Chương 43
Rất nhanh đã đến Tết, khắp kinh thành đều tràn đầy không khí vui mừng.
Hạ nhân Tô phủ cũng vội đến mức chân không chạm đất. Nguyễn Trân đang có thai nên đa số chuyện trong phủ vẫn do lão phu nhân quản, lễ qua lễ lại giữa các phủ cũng không phải chuyện đơn giản, lão phu nhân nói với quản sự đến mức miệng khô lưỡi khô.
Lý mama đứng đằng sau bóp vai cho lão phu nhân, cười nói: "Đợi đến sang năm, phu nhân sinh xong là tốt rồi."
Nhắc tới chuyện này lão phu nhân lại kêu Lý mama đi thắp một nén nhang cho Tống tử Quan âm, hy vọng có thể phù hộ Nguyễn Trân sinh con trai, được vậy thì bà đã không còn gì vướng bận nữa.
Bằng không dù có sống đến một trăm tuổi, Tô Thừa Phương vẫn không có con trai thì cả đời bà vẫn chỉ là tiếc nuối.
Lý mama vừa đi thắp hương thì Chiếu Tuyết vào bẩm báo: "Nguyễn thái thái và Nguyễn công tử tự mình đến tặng lễ, còn nói muốn tới bái kiến ngài."
Lão phu nhân nhíu mày.
Bà không hề muốn nhìn thấy Nguyễn Trực này chút nào, nhưng Tô Thừa Phương nhất quyết muốn lấy Nguyễn Trân, bà không thể không nhận thông gia. Hơn nữa hôm nay không chỉ có Nguyễn Trực còn có cả Nguyễn thái thái, không nên tỏ thái độ không đúng mực, nếu không con trai lại cho là bà không có lễ nghi. Lão phu nhân chỉnh lại vạt áo, ngồi thẳng lên: "Mời bọn họ vào đi."
Nguyễn thái thái còn đang xoắn xuýt ở ngoài cửa, nói với Nguyễn Trực: "Con đến là được rồi, còn nhất quyết kéo ta theo, người ta đang bận rộn chúng ta còn tới làm cái gì?"
Tô phủ là danh môn thế gia, tuy đã kết thân nhưng trong lòng bà ấy vẫn cảm thấy Nguyễn gia không xứng.
"Đã là thông gia rồi, ngài còn muốn tránh sao? Ngài như thế này làm sao Trân nhi làm phu nhân được?" Nguyễn Trực nghiêm mặt nói: "Sau này ta cũng sẽ làm quan, dù là quan lớn hay nhỏ thì Nguyễn gia chúng ta cũng sẽ là nhà quan, chẳng lẽ sau này ngài cũng không ra ngoài gặp người sao? Nếu thật sự như vậy thì ta cũng không quản nữa, ngài muốn làm sao thì làm.”
Lời này lão thái thái nghe lọt, không chỉ vì Nguyễn Trân, mà còn vì Nguyễn Trực, bà không thể không ra ngoài xã giao, còn phải tìm thê tử cho Nguyễn Trực nữa.
"Đúng rồi, lần trước có Viên phu nhân mời ta đi làm khách, ta còn chưa trả lời." Lão thái thái kéo tay áo con trai: "Nghe nói Viên nhị cô nương như hoa như ngọc..."
Chậc, lại tự đào hố chôn mình. Nguyễn Trực thật sự không có hứng thú với chuyện thành thân, y khoát tay: "Chuyện này để sau lại nói."
Vừa nãy nhắc nhở mình thì đạo lý này đạo lý nọ, giờ đến bản thân lại chối đây đẩy, lão thái thái cực kỳ bất mãn, đang muốn răn dạy hai câu thì Chiếu Tuyết bước lại mời hai người vào, bà đành phải nuốt vào trong.
"Tham kiến lão phu nhân." Nguyễn Trực không dùng thái độ khinh cuồng như ngày trước, mà hành đại lễ với lão phu nhân: "Thật sự là quấy rầy ngài, dù sao lễ Tết cũng rất bận rộn."
Lão phu nhân rất bất ngờ về thái độ này, nhưng cũng thấy thư thái hơn, cười nói: "Không có việc gì, hai nhà chúng ta nên qua lại nhiều hơn."
Bà mời hai người ngồi xuống rồi nói với lão thái thái: "Lão muội muội rất thương Trân nhi, thường xuyên tới thăm nàng một chút. Ta nghe Thừa Phương nói Trân nhi rất thích ăn đồ ăn muội làm, ta cũng từng được hưởng qua hai miếng, rất ngon miệng."
Lão phu nhân hòa ái như vậy làm lão thái thái cũng thoải mái hơn: "Chỉ là chút món ăn thôn quê, nhưng nếu ngài thích thì ta sẽ thường xuyên đưa sang một chút."
"Vậy thì tốt." Lão phu nhân cười.
Nguyễn Trực gọi người dâng lễ vật lên: "Một chút tâm ý, mong lão phu nhân đừng ghét bỏ."
Một thùng bọc gấm đỏ được nâng lên.
Nguyễn gia giàu có, lần nào Nguyễn Trực cũng tặng lễ rất dày, nhưng trước kia lão phu nhân luôn cảm thấy y khoe khoang của cải, nay lại thấy thùng này nhỏ hơn xưa nhiều, xem ra thái độ của tiểu tử này cũng đã thay đổi, chắc vì Nguyễn Trân đã làm phu nhân nên không còn oán khí nữa.
Lão phu nhân nhận lấy, nói với lão thái thái: "Không bằng các vị đi thăm Trân nhi đi? Vốn nên mời nàng lại đây nhưng hôm nay lạnh, ta sợ nàng bị cảm."
Lão thái thái vô cùng vui sướиɠ.
Lão phu nhân lệnh cho Chiếu Tuyết dẫn bọn họ đi thăm Nguyễn Trân.
Tô Nguyên cũng đang ở đó, nghe nói ngoại tổ mẫu và cậu tới bèn chạy ra ngoài, ngọt ngào gọi: "Ngoại tổ mẫu, cậu!"
Đây là lần đầu tiên nàng gặp hai người kể từ khi phụ thân mẫu thân thành thân, hôm Nguyễn Trân lại mặt nàng không tiện đi theo nên giờ rất vui mừng.
"Ai nha, Nguyên Nguyên, con cũng ở đây à." Lão thái thái suýt rơi lệ, bước lại ôm lấy Tô Nguyên: "Lâu lắm không gặp, con lại lớn hơn rồi, giống Trân nhi ngày bé như đúc vậy."
Bà ấy cúi đầu nhìn Tô Nguyên một lượt, giống như muốn nhìn nàng thật kỹ, mãi mãi khắc ghi vào trong đầu.
Tô Nguyên cũng đỏ cả vành mắt, cười nói: "Ngoại tổ mẫu, sau này con sẽ thường xuyên tới thăm ngài."
"Đúng vậy, đúng vậy." Lão thái thái vuốt ve mặt nàng: "Ta sẽ nhìn con lớn lên."
Nguyễn Trực cũng thấy đau lòng, nhìn Nguyễn Trân đi ra bèn tiến lại đỡ: "Sao không chờ ở trong phòng, cẩn thận ngã. Muội phu đối xử với muội tốt không?"
Hai chữ này, y nói đúng lý hợp tình, về sau Tô Thừa Phương thật sự là muội phu của y.
Nguyễn Trân cười trộm: "Huynh xem có tốt không?"
Chỉ có hôm động phòng là Tô Thừa Phương càn rỡ, một chút còn sau này thì đã thu liễm lại, ít động đến nàng, sợ sẽ ảnh hưởng tới đứa con trong bụng. Có lẽ bọn họ không mãnh liệt như những cặp phu thê mới thành thân khác, nhưng mười mấy năm bên nhau đã quá đủ thân mật rồi. Mỗi sáng tỉnh lại, dù có nằm trong lòng Tô Thừa Phương hay không thì nàng đều thấy vô cùng thỏa mãn.
Sắc mặt muội muội rất tốt, gương mặt đẫy đà, hai mắt dịu dàng thắm thiết, sao Nguyễn Trực có thể không nhận ra được? Y cười: "Vậy thì tốt."
Nói rồi đỡ nàng vào nhà: "Muội ngồi xuống đi."
Lão thái thái và Tô Nguyên cũng ngồi xuống.
"Mấy hôm trước ta và A Trực đi đền cầu cho con một chiếc bùa bình an, nhớ ngày nào cũng phải đeo đấy." Lão thái thái đưa lá bùa cho Nguyễn Trân: "A Trực còn quyên mấy trăm lượng bạc đấy, trụ trì cười đến nở hoa."
Có chút ghét bỏ Nguyễn Trực tiêu phí, cầu thần bái phật phải bằng tâm chứ không bằng tài.
Nguyễn Trân đeo lá bùa vào cổ.
Tô Nguyên nhìn Nguyễn Trực hỏi nhỏ: "Có thể khiến Bồ Tát phù hộ sinh con trai không ạ?" Nàng cũng muốn được đi quyên bạc, nhưng nếu Nguyễn Trực đã cầu rồi thì cũng tốt.
"Còn cần con nói à?" Nguyễn Trực nhướn mày, y rất hy vọng Nguyễn Trân sinh được hai đứa con trai, vậy thì Tô gia không còn gì phải lo lắng nữa, mà Nguyễn Trân cũng sẽ ngồi vững vị trí chính thất phu nhân này.
Tô Nguyên nhìn y ra vẻ khinh thường mà bật cười, nhưng nàng đột nhiên nhớ ra chuyện của Tô Minh Thành, vụ án này còn chưa được điều tra rõ, nghe tổ mẫu nói Tô Thiệm rất tức giận, đã tới nha môn vài lần nhưng vẫn chưa tìm được hung thủ, có thể thấy được đây là một người rất cẩn thận, người này có phải Nguyễn Trực không?
Ở trong lòng Tô Nguyên Nguyễn Trực là một người rất có khả năng sẽ làm những chuyện điên rồ, nhưng Nguyễn Trực cũng rất thông minh, nếu không cũng sẽ không thể buôn bán tốt như vậy.
Nàng nói với Nguyễn Trân: "Con có chuyện muốn nói với cậu."
"Chuyện gì thế?" Nguyễn Trân tò mò.
"Không nói được, đó là bí mật."
Nguyễn Trân cười, nhưng nàng sủng ái Tô Nguyên lại nghĩ tiểu cô nương thì có bí mật kinh thiên động địa gì được nên không ngăn cấm: "Đừng làm phiền cậu biết chưa?"
Tô Nguyên liên tục gật đầu rồi kéo Nguyễn Trực ra ngoài.
Nguyễn Trực cảm thấy đau đầu, cháu gái lại muốn sai mình làm gì đây?
Đi ra ngoài hành lang, Tô Nguyên nhìn xung quanh thấy không có ai rồi hỏi nhỏ: "Cậu, cậu có biết chuyện Tô Minh Thành bị gϊếŧ không?"
"Chẳng phải cả kinh thành đều biết sao?"
"Vậy cậu biết là ai gϊếŧ không?" Tô Nguyên nhìn chằm chằm Nguyễn Trực: "Chuyện mẫu thân bị hạ độc, phụ thân nói cho ta biết là do Tô Minh Thành làm, mà trước đó ta có nhờ cậu đi điều tra, có phải cậu..."
Nguyễn Trực nhướn mày: "Chính ra ta cũng muốn làm vậy đấy, Tô Minh Thành đáng chết."
Y không hề che dấu sự thống hận đối với Tô Minh Thành nhưng cũng không giống như là hung thủ, Tô Nguyên không rõ, chẳng lẽ thật sự không liên quan tới Nguyễn Trực sao? Vậy thì rốt cuộc hung thủ là ai?
Nàng thật sự không nghĩ ra!
Tô Nguyên vung vẩy chiếc túi thơm đi phía trước, không hề phát hiện sắc mặt Nguyễn Trực đang dần dần trở nên âm trầm.
Từ khi Tô Nguyên đến báo, y đã phái người đi điều tra, điều tra rất dễ dàng vì Tô Thừa Phương là cao thủ phá án, chỉ cần đi theo người của Tô Thừa Phương là có thể tìm được hung thủ. Còn với tính cách của Tô Thừa Phương, thì hẳn sẽ vạch trần bộ mặt thật của Tô Minh Thành trước mặt mọi người, rồi bắt người vào ngục, đó là diễn xuất điển hình của quan viên. Nhưng người ác độc như Tô Minh Thành sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ được?
Có lẽ ngồi tù một thời gian rồi sẽ lại đi ra, dù sao cũng chưa gϊếŧ người.
Như vậy, Tô Minh Thành sẽ làm gì nữa đây?
Nguyễn Trực cười lạnh, chẳng lẽ Tô Thừa Phương có thể sớm tối ở cạnh Nguyễn Trân sao? Nguyễn Trân lại là người thành thật dễ bị lừa, không chừng đến một ngày nào đó bị hại chết cũng không biết, thậm chí cả Tô Thừa Phương cũng không tránh được.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, y tuyệt đối sẽ không để Nguyễn Trân rơi vào nguy hiểm lần thứ hai, cũng tuyệt đối không có can đảm đi mạo hiểm đoán thử lòng người, cho nên Tô Minh Thành phải chết.
Nhưng y sẽ không để Tô Nguyên biết, tiểu cô nương nên vô ưu vô lo, hơn nữa y cũng không muốn Tô Nguyên biết cậu mình là hung thủ gϊếŧ người.
Thế gian này có quá nhiều sự độc ác, quá nhiều sự xấu xa, y muốn tìm kiếm ánh sáng ở trong thế giới này nhưng hai tay lại dần dần dính đầy máu tươi, dù vậy con đường này, y vẫn sẽ bước tiếp, còn phải bước đến đích cuối cùng.
Bởi vì y biết, từ giây phút gϊếŧ cha con Đới gia vào bảy năm trước, y đã không còn đường lui nữa rồi.