Hoan nói: “Huynh nói thử xem vì sao nàng đã nhìn thấy thư huynh để lại lại không chịu ở trong rừng trúc chờ huynh? Bởi vì khi đó nàng đang bận ở bên một con lang yêu. Hắn ta là đại tướng dưới tay Ma Thần, ta nghĩ chính huynh cũng biết. Việc này chỉ cần huynh điều tra là sẽ biết ngay, những ngày đó Tang Tửu đều ở cùng Thiếu Sư.”
Hai mắt Thiên Hoan mông lung đẫm lệ nhìn hắn: “Minh Dạ, huynh còn không hiểu sao? Tang Tửu không yêu huynh, nàng và Thiếu Sư ở bên nhau lâu đến nỗi khiến toàn bộ Mạc Hà đều nhuốm đầy yêu khí. Huynh hà tất vì nàng mà vứt bỏ Thượng Thanh?”
Minh Dạ siết chặt nắm tay, môi cũng mím chặt, cả ánh mắt vốn bình thản xưa nay cũng đột nhiên bị thay thế bởi một loại bén nhọn chưa từng có: “Im miệng!”
Thiên Hoan nức nở lắc đầu: “Chính huynh cũng biết yêu khí của Mạc Hà từ đâu mà có. Ma Thần mới chết đi, ngoại trừ Thiếu Sư thì còn ai có thể có yêu khí dày đặc đến thế? Huynh không hiểu được trái tim của nữ tử, huynh đã để Tang Tửu cô đơn suốt trăm năm, dù là trước đó nàng có thật sự thích huynh đi nữa thì hiện giờ ngoại trừ hận ra thì còn sót lại cái gì?”
Đầu ngón tay của Minh Dạ đã bắt đầu tím tái.
Lúc ở rừng trúc hắn đã để lại thư nhắn Tang Tửu chờ hắn bảy ngày, nhưng ngày thứ bảy hắn trở về tìm nàng thì lại không thấy nàng đâu mà chỉ thấy yêu khí dày đặc đã lan tỏa khắp rừng…
Lúc trước khi Tang Tửu nhìn thấy hắn thì lập tức vui mừng, vậy mà hôm nay đến việc hắn lại gần nàng cũng không muốn.
Minh Dạ lạnh lùng nói: “Ta không tin. Nếu Thánh Nữ Thiên Hoan đã không muốn nhận linh tủy của ta vậy ta sẽ tìm cách khác để bồi thường cho người. Nhưng nếu các ngươi vẫn không chịu buông tha cho Tang Tửu thì ta cũng không cách nào ngăn chặn các ngươi mãi, nhưng ta mong Thiên Hạo tôn giả phải nghĩ cho rõ Minh Dạ ta làm Chân Quân nghìn năm không phải là làm chơi.”
Hắn vừa nói dứt câu thì đã có tiên binh chạy từ bên ngoài vào báo.
—
“Chân Quân, trai tinh trong địa lao biến mất rồi!”
Lời vừa nói ra, ngay lập tức sắc mặt của Minh Dạ thay đổi.
Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh như băng, sau đó trong chớp mắt hắn đã xuất hiện ở địa lao.
Địa lao trống rỗng.
Trong không khí tỏa ra một làn yêu khí thật mờ nhạt nhưng cũng rất quen thuộc, lúc này sự tức giận và khủng hoảng gần như làm hắn mất đi lý trí.
Trong chợp mắt, hắn đã lần theo yêu khí đuổi theo đến nơi cách địa lao cả trăm dặm.
*
Tô Tô co người nằm trên lưng của một con lang yêu khổng lồ.
Thiếu Sư nói với giọng nhẹ nhàng: “Mệt rồi thì ngủ một giấc đi. Ta sẽ không để bọn họ gϊếŧ ngươi.”
Tô Tô nói nhỏ: “Ta không sợ bọn họ gϊếŧ ta.”
Thiếu Sư nói: “Việc ta đi vào Thượng Thanh chắn chắn không thể gạt được Minh Dạ, không bao lâu nữa hắn sẽ đuổi tới. Cũng không hẳn là ta không có phần thắng nào, ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ mang ngươi rời đi. Có điều là tình hình của yêu ma hiện nay không tốt lắm, nếu ngươi đi theo e là phải chịu khổ chút.”
Tô Tô lại hỏi: “Vì sao ngươi lại cứu ta?”
Thiếu Sư nói: “Vì ngươi đã cứu ta.”
Tô Tô cười đầy thê lương: “Ta cũng từng cứu người khác. Nhưng họ lại hại chết phụ vương.”
Thiếu Sư thở dài một hơi: “Tang Tửu, lương thiện không phải là tội.”
Tô Tô mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn lên giữa trời rồi lẩm bẩm hỏi hắn ta: “Bây giờ ta thành yêu rồi sao?”
Thiếu Sư vẫn cười ôn nhu nói: “Ngươi là tiên.”
Nước mắt men theo khóe mắt chầm chậm lăn dài xuống lưng Thiếu Sư, nàng thấy vậy mới hoảng hốt lau đi: “Xin lỗi, ta không cố ý.”
Thiếu Sư nói: “Không sao.”
Hắn cõng theo Tô Tô chạy băng qua đồng ruộng vàng ươm nàng mới phát hiện thì ra bây giờ đã là tháng mười, là mùa thu.
Như Thiếu Sư đã nói trước, bọn họ không đi được bao xa thì Tiên Quân tóc đen áo trắng, tay cầm theo Tiên Khí đã ở sẵn phía trước chờ bọn họ.
Thiếu Sư thả Tô Tô xuống.
Tô Tô nhìn người nam tử trước mặt, nàng nghĩ Minh Dạ sẽ rất giận dữ bởi rốt cuộc trong tam giới ai mà không biết việc chân quân Minh Dạ đặt nặng quy tắc, hơn nữa đạo tâm của hắn cũng rất rắn chắn, không chấp nhận được yêu nghiệt.
Nàng đã chuẩn bị trước tâm lí rằng hôm nay sẽ chết ở nơi này rồi.
Rõ ràng là Tô Tô biết Thiếu Sư không mang mình đi được bao xa nhưng nàng vẫn bò lên lưng hắn.
Nàng nghĩ, có lẽ đây là lần nàng ích kỉ nhất.
Nàng đã thầm nghĩ rằng dù sao có thể chết ở nơi nhân gian mỹ lệ cũng tốt hơn chết ở nơi địa lao âm u.
Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với lửa giận của Minh Dạ, thế nhưng vị Tiên Quân lạnh lùng trước mặt lại xem như Thiếu Sư không tồn tại mà chỉ cố gắng nở một nụ cười và vươn tay với nàng: “Lại đây.”
Minh Dạ nói: “Tang Tửu, ta biết là hắn uy hϊếp nàng. Nàng theo ta về đi, ta sẽ không làm khó hắn.”
Trăm năm qua, Tô Tô chưa từng được nhìn thấy Minh Dạ cười với mình bao giờ.
Hầu hết là hắn luôn lạnh mặt trách mắng nàng không biết phép tắc.
Nếu là trước đây thì dù là nằm mơ nàng cũng mơ được nhìn thấy viễn cảnh này, viễn cảnh bạch y Tiên Quân vươn tay về phía nàng, muốn mang nàng cùng về Thượng Thanh.
Nhưng mà hôm nay đây, Tô Tô chỉ dùng đôi mắt màu đỏ đồng nhìn hắn và nói: “Minh Dạ Tiên Quân, không phải theo quy tắc mà ngươi đã định ra thì ta chính là một con yêu tinh hay sao? Đã là yêu tinh thì không thể đến Thượng Thanh.”
Minh Dạ bình tĩnh nói: “Nàng không phải. Dù mắt nàng biến thành yêu nhưng không có nghĩa nàng đã biến thành yêu, trong trường hợp bị người khác khống chế thì mắt yêu cũng sẽ xuất hiện. Nàng đã không muốn đi Thượng Thanh vậy chúng ta sẽ không đi Thượng Thanh.”
Tô Tô nói: “Ta đã gϊếŧ người, gϊếŧ cả Thiên Hoan lẫn mấy tên tiên tử không biết tên.”
Minh Dạ vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nói một cách chắc chắn: “Bọn họ sẽ không chết.”
Chỉ cần hồn phách chưa tan thì hắn vẫn có thể cứu bọn họ sống lại và nàng cũng sẽ không có nghiệp chướng, nàng vẫn có thể trở lại làm tiểu công chúa, tiếp tục tu tiên, chỉ cần nàng trở về với hắn mà thôi.
Tô Tô nỉ non nói: “Ngươi điên thật rồi, Minh Dạ.”
Hắn vẫn cố chấp nhìn nàng.
Tô Tô tự đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, Minh Dạ sửng sốt, nhưng nét vui mừng mới xuất hiện nơi đáy mắt thì nàng lại nhẹ giọng nói tiếp: “Nếu ta trở về với ngươi, ngươi có thể gϊếŧ Thiên Hoan không?”