Mạch Tố Tố ngồi ngay ngắn đối diện với Lưu Mộng, không biết phải nói gì, mới sáng sớm đã có người tới, cô nhìn người ngoài cửa thì vô cùng ngạc nhiên, cô mời Lưu Mộng vào nhà nên mới có cảnh tượng như thế này đây.
Lưu Mộng điều chỉnh giọng:" Các con định khi nào kết hôn?".
Ặc, cái này~~
Mạch Tố Tố gãi đầu khó xử, mấp máy:" Tùy vào Tiếu Hàm quyết định đi ạ".
" tuần sau chúng con sẽ kết hôn".
Mặc Tiếu Hàm không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, nghe tới điểm mấu chốt thì mở miệng.
Mạch Tố Tố bần thần, như vậy có nhanh quá không?, cô tin tưởng chắc chắn Lưu Mộng sẽ phản đối, hôn lễ không thể tùy tiện đoán bừa.
Mạch Tố Tố đang chờ phản ứng của Lưu Mộng, ai ngờ Lưu Mộng vừa nghe Mặc Tiếu Hàm nói xong thì hớn ha hớn hở.
" Được, được, được, tốt lắm".
Mạch Tố Tố co rút, quên đi, cô cũng không phải là phần tử tự ngược, muốn thay đổi, e là chỉ có một con đường chết.
Dù sao chứng nhận cũng đã kí, đã chụp được cái bản mặt của cô rồi, Mạch Tố Tố còn làm gì được, kết hôn thì kết hôn.
Nghĩ thông suốt, Mạch Tố Tố vui vẻ hẳn, trò chuyện với Lưu Mộng một lúc nữa mới tiễn mẹ chồng ra về.
Cầm bánh bao nóng và sữa đậu nành, Mạch Tố Tố thong thả ngồi trên xe của Mặc Tiếu Hàm giải quyết bữa sáng, Mạch Tố Tố muốn tìm đề tài mới mẻ để nói chuyện với Mặc Tiếu Hàm, bỗng nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi người đang ngồi bên cạnh:" Tiếu Hàm, gia cảnh của em...".
" anh biết".
Hắn không chỉ không biết mà thực sự biết rõ.
Mạch Tố Tố nhìn Mặc Tiếu Hàm chằm chằm, cô cứ tưởng phải chính mình nói ra hết, không nghĩ đến hắn đã biết hết rồi.
" yên tâm, sau này em còn có anh".
Câu nói không đầu không đuôi như thế, nếu nghe lướt qua sẽ không hiểu rõ, nhưng với Mạch Tố Tố, cô hiểu rõ hơn ai hết, hắn đây là đang hứa hẹn sẽ cho cô một chỗ dựa vững chắc sau này.
Mạch Tố Tố cảm động không thôi, từ trước tới giờ chỉ có một mình hắn hứa hẹn với cô, nhưng cô lại chưa hứa cho hắn cái gì, cô thấy rất áy náy.
Cô chỉ biết hứa hẹn với hắn, sau này sẽ yêu thương hắn thật nhiều, vì hắn mà tích góp hạnh phúc cho cả hai, cô chỉ biết có vậy thôi, nhưng lời hứa này cô sẽ để trong lòng, sẽ không nói cho Mặc Tiếu Hàm biết.
Gia cảnh Mặc Tiếu Hàm hình như rất giàu có, nhưng với cô, cô lại không có hứng thú tới mấy thứ đó, nhà của hắn kinh doanh cái gì, cô cũng không có hứng thú hỏi nhiều, cứ như vậy mà cho qua.
Mấy ngày hôm sau, hai người dẫn nhau vào một tiệm áo cưới cũng được coi là có tiếng, Mạch Tố Tố nhìn một hàng chữ số trên chiếc váy cưới được xem là đơn giản nhất trong mấy mẫu váy ở đây thì choáng váng, một, hai, ba, bốn, năm, sáu,....
Trời 6 vạn.
Mạch Tố Tố cân đo, một chiếc váy cưới này nếu mà bỏ ra cũng đủ nuôi cô đến mấy tháng chứ chẳng chơi, a, cô thật sự tiếc tiền.
Mạch Tố Tố kéo góc áo của Mặc Tiếu Hàm dưới ánh mắt như sao sáng của nhân viên mà nói nhỏ:" hay là thôi đi".
Mặc Tiếu Hàm hiểu ý, cười cười:" chưa gì mà đã lo giữ tài sản giúp anh rồi à?, đừng lo, anh nuôi".
Nhân viên đều bụm miệng cười làm Mạch Tố Tố vô cùng quẫn bách.
Nói xong, hắn không thèm để ý tới cô, nhấp nhá xung quanh, lấy một chiếc váy rực rỡ nhất đưa cho cô, bảo cô đi thử.
Cô choáng, bộ váy này còn hơn chiếc kia cả ba chữ số không, đếm đếm một chút, đúng vậy, là ba chữ số nha.
Mạch Tố Tố kéo rèm bước ra liền đón nhận toàn thể đông đảo ánh mắt chuyển hướng về phía cô, nhân viên cũng vô cùng nhanh nhảu:" chao ôi, phu nhân mặc bộ này thật rất đẹp, vừa vặn, rất tôn lên vóc dáng của phu nhân, hẳn là có một không hai".
Mạch Tố Tố cười gượng, tuy biết là lời nói bốc phép khen của nhân viên nhưng cô không nhịn được mỉm cười.
Mặc Tiếu Hàm thoáng nhìn hơi sửng sờ, trong chốc lát sắc mặt đen lại, nhìn xương quai xanh của cô lộ rõ ra ngoài, bầu ngực thoát hiện cũng lộ ra một nửa, còn sau lưng là một mảnh trần trụi, con mẹ nó, hắn thật hối hận vì đã lấy nó.
Mạch Tố Tố rất đẹp, nhưng cái đẹp này chỉ nên để cho một mình hắn xem là đủ rồi.
" thay đổi".
" cái gì?".
Mạch Tố Tố khó hiểu.
" thay đổi bộ khác".
Mặc Tiếu Hàm u ám đưa cho cô một bộ khác, bộ này kín đáo hơn nhiều, cô nhìn hai mắt của tên trước mặt cứ rà lia lịa trên bờ vai trần của cô thì hiểu rõ, tên này, đừng nói là lại ăn dấm chua đấy nha.
" Được rồi".
Mạch Tố Tố lần nữa bước vào, đến cuối cùng Mặc Tiếu Hàm hài lòng với bộ này, cô cũng thế nên đồng lòng chọn nó.
Mạch Tố Tố bước ra khỏi cửa hàng, mới cảm thấy hết choáng, trời ơi, cô mặc một bộ váy cưới mất hết mấy vạn, cô có cảm giác như mình đang nạm vàng lên người chứ không phải là đang mặc quần áo a, quá mức áp lực rồi.
Trên đường về, cô và Mặc Tiếu Hàm đυ.ng phải một người, Mặc Tiếu Hàm nhìn thấy tên đó, sắc mặt liền nâng lên một tầng lạnh lẽo.
Mặc Tiếu Hàm chắn trước mặt cô, khôi phục lại dáng vẻ hời hợt nói với tên kia:" Lục Lang, mày đến rồi à?".
Mạch Tố Tố nghe Mặc Tiếu Hàm nhắc đến tên Lục Lang thì nhìn người trước mặt, vô cùng ngạc nhiên, tên Lục Lang này cô đã nghe Lưu Mộng kể qua, kể cả ân oán của hai nhà.
Nói đến đây cũng nên nói đến thế hệ ba mẹ của Mặc Tiếu Hàm, mấy chục năm trước, khi Lưu Mộng chưa kết hôn với ba Mặc thì vẫn là một cô sinh viên trẻ tuổi.
Lúc Lưu Mộng gặp được ba Mặc thì còn có một người nữa, đó chính là Lục Lâm, ba Mặc và Lục Lâm đều đem lòng yêu Lưu Mộng, nhưng cuối cùng Lưu Mộng lại chọn ba Mặc, còn Lưu Mộng đối với Lục Lâm chỉ như tình anh em.
Lục Lâm buồn rầu rời đi, một thời gian sau thì biệt tích, vài năm sau thì quay về, còn dẫn theo cả vợ, chính là mẹ của Lục Lang.
Lục Lâm vì vẫn còn vương vấn với Lưu Mộng mà một mực dây dưa không rõ, ngày càng lạnh nhạt với mẹ của Lục Lang, bà ấy hiu quạnh sầu não, đến khi sinh Lục Lang được một tuổi thì tự sát, lúc ấy, Lục Lâm hối hận thì cũng đã muộn.
Nói đến tự sát thì cũng do mọi người suy đoán mà thôi, bà ấy chết nhưng vẫn không tìm ra xác, vì khi bà ấy tự xác thì xảy ra hỏa hoạn, lửa cháy lớn, mọi thứ đều bị thiêu rụi hoàn toàn.
Lục Lang vì hận thù gϊếŧ mẹ mà luôn đối nghịch với nhà họ Mặc, từ trước tới giờ cũng thế.
Cái này chắc cũng là thâm cừu đại hận gia tộc đấy.
Đối với lời nói của Mặc Tiếu Hàm, Lục Lang nhún vai:" hôm nay tao muốn lấy mạng của mày".
Mặc Tiếu Hàm kiêu ngạo cười lạnh:" để xem bản lĩnh của mày tới đâu đã".
Mạch Tố Tố đứng sau lưng Mặc Tiếu Hàm thò đầu nhìn ra, nhận thấy ngay sắc mặt khó coi của Lục Lang, ngay lúc đó, Lục Lang cũng vừa vặn nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô, mắt nhìn lóe lên một tia hứng thú.
" ah~ Mỹ nữ".
Lục Lang thốt lên làm Mạch Tố Tố và Mặc Tiếu Hàm hơi cứng người.
Mỹ nữ, là đang nói đến cô sao?.
Mặc Tiếu Hàm nhét đầu cô ra sau lưng hắn, bốc hỏa:" Lục Lang, mày không cần đυ.ng đến cô ấy".
" ai~ là vậy sao?, nhưng tao đang có hứng thú với mỹ nữ thì làm sao bây giờ".
Cảm thấy Mặc Tiếu Hàm sắp nổi khùng, cô nhanh chóng tiếp lời:" tôi không có quen biết anh".
Lục Lang vuốt tóc:" bây giờ em biết rồi đó".
Vô sỉ, cô không còn lời gì để nói.
Mặc Tiếu Hàm chắc đã nhịn hết nổi, hắn lại ấn đầu cô giấu vào sau lưng rồi hướng tới Lục Lang:" đừng nhiều lời".
Lục Lang gật đầu:" đúng thế, tao nên tỏ tình với Mỹ nữ luôn thể"...." đúng không người đẹp".
" hừ, mày muốn chết".
Mặc Tiếu Hàm nghiến răng ken két, cô nhìn hai người tóe lửa như sắp bốc cháy thì âm thầm niệm phật.
Không tới mức phải chém chết nhau đấy chứ.
" Mặc Tiếu Hàm, tối nay tại chỗ cũ, tao nhất định sẽ đánh bại mày".
Mặc Tiếu Hàm cười khinh:" chờ xem".
Trước ánh mắt của Mặc Tiếu Hàm, Lục Lang vẫn thấy chết không sờn, cười cười làm động tác vẫy tay với cô:" mỹ nữ, hẹn gặp lại".
Rồi tặng cho cô một nụ hôn gió.
Mạch Tố Tố trốn sau lưng Mặc Tiếu Hàm, cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm nên tránh xa là tốt nhất.
Không biết đêm nay sẽ ra sao?, Mạch Tố Tố hơi lo lắng cho Mặc Tiếu Hàm, không phải là cô không tin năng lực của Mặc Tiếu Hàm, nhưng người tính không bằng trời tính, cô lo lắng thì vẫn là lo lắng.
Mặc Tiếu Hàm giận không hề nhẹ, vẻ mặt nhăn nhó như bị động kinh, trừng mắt nhìn cô.
Mạch Tố Tố chu môi, cô có làm gì đâu a.
Không nói hai lời, Mặc Tiếu Hàm kéo thẳng Mạch Tố Tố lên xe phóng thẳng về nhà, nhưng không về phòng trọ mà về biệt thự nhà họ Mặc.
Suốt quãng đường, Mạch Tố Tố bị Mặc Tiếu Hàm cưỡng chế ôm đi, không dám nói một lời nào, gặp ba mẹ Mặc cũng không thể chào, cứ như vậy bị hắn ôm lên phòng rồi ném cô xuống giường.
Mặc Tiếu Hàm, hắn lại nổi điên cái quái gì.
Mạch Tố Tố nhìn thấy cởϊ qυầи áo mà kêu lên, hắn đang nổi hứng hả trời.
Cả người bị phủ lên, cô nhanh chóng bị đôi tay săn chắc ôm lấy, tiếng la của cô bị chèn ép, hôm nay Mặc Tiếu Hàm mãnh liệt hơn bình thường, như thể đang chờ bạo phát, vận động vô cùng kịch liệt.
Cửa phòng đóng chặt, ai cũng biết rõ, bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Khi được Mặc Tiếu Hàm buông tha, cô mới hiểu ra vấn đề, không phải là Mặc Tiếu Hàm phát điên, mà là hắn đang ghen nha.
Nhưng cách thức ghen tuông quá mức khác thường, cô bị lăn qua lăn lại, đau ê ẩm cả người, tên Lục Lang chết tiệt, Mặc Tiếu Hàm cũng chết tiệt.
Nằm nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô lim dim buồn ngủ, tiếng nước chảy đều đều như một loại âm thanh ma mị quyến rũ con người đi vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, Mạch Tố Tố cảm thấy bên cạnh lúng xuống, chăn được vén lên, kèm với đó là một cơ thể mát lạnh áp sát vào, ôm chặt lấy cô làm cô vô cùng thoải mái, Mạch Tố Tố không nhịn được ôm lại, cô nghe trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc dụ dỗ:"Ngủ đi".
Cô gật đầu, vùi vào ngực người đó an ổn nhắm mắt.
Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm sóng gió, nước tới đâu, thì chặn ngay tới đó.