Tử Khí Đông Lai

Chương 44

Chương 44

Tết năm nay là cái Tết vui vẻ nhất của Tô Nguyên.

Nàng cười tủm tỉm cả ngày, vô ưu vô lo như khi còn bé.

Lão phu nhân nhìn nàng như vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Đứa trẻ này mong Nguyễn Trân có thể gả cho Tô Thừa Phương biết bao, may mà cuối cùng mình vẫn tác thành cho con trai, nếu không trên đời lại có thêm một tiểu cô nương đau lòng.

"Lát nữa đi chúc tết di tổ mẫu các con đi." Mùng một đầu năm phải đi bái kiến trưởng bối, lão phu nhân căn dặn hai cháu gái, đang nói lại nghĩ tới Tô Thiệm, thở dài: "Các con cũng qua chỗ đường tổ phụ, không biết... vẫn nên qua an ủi một chút nhưng đừng quá quấy rầy." Bà nói xong lại nhìn Tô Thừa Phương: "Con cũng đi cùng đi."

Tô Thừa Phương gật gật đầu.

Tô Nguyên nghe vậy lại thấy khó chịu.

Hàng năm tầm này mà tới nhà Tô Thiệm, Tô Văn Huệ đều sẽ kéo nàng lại chuyện trò ríu rít nhưng năm nay, Tô Văn Huệ còn đang phải giữ đạo hiếu, đáng hận nhất là nàng ấy còn không biết bộ mặt thật của Tô Minh Thành, còn tưởng rằng hắn ta là một người cha tốt. Tô Nguyên lắc đầu, tuy không cam lòng nhưng nếu Tô Văn Huệ biết chỉ sợ sẽ càng thêm đau lòng.

Đúng là khó cả đôi đường.

Thấy nữ nhi nhíu mày, Tô Thừa Phương liền biết nàng nghĩ gì, nắm lấy tay nàng: "Nguyên Nguyên, đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên."

Đúng vậy, chuyện đã đến nước này, nàng còn có thể làm gì chứ? Chỉ mong Tô Văn Huệ có thể sớm nghĩ thoáng, tương lai gả cho một tướng công tốt.

Tô Nguyên nói: "Con hiểu rồi, cha!"

Ba người tới Uy Viễn Hầu phủ chúc tết Lục Thái phu nhân trước.

Lục Thái Phu nhân đã sớm chuẩn bị tiền mừng tuổi, cười ha hả nhìn hai tiểu cô nương dập đầu, đưa cho mỗi người một hồng bao, còn cho cả Tô Thừa Phương một cái: "Dù đã thành thân nhưng trong mắt ta, con vẫn là đứa cháu trai ngày nào."

Tô Thừa Phương cười: "Cháu trai đa tạ ngài. Nguyễn Trân cũng muốn tới nhưng mẫu thân không cho phép."

"Không cần gấp, bụng lớn như vậy đi đứng không tiện, tháng ba sang năm sẽ sinh à?" Lục Thái Phu nhân nói: "Mời bà đỡ chưa? Ta nói cho con biết, phải mời sớm, cả kinh thành này có bao nhiêu người sắp sinh cơ chứ, đến lúc đó sợ là không mời được. Cả nhũ mẫu nữa, phải chọn sớm một chút."

"Mẫu thân đều đã mời rồi ạ, bà đỡ kia họ Lỗ, còn nhũ mẫu thì người nói chờ tháng hai lại tìm."

Bà đỡ họ Lỗ cả kinh thành này chỉ có một, cũng là một vị rất có kinh nghiệm, Lục Thái Phu nhân yên tâm.

Đúng lúc này, mấy tiểu bối Lục Tĩnh Anh, Lục Vanh cũng tới, Lục Thái Phu nhân phát một lượt hồng bao rồi cười nói với Thang mama: "Nhìn xem, năm nào ngày này ta cũng phải tiêu tốn một món tiền lớn."

"Con cháu đầy cả sảnh đường là có phúc đấy ạ."

Lục Thái Phu nhân cười ha ha, lại nhìn Tô Thừa Phương: "Lão tỷ tỷ của ta cũng là người có phúc." Ngụ ý là Nguyễn Trân sắp sinh được cho Tô gia thêm hai đứa bé.

"Tới bái kiến biểu thúc đi." Lục Thái Phu nhân gọi.

Một lúc sau, hai đôi vợ chồng huynh đệ Lục Hoán Dương cũng tới, Tô Cẩm và Tô Nguyên lại bái kiến, cả chính sảnh đứng đầy người.

"Được rồi được rồi, Cẩm Nhi, Nguyên Nguyên đều đã tới, Vanh nhi, con với Tĩnh Anh dẫn các huynh đệ tỷ muội sang nhà di tổ mẫu đi, đừng khách khí, nhất định di tổ mẫu các con cũng đang chờ các con sang lấy tiền mừng tuổi đấy."

Mấy tiểu bối reo hò một hồi rồi nhao nhao đi ra ngoài.

Tô Thừa Phương cũng về nên đi cùng bọn họ, đúng lúc đi cạnh Lục Sách nên hỏi: "Sách nhi, gần đây Hoàng Thượng thế nào rồi?"

Lục Sách ở Đồng Châu năm năm, vừa về đã là Phủ quân tiền vệ, nghe nói là do Hoàng đế khâm điểm, vì thế Tô Thừa Phương cũng hơi tò mò. Y nhìn đứa nhỏ Lục Sách này lớn lên, biết hắn thiên tính thông minh, hay làm việc thiện, cho nên năm đó mới dám đánh con trai Thái Dung, người khác không dám làm hắn dám làm. Chỉ là tuổi nhỏ nên có chút khinh cuồng, rước lấy phiền phức.

Nhưng đứa trẻ này cũng sẽ không bằng lòng làm bạn chơi.

"Vẫn vậy ạ." Lục Sách nói: "Lần trước thấy gà chọi của ta tốt nên đoạt, ta không thể làm gì nên đành đi tìm con khác."

"Thật sao?" Tô Thừa Phương dò xét hắn một chút: "Xem ra cũng vất vả con."

"Cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là chơi."

Thấy phụ thân nói chuyện với Lục Sách, Tô Nguyên nghiêng đầu nhìn qua.

Hôm nay tiểu cô nương mặc một bộ váy mới tinh, áo ngắn màu hồng nhạt, váy xanh đơn giản bồng bềnh, hình như đã cao thêm, mới mấy ngày đã trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Lục Sách nhớ lại hôm đó nàng vừa đi vừa phàn nàn nói: "Nhị biểu ca, ta chỉ nói là làm qua loa nhưng không nói là ngồi trên ngựa hóng gió mà. Còn không bằng ngồi sưởi ấm bên đống lửa nữa, hay huynh dạy ta đi?"

Hắn không nhịn được mà bật cười.

Tô Nguyên bị hắn cười đến đỏ mặt, chẳng lẽ lại nhớ tới chuyện nàng khóc nhè à?

Thôi được rồi, tự dưng đỏ mắt ai mà không thấy lạ chứ?

Tô Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác, đuổi kịp Lục Tĩnh Xu.

Sau khi các tiểu bối Lục gia nhận tiền mừng tuổi xong, Tô Thừa Phương dẫn các nàng sang nhà Tô Thiệm chúc tết.

Giống như tưởng tượng, bầu không khí trong phủ rất nặng nề, dù Tô Thiệm rất thất vọng về Tô Minh Thành nhưng dẫu gì cũng là con ruột, sao có thể không đau lòng chứ? Chắc giờ ông ấy rất hối hận vì xưa nay đối xử với Tô Minh Thành quá mức hà khắc, giờ muốn gặp cũng không gặp được, người như già đi hơn mười tuổi, đi đứng cũng bất tiện.

La thị tới đón họ: "Phụ thân thường xuyên mất ngủ, mấy ngày trước còn nói thấy tướng công quay về, tìm khắp nơi trong nhà." Nàng ấy lau nước mắt: "Phụ thân rất nhớ tướng công."

Tô Thừa Phương vốn là người giỏi ăn nói nhưng sau khi hiểu rõ bản chất của Tô Minh Thành thì y không biết phải an ủi thế nào. Trong lòng y ẩn ẩn có cảm giác vì mình nên Tô Minh Thành mới chết, dù y cũng không biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao.

"Nếu đường thúc biết mọi người như thế này hắn cũng sẽ không dễ chịu." Tô Nguyên nói: "Đường thẩm, không phải trong sách có câu "Người chết đã chết, người sống vẫn sống" sao, mọi người phải sống thật tốt, đường thúc ở trên trời mới an tâm được."

La thị nghe thế nét mặt có chút thay đổi, đặt tay lên vai Tô Nguyên: "Con nói đúng."

Tô Nguyên nói: ""Đúng rồi, đường thẩm, y thuật của ngài thật là giỏi, đến Đinh đại phu cũng không bằng, mẹ ta thật sự mang song thai, sang năm sẽ sinh." Nhà bên này xảy ra chuyện nên vẫn chưa báo tin tốt của Nguyễn Trân sang.

La thị vô cùng vui vẻ: "Thật sao??"

"Đúng thế." Tô Thừa Phương gật đầu: "Gần đây Đinh đại phu mới bắt mạch được."

La thị vẫn luôn sợ mình chẩn sai, không ngờ lại đúng, nếu Tô Minh Thành còn sống thì thật tốt nhất định sẽ rất vui mừng.

Giờ Tô Nguyên mới hỏi: "Văn Huệ tỷ đâu ạ?"

"Ở trong nhà với phụ thân." La thị gọi hạ nhân: "Gọi Văn Huệ tới đây."

"Không cần, nếu tỷ ấy không muốn gặp ta..."

"Nào có, nó rất nhớ con đấy." La thị vội nói: "Hôm qua còn bảo ta không biết bao giờ mới được gặp con, ta phải khuyên nhủ mãi, giữ đạo hiếu thì giữ đạo hiếu nhưng cũng không đến mức không thể gặp người, đằng này lại còn là thân thích. Chờ Nguyên Nguyên đến ta sẽ gọi ra." Nàng ấy nói thầm với Tô Nguyên: "Nhìn thấy con tâm tình nó sẽ khá hơn."

La thị nói chuyện rất bình thường, Tô Nguyên vốn còn sợ La Thượng Nhu sẽ thống khổ không chịu được, lại không ngờ nàng ấy rất kiên cường: "Để ta đi tìm tỷ ấy."

Tô Nguyên theo nô tỳ vào nội thất.

Tô Văn Huệ nghe nói nàng đến, quả nhiên liền ra, nàng ấy mặc đồ tang, một thân đen trắng.

"Văn Huệ tỷ, ta, Nhị tỷ với cha đến thăm tỷ." Tô Cẩm không vào, mà hai người cũng không hợp nhau nên cũng không quan trọng lắm, nàng nắm chặt tay Tô Văn Huệ: "Tỷ gầy rồi, phải giữ gìn sức khỏe."

Tô Văn Huệ gật gật đầu: "Ta không sao, chỉ là lo cho tổ phụ."

"Chờ thêm một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù gì lão nhân gia người cũng còn cháu trai cháu gái."

"Chỉ mong được thế." Tô Văn Huệ kéo nàng vào trong ngồi: "Muội vẫn ổn chứ?"

"Ta rất khỏe, mẹ ta mang song thai đấy, sang năm sẽ sinh, hơn nữa mấy hôm trước ta có đi săn cùng nhóm đại biểu tỷ, ăn hươu nướng thịt, bọn họ còn săn được thỏ..." Nàng nói rất vui vẻ, hi vọng Tô Văn Huệ có thể cảm giác cuộc sống vẫn còn nhiều niềm vui: "Chờ tỷ ra hiếu chúng ta cùng đi chơi."

Tô Văn Huệ gật đầu thật mạnh.

Qua Tết, thời tiết dần trở nên ấm áp, cây cối trong viện cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, ngày ngày Tô Nguyên đều ngóng trông thời gian trôi nhanh một chút. Bất giác đã tới tháng hai, đến tháng ba, trong nhà sẽ có thêm người, nàng phải làm nhanh lên một chút để hai đứa bé có nhiều y phục dùng, không chỉ quần áo còn cả mũ và giày nữa. Vì vậy nên nữ công của Tô Nguyên trở nên khéo léo hơn nhiều.

"Cô nương, gần đây ngài chỉ thêu thùa, không viết chữ ạ?" Thải Vi lo lắng hỏi, Tô Cẩm khắc khổ như vậy, cô nương nhà mình lại không để ý, lần trước Tô Thừa Phương kiểm tra, Tô Nguyên đã kém Tô Cẩm rồi.

Nhưng cô nương sẽ phải lấy chồng, Tô Nguyên cũng là tiểu thư danh môn thế gia, cũng phải biết thư pháp.

Đây là ý tốt, Tô Nguyên cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, làm xong những đồ này ta sẽ học hành cẩn thận. Đúng rồi, vào khuê phòng lấy ít vải đến, ta tiện tay làm hầu bao cho cậu, tháng ba cậu còn đi thi hội."

Kiếp trước, vì mẫu thân mất, ngoại tổ mẫu cũng qua đời, cậu giữ đạo hiếu ba năm không đi thi nên nàng cũng không biết kết quả sẽ thế nào. Đời này có thể đỗ, có thể trượt nhưng cũng không sao, chỉ cần cậu sống tốt là được, tương lai lấy thê tử khai chi tán diệp cho Nguyễn gia, người một nhà bọn họ mãi mãi ở bên nhau là tốt rồi.

Tô Nguyên cười thật tươi.

Ai ngờ Thải Vi vào khuê phòng một chuyến, không lấy được vải lại căng thẳng báo cho nàng hình như Nguyễn Trân sắp sinh.

Tô Nguyên giật mình: "Không phải nói là tháng ba sao, giờ mới tháng hai..."

"Đúng thế, nhưng nãy nô tỳ gặp Huệ nương, nàng ấy đang đi gọi bà đỡ, nói phu nhân bắt đầu đau bụng rồi." Thải Vi nói: "Lão phu nhân cũng qua rồi ạ."

Nghe nói như thế, Tô Nguyên nào còn tâm tư thêu thùa, vội quăng kim khâu rồi chạy ra ngoài.