Tử Khí Đông Lai

Chương 45

Chương 45

Sớm hơn nửa tháng so với dự kiến, lão phu nhân ngồi cạnh Nguyễn Trân, cầm lấy tay nàng: "Đừng sợ, chuyện này rất bình thường, dù ta chưa trải qua nhưng vị lão muội muội kia của ta sinh Hoán Vân là sinh non đấy, cũng không chỉ nửa tháng, tầm đến một tháng liền. Giờ con xem, không phải Hoán Vân vẫn khỏe mạnh sao, thậm chí còn cao lớn hơn Hoán Dương."

Nguyễn Trân trắng bệch mặt, xoa bụng mình: "Ta không sợ, mẫu thân."

Đứa nhỏ này, tay cũng run cả lên, có lẽ mình kỳ vọng vào nó cao quá nên nó lo lắng?

Đương nhiên là lão phu nhân rất mong Nguyễn Trân có thể thuận lợi sinh con, hơn nữa còn nhất định phải sinh con trai, nhưng trong giờ khắc quyết định này bà cũng không dám bức Nguyễn Trân, vì lúc sinh con tâm trạng rất quan trọng. Giọng lão phu nhân càng thêm ôn hòa: "Ta đã sai người đi gọi Thừa Phương, hẳn là sẽ sớm về, ta cũng sẽ ở cạnh con, con đừng sợ. Con còn trẻ, sau này nhất định sẽ sinh thêm mấy đứa bé nữa cho Thừa Phương."

Đang nói thì Tô Nguyên đến.

"Mẹ." Nàng vội vã chạy tới: "Mẹ, người sao rồi?"

"Đừng gấp gáp, không sao cả." Lão phu nhân trấn an: "Chỉ là sớm vài ngày thôi."

Có phải do Tô Minh Thành từng bỏ xạ hương nên mẫu thân mới sinh non không? Tô Nguyên hận chết người này, may mà ông ta chết rồi. Nhưng tổ mẫu nói cũng đúng, giờ mình không thể biểu hiện quá lo lắng, sẽ ảnh hưởng đến mẫu thân.

Nàng cười một cái, ngồi xuống: "Tổ mẫu đã nói là không sao vậy thì nhất định sẽ không sao."

Huệ Nương mời bà đỡ tới.

Lỗ thị là bà đỡ tốt nhất kinh thành, lão phu nhân đã mời nàng ấy từ trước, cho một hồng bao thật dày nên nàng ấy vẫn luôn sẵn sàng đợi ở phủ.

"Mau xem cho phu nhân." Lão phu nhân đứng dậy nhường chỗ.

Lỗ thị xem xét rồi cười: "Là sắp sinh. Khí sắc của Tô phu nhân rất tốt, ta từng học qua y lý, mạch đập cũng rất có lực, nhất định sẽ ổn, ngài cứ yên tâm."

Nàng ấy chào hỏi mấy người trợ thủ: "Chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết đi, nhưng không cần gấp, Tô phu nhân như thế này thì cũng phải chờ thêm hai canh giờ nữa."

Thế là phải đợi đến tối sao?

Tô Nguyên hỏi: "Nếu đặt thêm chậu than trong phòng thì sao?"

Nàng sợ Nguyễn Trân lạnh.

"Có thể đặt thêm hai chậu." Lỗ thị cười, đây nhất định là Tô gia Tam cô nương, mẫu nữ liền tâm.

Sau đó Tô Cẩm cũng tới, ngồi cùng lão phu nhân.

Phía Tô Thừa Phương lại mãi không có tin tức. Lão phu nhân nghi hoặc, con trai yêu thương Nguyễn Trân như thế, đáng lẽ ra nhận được tin phải về ngay chứ, sao còn không thấy đâu? Bà lại sai người đi hỏi, một lúc sau Lục An về phủ nói với lão phu nhân: "Lão gia lại được vời vào cung, mấy năm nay mất mùa, Hộ bộ cũng bị thâm hụt nên trong cung triệu lão gia vào nghĩ cách, giờ đang đầu xuân mong năm nay bội thu mới tốt." Lục An lại nhịn không được mà phàn nàn: "Đã triệu nhiều lần rồi!"

Dù là Hộ bộ hay là tư kho trong cung cũng phải dựa vào thuế dân chúng nộp lên, lão phu nhân nhíu mày: "Thừa Phương không hề nói với ta."

"Lão gia sợ lão phu nhân ngài lo lắng đấy ạ." Lục An đáp: "Chờ lão gia rời cung sẽ lập tức về nhà."

Lão phu nhân thở dài.

Thấy trời sắp tối mà Tô Thừa Phương vẫn chưa xuất hiện, Nguyễn Trân lo lắng nên hỏi lão phu nhân: "Mẫu thân, lão gia thế nào rồi ạ?"

"Không có gì." Lão phu nhân cũng không thể gạt nàng thêm được nữa: "Thừa Phương vào cung, chắc cũng sắp về rồi."

Bà nghĩ là Nguyễn Trân muốn có Tô Thừa Phương ở cạnh, kết quả Nguyễn Trân nghe được câu này lại thở phào một hơi, cười nói: "Lão gia không sao là tốt rồi, nếu vào cung thì bằng sự cơ trí của lão gia nhất định sẽ bình an."

Lão phu nhân giật mình, sắp sinh rồi còn lo lắng cho Tô Thừa Phương, giây phút này bà bỗng dưng hiểu được tại sao Tô Thừa Phương nhất định muốn cưới Nguyễn Trân. Đứa nhỏ này luôn đối xử với người khác thật lòng thật dạ. Bà mỉm cười: "Dù Thừa Phương có kịp về hay không thì nhất định trong lòng nó cũng nhớ tới con."

Nhất định vậy, có lẽ cũng sốt ruột lắm rồi, Nguyễn Trân tưởng tượng ra dáng vẻ của Tô Thừa Phương bèn bật cười. Chỉ tiếc là không đợi được y về rồi, bụng nàng càng ngày càng đau.

Lỗ thị thấy đã đến lúc bèn bảo tất cả mọi người ra ngoài.

Tô Nguyên không chịu, muốn ở lại với Nguyễn Trân.

Lão phu nhân kéo nàng ra ngoài: "Làm sao tiểu cô nương ở trong đó được? Sau này con còn phải thành thân, không được."

Tô Nguyên nước mắt rưng rưng: "Cha còn chưa về, con cũng không ở cạnh, mẹ sẽ sợ."

Tô Cẩm nhìn nàng khóc như đứa trẻ, bật cười: "Dù cha về cũng không thể vào trong được, theo ta thấy, lát nữa cha về còn tốt hơn."

"Vì sao?" Tô Nguyên kỳ quái.

"Muội nghĩ xem, mẫu thân không nhìn thấy phụ thân nên nhất định có rất nhiều lời muốn nói." Trước kia Tô Cẩm rất ghét Nguyễn Trân nên hay quan sát nàng, mỗi khi nàng và phụ thân ở cạnh nhau, hai người luôn có rất nhiều chuyện để nói, thường là Nguyễn Trân nói, phụ thân luôn luôn mỉm cười lắng nghe.

Như vậy, mẫu thân nhất định sẽ thuận lợi sinh hạ hài tử, sau đó sẽ đợi phụ thân về, nhất định nàng sẽ cố gắng hết sức để gặp lại phụ thân, nàng sẽ không… Tô Nguyên cắn cắn môi, chữ này nàng không dám nghĩ, mẫu thân sẽ bình an!

Gọi nô tỳ mang một cái ghế tới, nàng ngồi ở hành lang.

Lão phu nhân đau đầu: "Trời lạnh như vậy, con ngồi ngoài này sao?"

"Vâng, con sẽ ở đây, tổ mẫu, con mặc nhiều lắm, ngài không cần lo lắng."

Lão phu nhân thấy nàng có hiếu nên cũng thôi không ngăn cản.

Lúc này Tô Nguyên mới nhớ tới lão thái thái và Nguyễn Trực: "Quên không báo cho ngoại tổ mẫu và cậu rồi."

Đang muốn gọi hạ nhân thì bị lão phu nhân ngăn lại: "Đừng nóng vội, không phải con không biết tính cậu con, đến bây giờ có khi còn lo lắng hơn cả con, chờ Trân nhi sinh xong rồi sang báo tin vui đi."

So với mình, tình cảm Nguyễn Trực dành cho mẫu thân không ít hơn chút nào.

Có lẽ cậu sẽ thật sự rất lo lắng, vẫn là nghe tổ mẫu đi, bằng không có thêm một người đi tới đi lui ở bên cạnh nàng cũng sẽ lo theo.

Sau khi Nguyễn Trân vào phòng sinh tầm một khắc, Tô Thừa Phương trở về.

Giữa mùa đông mà người đầy mồ hôi ướt nhẹp, lão phu nhân thầm nghĩ trong cung không cho phép cưỡi ngựa ngồi xe, có lẽ là chạy về, đứa con trai ngốc này.

"Trân nhi sao rồi?" Tô Thừa Phương lòng nóng như lửa đốt, trước đó Lục An nhận được tin dùng tay ra hiệu cho y, suýt nữa thì y cầu Thái hậu nương nương thả y về, nhưng Thái hậu nương nương đang tức giận nên không tiện mở miệng, đành phải nhịn xuống.

"Bà đỡ ở trong rồi, mọi chuyện đều tốt." Lão phu nhân cầm khăn lau mồ hôi cho y: "Nhưng mất bao lâu thì khó nói, có người nhanh có người lâu, dù gì Trân nhi cũng từng sinh rồi nên chắc sẽ tương đối dễ dàng, con ngồi nghỉ đi, hay là ăn gì đã? Con chưa ăn cơm tối đúng không?"

"Không cần, ta ăn không vào." Tô Thừa Phương đứng ngoài nhìn chòng chọc vào cửa phòng.

Nhưng cửa đóng chặt, không một kẽ hở, một âm thanh cũng không có.

Tô Thừa Phương thấy lạ, rõ ràng trước đây khi sinh Tô Nguyên, Nguyễn Trân đau đến thét lên trong phòng sinh, hắn nhíu mày: "Mẹ, sao lại không có tiếng gì thế?"

"Đúng thế!" Tô Nguyên cũng hỏi.

Hai cha con này đều thành trẻ con cả, lão phu nhân nói: "Có lẽ là không quá đau, đừng lo lắng, bà đỡ này rất có bản lĩnh, đã đỡ rất nhiều song thai rồi, tất cả ngồi xuống đi."

Tô Thừa Phương nghe lời ngồi xuống, một lúc sau nghe được tiếng Nguyễn Trân kêu khóc ở bên trong lập tức liền đứng lên, đi lại quanh quẩn ở ngoài cửa, thậm chí còn ra chỗ cửa sổ nhìn chằm chằm giấy dán như muốn chọc thủng một lỗ, đâu còn vẻ ung dung thường ngày. Tô Nguyên nhìn mà buồn cười, chẳng lẽ ngày ấy mình sinh phụ thân cũng thế này sao?

Lão phu nhân ngồi trong phòng, thi thoảng ra ngoài trông thấy Tô Thừa Phương như một đứa trẻ bèn cười: "Con ngồi yên đi, cứ đi tới đi lui Trân nhi cũng không sinh sớm được."

Tô Thừa Phương lúng túng cười, nhưng không bao lâu lại như cũ.

Lão phu nhân đau đầu.

Ngay cả Tô Cẩm cũng bật cười, phụ thân thật sự rất thích Nguyễn Trân, ngày hôm nay nàng ấy nhận thức sâu sắc được điều này, nhưng đã không còn ghen ghét, nàng ấy phát hiện ra từ khi mình từ bỏ được loại cảm xúc này, cuộc sống vui vẻ hơn trước kia nhiều.

Bất tri bất giác đã tới giờ Hợi, trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc, tất cả mọi người kinh hỉ, Tô Thừa Phương bước nhanh lại gõ cửa: "Sinh rồi à, sinh rồi à?"

Lỗ thị nói vọng ra: "Lão gia đừng nóng vội, vẫn còn một! An tâm chớ vội!"

Giọng nói vô cùng uy nghiêm.

Tô Thừa Phương lui trở về nhưng lần này y càng nóng nảy hơn, rõ ràng đã sinh được một đứa rồi nhưng vẫn không được gặp Nguyễn Trân, y cảm thấy sống còn khó chịu hơn chết.

Trong sự giày vò cực độ này, rốt cuộc lại nghe thấy một tiếng khóc vang dội có lực khác, ngay cả lão phu nhân cũng nhịn không được mà đứng lên đi tới cửa.

Lỗ thị bế hai đứa bé ra, gương mặt đầy mồ hôi nhưng rất vui mừng: "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão gia, là long phượng thai, mẹ con bình an."

Lão phu nhân nghe nói như thế bỗng chảy nước mắt, cúi đầu nhìn hai đứa bé: "Đứa nào là nam, đứa nào là nữ?" Hai đứa quá giống nhau, không thể phân biệt được, bà run rẩy sờ mặt hai đứa cháu, lẩm bẩm: "Rốt cuộc Thừa Phương nhà chúng ta có hậu rồi!"

Tô Nguyên và Tô Cẩm cũng lại gần nhìn, Tô Nguyên nhìn thoáng qua liền đi vào phòng nhưng Tô Thừa Phương còn nhanh hơn nàng, đã ngồi tại bên cạnh Nguyễn Trân.

"Trân nhi, nàng thấy thế nào? Mệt không?" Tô Thừa Phương đau lòng nhìn cả người nàng ướt đẫm như vừa dầm mưa, trước kia sinh một đứa đã mệt chết chứ đừng nói là hai, mắt y đỏ lên, nắm thật chặt tay nàng: "Còn đau không? Đều tại ta."

Trong sự lo lắng này, thậm chí y còn nghĩ, nếu không để Nguyễn Trân mang thai thì tốt.

Lời này thật sự là trẻ con, Nguyễn Trân cười: "Lão gia, sao có thể trách chàng chứ? Ta không sao, chỉ hơi mệt thôi..... con đâu, chàng nhìn chúng chưa?"

Tô Thừa Phương chưa nhìn.

Nguyễn Trân thất vọng, nàng vừa liều mạng sinh cho y một đứa con trai đấy.

Nhìn nàng mấp máy miệng, Tô Thừa Phương lập tức hiểu được tâm tư của nàng, cười nói: "Ta biết là long phượng thai!" Y ôm lấy Nguyễn Trân: "Cảm ơn nàng đã sinh cho ta một đứa con trai."

Vào giờ phút này, Nguyễn Trân cảm thấy tất cả nỗi vất vả ban nãy đều đáng giá.