Tử Khí Đông Lai

Chương 42

Chương 42

Không ngờ Tô Nguyên lại tỏ rõ thái độ như thế, Tô Cẩm cảm thấy mình đoán không sai, Tô Nguyên và Lục Sách đã có quan hệ tốt với nhau từ trước rồi.

Đáng ra Tô Cẩm nên đi thỉnh giáo Hàn Như Ngộ, nhưng thái độ của Hàn Như Ngộ với mình mấy lần trước không tốt lắm, nếu giờ còn như cũ thì sợ là Hàn Như Ngộ cũng sẽ không coi mình ra gì, người này quá mức cao ngạo. Tô Cẩm mỉm cười: "Lần trước ta có học một chút với biểu tỷ, ta sẽ thử trước xem."

Nàng ấy bước lại chỗ mấy gã sai vặt đang dẫn ngựa, chọn một con ngựa con màu rám nắng, nghiêng người lên ngựa.

Động tác mạnh mẽ khiến Hàn Như Ngộ phải nhìn bằng con mắt khác. Tô Cẩm trong mắt hắn ta vẫn luôn là dong chi tục phấn, không khác gì mấy cô nương ngoài kia, thấy mình là mê mẩn chạy theo không bỏ được, nhưng hôm nay Tô Cẩm lại không mượn cơ hội thỉnh giáo.

Hàn Như Ngộ cảm thấy kỳ quái.

Lục Sách dẫn Tô Nguyên đi chọn ngựa.

Tô Nguyên liếc qua một lượt, nhưng không biết nên chọn con nào.

"Có tiêu chuẩn gì không?" Lục Sách hỏi.

"Ta thấy đều đáng yêu, nhìn đến hoa mắt." Tô Nguyên nghiêng đầu nói: "Huynh chọn giúp ta đi, ta muốn đi chầm chậm thôi, không đá ta xuống ngựa là được."

Lục Sách nói: "Muội như thế này mà là muốn học cưỡi ngựa? Đi chậm à, không bằng muội tự mình đi đi."

Tô Nguyên hạ giọng: "Không phải, ta cũng không còn cách nào cả, ta vốn chẳng không muốn đến, trời lạnh như thế này ở nhà mới tốt, ta tình nguyện ở nhà với mẹ. Ta cũng không có hứng thú với mấy con thú nướng lắm." Nàng kéo tay áo Lục Sách: "Không phải huynh cũng thế sao, chúng ta ra vẻ chút thôi, cứ làm thế là được rồi."

Lục Sách bật cười.

Hai người thì thầm với nhau trông rất thân mật, Hàn Như Ngộ thầm nghĩ khó trách Tô Nguyên chưa từng để ý tới mình, thì ra là đã có người trong lòng. Hắn ta không biết giờ cảm xúc của mình là gì. Nhưng tình cảm cũng có trước sau, nếu hai bọn họ tình đầu ý hợp thì hắn ta cũng không có tâm tư gì khác, vốn cũng không có gì, chỉ là thấy Tô Nguyên hơi đặc biệt thôi.

Hàn Như Ngộ xoay người đi ra xa.

Y bào màu xanh lay động như mây trên bầu trời, không biết vì sao đột nhiên Tô Nguyên nhớ lại giấc mộng hôm trước. Thật ra cũng không phải mộng, là đời trước. Vào một ngày mùa thu, nàng muốn tự tử nhưng lại bị Hàn Như Ngộ phát hiện, hắn cứu nàng lên, về sau thì như nào nhỉ, nàng cố gắng nhớ lại nhưng trí nhớ rất mơ hồ.

Mẫu thân đã mất, phụ thân cũng đã mất, trong mấy năm ấy, cả ngày nàng cứ mơ mơ hồ hồ, cảm thấy sống hay chết cũng không có gì khác nhau, có lẽ Hàn Như Ngộ bị thái độ ấy của nàng chọc giận.

Hắn ta muốn sống với mình thật tốt, nhưng mình thì không.

Tô Nguyên đột nhiên cảm thấy bi ai, đời trước nàng sống thành như thế cũng chẳng thể trách ai, có trách thì trách chính bản thân mình thôi.

Hai mắt nàng bỗng dưng đỏ ửng.

Lục Sách giật mình.

"Muội..." Hắn không biết nên nói gì.

Tô Nguyên vội vàng dụi mắt, nói bừa: "Cát bay vào mắt."

Chỗ này có quỷ mới có cát, kể cả có thì hắn đứng trước cũng đã chặn hết gió rồi, Lục Sách nhíu mày: "Ta không ngờ muội lại là người thích khóc nhè đấy."

Lần trước Tô Thừa Phương thành thân nàng cũng khóc mãi, giờ sao lại thương tâm nữa rồi.

Đây là lần đầu tiên Tô Nguyên bị người khác nói là thích khóc nhè, nàng đỏ bừng mặt vội biện giải: "Là có cát."

Thái độ này, giận dỗi với hắn sao? Lục Sách bật cười, nhưng nhìn hai mắt nàng đã đỏ bừng nên không muốn so đo: "Được được được, là có cát."

Giọng điệu như thể đang dỗ nàng.

Mặt Tô Nguyên càng đỏ hơn. Nàng sống hai đời người, nay còn cáu kỉnh với một Lục Sách mười bảy tuổi. Tô Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Nhị biểu ca, huynh chọn được ngựa chưa?"

"Con này đi." Lục Sách chỉ một con ngựa màu đen.

"Nhìn như than vậy."

"Ta thích màu đen, có bẩn thỉu đến mức nào cũng không nhận ra, không giống con ngựa trắng trước đây của ta, rất thích lội nước, bẩn đến mức không thể rửa sạch được." Lục Sách nói bằng giọng điều đầy nghiêm túc, không hề giống nói đùa.

Tô Nguyên không nói gì.

Lục Sách đỡ nàng lên: "Ngồi cho vững, ta dắt muội đi một vòng."

"Đi á?" Tô Nguyên nhíu mày: "Không phải huynh muốn dạy ta cưỡi ngựa sao?"

"Không phải muội nói là đi chậm à, đi chậm làm sao coi như cưỡi ngựa được."

Tô Nguyên nghẹn họng.

Đến lúc nhóm người Lục Tĩnh Anh quay lại, Lục Sách vẫn còn dắt nàng đi dạo.

Lục Tĩnh Xu cười to: "Ta nói này tam biểu muội, muội học cưỡi ngựa như thế sao?"

Tô Nguyên cũng không biết phải nói thế nào, nàng đã kháng nghị một hồi nhưng Lục Sách căn bản là không để ý tới nàng, nói nàng không thành tâm, không muốn dạy nàng cưỡi ngựa, nói muốn cưỡi ngựa cũng phải có thái độ tử tế.

Được rồi, nàng đành an phận thôi.

Lục Vanh đắc ý dào dạt nói: "Ta bắn trúng hai con hươu, một con chúng ta ăn bây giờ đi, một con mang về để tổ mẫu và di tổ mẫu nếm thử chút." Nói xong quay sang nhìn Lục Sách: "Nhị đệ, sao đệ không đi săn, ta còn muốn học hỏi công phu của đệ đây! Không phải trước kia phụ thân luôn khen ngợi đệ sao?"

Đó là trước kia, sau này hai cha con đã thành kẻ thù, rõ ràng là Lục Vanh đang châm chọc Lục Sách.

Lục Sách thản nhiên đáp: "Ta đã lâu không săn thú, sao so với huynh được."

Lục Vanh càng đắc ý.

Ca ca ngốc này, Lục Tĩnh Anh cau mày, chẳng lẽ không nghe ra là Lục Sách trả lời lấy lệ à, còn nghĩ là mình tài giỏi thật, một trong hai con hươu kia còn là nàng săn đấy, là muốn huynh ấy được uy phong nên thành ra mình chỉ săn được hai con thỏ, còn kém cả Lục Tĩnh Nghiên.

Lục Tĩnh Anh sai gã sai vặt làm thịt hươu, quay sang nhìn Tô Cẩm: "Ngươi vẫn ở đây à?"

"Ta cưỡi ngựa một lát rồi ở đây nói chuyện với Nhị biểu tỷ." Tô Cẩm không vui không giận đáp.

Lục Tĩnh Anh thấy nàng ấy thật sự không muốn nói chuyện với mình, bèn cáu giận quật một roi xuống đất.

Lục Tĩnh Xu hoà giải: "Các ngươi đi săn thú khát nước rồi phải không, ta vừa mới pha trà, các ngươi uống mấy ngụm đi, cũng không đến nỗi tý không ăn được thịt hươu." Xong lại quay sang hỏi: "Biểu ca, lúc nãy huynh đi đâu thế?"

"Đi xung quanh một lát." Hàn Như Ngộ thản nhiên.

Tô Cẩm ngứa ngáy trong lòng, thế nhưng nàng ấy cố nhịn xuống.

Chẳng phải vì Tô Nguyên không thèm nhìn tới Hàn Như Ngộ nên mới được coi trọng sao? Rõ là chó ngáp phải ruồi, Tô Cẩm cảm thấy mình đã tìm được điểm mấu chốt nên rất đắc ý.

Hạ nhân làm thịt hươu rồi cắt thành từng miếng nướng lên.

Mùi thịt nướng thơm phức làm tất cả mọi người đều quay sang nhìn.

Tô Nguyên cũng đang đói bụng nên nhìn chằm chằm giá nướng.

Dáng vẻ chăm chú thèm thuồng này không khác gì một con mèo nhỏ tham ăn, Lục Sách nhìn mà cười, đưa cho nàng một xâu thịt.

"Ăn đi."

Tô Nguyên cũng không khách khí, trả lời giòn tan: "Cảm ơn nhị biểu ca." Nàng thổi thổi cho bớt nóng rồi cắn một miếng lớn, khen ngợi không thôi: "Ngon thật, không tanh tý nào cả."

Tô Cẩm lấy khăn tay ra lau miệng cho nàng: "Nhìn muội xem, dây hết mỡ ra rồi này."

Giọng nói dịu dàng như gió xuân.

Tuy quan hệ giữa hai người đã tốt lên nhưng còn chưa tốt đến thế, rõ ràng Tô Cẩm làm thế cho người khác xem, suýt thì Tô Nguyên sởn hết gai ốc nhưng vẫn cố nhịn. Tô Cẩm không phải là người xấu, nay lại nhận ra bộ mặt thật của Chân Quân thì có lẽ sau này sẽ không trở nên xấu xa, gả cho Hàn Như Ngộ chắc hẳn cũng không tệ, chỉ là không biết Hàn Như Ngộ có bằng lòng không? Nhưng vì giúp Tô Cẩm xây dựng hình ảnh một người tỷ tỷ tốt, nàng tình nguyện phối hợp: "Cám ơn Nhị tỷ."

Mọi người ăn no rồi lệnh gã sai vặt mang những con thú khác về.

Tô gia được phân nửa con hươu, một con thỏ, lão phu nhân cười rất vui vẻ: "Lâu rồi không được ăn, mau bảo phòng bếp nướng lên, đúng rồi, làm gan hươu cho Trân nhi ăn, thứ này tốt cho phụ nhân, cả máu nữa... nhưng máu thì ta không rõ lắm, phải sai người đi hỏi đại phu xem sao." Bà quay sang Lý mama: "Ngươi sai người đi hỏi xem, còn thỏ thì chúng ta ăn với nhau."

Thấy bà quan tâm mẫu thân, Tô Nguyên rất vui.

Nàng về phòng thay y phục rồi qua chỗ Nguyễn Trân.

"Lý mama nói máu hươu rất nóng, đại phu cũng nói không nên dùng, nhưng ngài có thể ăn gan." Tô Nguyên tựa vào lòng Nguyễn Trân, ghé đầu lên bụng nàng: "Mẹ, hôm nay chúng có đá mẹ không? Lần nào ta tới cũng không đá."

"Thi thoảng có đá, nhưng không nhiều, không giống con." Nguyễn Trân xoa đầu nàng: "Trước đây con rất nghịch ngợm, lão gia sờ thấy nhiều còn tưởng là nam tử đấy, ai mà ngờ được cô nương nhà ta lại hoạt bát như vậy."

Tô Nguyên nói: "Đệ đệ muội muội ở trong đó quá chật nên mới không hoạt động nhiều."

Nghe cũng có lý, Nguyễn Trân thật sự suy ngẫm vấn đề này: "Có lẽ là thế thật."

Nhìn mẫu thân như vậy, Tô Nguyên bật cười. Nàng mong thời gian sẽ trôi qua thật nhanh. Nàng rất muốn được nhìn thấy hai đứa trẻ, dù là nam hay nữ, chắc chắn đều sẽ rất đáng yêu.