Mạch Tố Tố nhìn đống thức ăn xanh xanh đen đen trước mặt tâm trạng thập phần ngổn ngang, cô nghĩ nghĩ, có lẽ phòng bếp trong kia đã trở thành một bãi tang hoang cháy xém mất rồi.
Cô cười nhẹ, cô chưa bao giờ thấy được một mặt dịu dàng nhất của Mặc Tiếu Hàm đấy, nhưng dù sao bây giờ cũng đã chiêm ngưỡng được, cô không còn gì để hối tiếc.
Mạch Tố Tố chần chừ không nỡ động đũa, không phải cô không dám ăn, mà bởi vì đây chính là món ăn đầu tiên Mặc Tiếu Hàm nấu cho cô, cô sợ mình ăn rồi, sau này Mặc Tiếu Hàm không bao giờ nấu nữa.
Câu hỏi của Lịch Thư cứ vang lên trong đầu cô, Mặc Tiếu Hàm, hắn có yêu cô không?
Mạch Tố Tố cười khổ, hắn yêu hay không, cô làm sao biết được.
Duy chỉ có Mạch Tố Tố biết rõ, cô đã yêu Mặc Tiếu Hàm, một người mồ côi như cô, không người thân, tình cảm cũng thiếu thốn, một ngày nọ có một người bỗng dưng xuất hiện an ủi chăm sóc mình, hoàn hảo bù đắp những khiếm khuyết đó, đừng nói là người thường, đến kẻ có tâm hồn sắt đá cũng sẽ siêu lòng, chỉ quan trọng là sớm hay muộn mà thôi.
Mạch Tố Tố nhận thấy, tình cảm này quá mức không chân thật.
" Tố Tố, không sao chứ?".
Mặc Tiếu Hàm lo lắng nhíu mày hỏi Mạch Tố Tố, hôm nay cô rất lạ, cứ úp mở thẫn thờ làm hắn thật sự lo âu.
Mạch Tố Tố giật mình nhìn Mặc Tiếu Hàm lắc đầu, cúi mặt che dấu sự khác lạ trong đáy mắt:" không sao?".
Mặc Tiếu Hàm vò đầu:" đồ ăn không được ngon sao?".
" không có".
Mạch Tố Tố phản biện, cô chưa có ăn nha.
Hắn bán tính bán nghi một chút rồi quyết định kéo cô đối mặt với mình, hắn nhìn ra được, cô có chuyện muốn giấu giếm hắn, Mặc Tiếu Hàm ẩn nhẫn nói:" Tố Tố, có chuyện gì thì nói ra được không?".
Nói ra là được rồi sao?, Mạch Tố Tố cũng không biết.
Thôi thì giấu giếm lâu ngày cũng không có ích lợi gì, chẳng thà nói ra hết cho nhẹ nhõm, Mạch Tố Tố quyết tâm rất nhiều, cuối cùng can đảm đối mặt với Mặc Tiếu Hàm.
" Tiếu Hàm....anh...có yêu em không?".
Đầu bị cốc mạnh một cái rõ đau, Mạch Tố Tố ôm đầu nhìn Mặc Tiếu Hàm uất ức, cô nói có gì sai sao.
Đáng lẽ trong tình huống này, người đàn ông phải ôm chầm lấy người phụ nữ mới đúng chứ.
Mặc Tiếu Hàm vừa nghe Mạch Tố Tố hỏi xong tự dưng nóng nảy cả người, hỏi quá dư thừa, nếu không yêu thì bổn thiếu gia chẳng cần làm như vậy, con người của hắn một khi không thích thì sẽ tuyệt đối không làm, đến nước như vậy mà người phụ nữ ngu ngốc này còn không chịu hiểu rõ nữa hay sao.
Được, được rồi, hắn cũng tự nhận mình hơi sai lầm một chút, sai lầm vì đã không nói rõ ràng hơn với cô, hắn sai.
Mạch Tố Tố buồn bã, chắc tại cô hỏi quá mức ngu ngốc nên làm cho Mặc Tiếu Hàm không thích, cô cũng chỉ đơn giản là muốn biết đáp án thôi.
Mặc Tiếu Hàm đính chính lại chính mình một chút rồi khóa chặt bả vai của cô.
" Mạch Tố Tố, nghe cho rõ đây, anh chỉ nói một lần duy nhất thôi đấy".
Mạch Tố Tố nuốt nước miếng.
Hắn đứng ngược sáng nên Mạch Tố Tố không hề phát hiện ra vành tai của Mặc Tiếu Hàm đã đỏ ửng từ lâu, hắn nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt sâu hun hút quyến rũ và nóng bỏng.
Mặc Tiếu Hàm mấp máy môi:" Mạch Tố Tố, anh yêu em".
Bùm
Mạch Tố Tố cảm thấy tai mình hình như bị ù, cô không nghe lầm chứ, Mặc Tiếu Hàm yêu cô.
Mặc Tiếu Hàm nghiến răng nắm lấy khuôn mặt đang ngỡ ngàng của Mạch Tố Tố, hét lớn:" Anh yêu em".
Thật hết cách với cô.
Hoàn hồn trở lại, Mạch Tố Tố tưởng như mình đang ở trên mây, trôi lơ lửng bồng bềnh kèm theo một chút hạnh phúc, hai gò má đỏ đến bốc khói.
Đúng thế, thật sự giờ phút này, Mạch Tố Tố vô cùng hạnh phúc.
Cô ôm chầm lấy Mặc Tiếu Hàm nỉ non, hắn lúc đầu hơi khựng người rồi nhanh chóng đáp lại ôm chặt cô.
Mạch Tố Tố rủ rỉ một mình.
" em tưởng anh không yêu em?".
Mặc Tiếu Hàm rất muốn chửi bới, con mắt nào của cô thấy hắn không yêu.
" nhưng em đã lầm".
Mạch Tố Tố ngước mắt nhìn Mặc Tiếu Hàm:" Anh hóa ra cũng yêu em".
" ừ ".
" Mặc Tiếu Hàm".
" hửm?".
Mặc Tiếu Hàm ôm tiểu mềm mại trong ngực, hai mắt lim dim thỏa mãn.
Mạch Tố Tố chu môi:" em muốn xem đuôi".
Đáy mắt Mặc Tiếu Hàm sâu hơn vài phần, lời nói ái muội của cô làm cả cơ thể hắn đều nóng lên, Mặc Tiếu Hàm cắn răng, chết tiệt, hắn vô thức nhớ lại cảm xúc mất hồn đó, không nhịn được ngứa ngáy.
" ah~ anh bế em đi đâu a".
Cả người Mạch Tố Tố đột nhiên bị nhấc lên, cô kinh hoảng vội ôm chằm lấy cổ của Mặc Tiếu Hàm, chao đảo la lên.
Mặc Tiếu Hàm vẫn thờ ơ, dùng một tay xốc cô lên cao, tay còn lại vịn mông cô bước vào phòng ngủ.
" Mặc Tiếu Hàm, anh muốn làm gì?".
Mặc Tiếu Hàm tự nhiên trả lời:" cho em xem đuôi", rồi cắn nhẹ vành tai của Mạch Tố Tố, nói khẽ thêm một câu:" tạo người".
Mạch Tố Tố kinh hô, không kịp phản kháng đã bị Mặc Tiếu Hàm ôm vào phòng, kết quả đòi xem đuôi lại trở thành khám người, xuân sắc không thể tả.
Tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc ồ ồ của người đàn ông tạo nên một điệu tấu khúc đầy sắc màu, vô cùng hòa hợp.
Cuối cùng, một bàn thức ăn khủng bố dưới sự tiếc nuối của Mạch Tố Tố thẳng thừng nằm ôi thui trên bàn, Mặc Tiếu Hàm không nhịn được khinh bỉ chính mình, trời, hắn nấu ăn quá dở tệ, ăn cái quỷ gì nữa mà ăn.
Qua một đêm bị Mặc Tiếu Hàm lăn lăn, đổi biết bao nhiêu tư thế thẹn người, Mạch Tố Tố rút ra được một kinh nghiệm, sau này nhất định sẽ không thèm đòi xem đuôi của Mặc bỉ ổi nữa, nhất định là không.
Hôm qua đã không kịp ăn gì, lại lăn lăn cả một buổi tối, tới bây giờ cả người Mạch Tố Tố đã đói bụng sắp dính hết vào lưng rồi, cũng la đến khàn cả cổ, tên hại người nằm bên cạnh thì lại khác, nếu cô không van xin đến lạc giọng thì hắn chắc sẽ còn tiếp tục.
Mạch Tố Tố muốn đạp cho hắn một đạp lọt xuống giường.
" bà xã, dậy nào".
Gì?.
Mạch Tố Tố chấn động không hề nhẹ khi nghe được Mặc Tiếu Hàm gọi mình là bà xã, có lầm không.
Được rồi, cô thừa nhận, Mặc Tiếu Hàm đã không còn là Mặc bỉ ổi khi xưa hay thích soi mói bắt bẻ cô nữa, bây giờ người ta cũng sắp thành ông xã của cô rồi.
Mạch Tố Tố cả người run run nhìn bộ mặt tươi cười rạng rỡ của hắn áp lại gần, tên này chắc chắn có âm mưu, cô suy nghĩ đến nhập tâm, để mặc cho đôi môi từ từ bị Mặc Tiếu Hàm chiếm lấy gặm cắn, cho đến khi không khí trong miệng bị hút cạn, mới giật mình thở hổn hển không ngừng.
Tên giẻ rách này, đừng nói là sáng sớm lại phát dục nha.
Mạch Tố Tố ý vị lườm Mặc Tiếu Hàm, đến cuối cùng thì Mặc Tiếu Hàm cũng là mèo, nay cũng đã gần hết đông qua xuân, cô phải hỏi kĩ thời gian động dục của mèo mới được, có khi nào,...sắc mặt Mạch Tố Tố đen lại, đừng nói là đến khi đó Mặc Tiếu Hàm sẽ vác về thêm một hai phụ nữ để giải tỏa nha, nếu là như vậy.
Sắc mặt của Mạch Tố Tố bỗng trở nên độc ác, tới chừng đó đừng để cô phải thiến hắn đi là được.
" nghĩ bậy bạ cái gì?".
Đầu lại bị gõ vài cái nhẹ, Mặc Tiếu Hàm nhìn liền biết, trong đầu cô bây giờ chắc đang nghĩ toàn những chuyện linh tinh đây mà.
Mạch Tố Tố bị kéo ra khỏi chăn, Mặc Tiếu Hàm ném cho cô một tin tức to đùng làm đầu óc cô choáng váng.
Mặc Tiếu Hàm, hắn muốn đi đang kí kết hôn.
****
Mạch Tố Tố đứng bên vệ đường, trên tay cầm tờ giấy đỏ chói, đỏ đến mức đã sắp hoa mắt chóng mặt, cô không tin vào mắt mình, cứ ngỡ đây chỉ là mơ, từ giây phút này trở đi, Mạch Tố Tố cô đã trở thành người đã có gia đình, đã trở thành vợ của Mặc Tiếu Hàm khó ưa đó.
Mặc Tiếu Hàm chạy xe đến, bóp còi vui vẻ gọi cô:" bà xã, lên xe".
Mạch Tố Tố chậm chạp bước lên rồi cũng chậm chạp đóng cửa xe lại, bây giờ cô nên nói gì đây, hay là như lúc trước, thấy mặt hắn thì sẽ mắng hắn một trận.
Mạch Tố Tố xua tay, không thể được, ý nghĩ này tồi tệ quá.
Mặc Tiếu Hàm nói dẫn cô đến một nhà hàng nổi tiếng để ăn mừng, hắn rẽ đến ngã rẽ nhà hàng rồi bỏ cô một mình chuồn mất.
Mạch Tố Tố không biết phải làm sao, vì thế đành ngồi một chỗ chờ đợi Mặc Tiếu Hàm quay lại, cô muốn cắn tên chết bầm nào đó, cắn chết luôn, đáng ghét.
Nơi cô ngồi đợi Mặc Tiếu Hàm là một chỗ hơi vắng vẻ, người qua lại rất ích, họ không nán lại lâu mà chỉ lướt qua vội vội vàng vàng.
Mạch Tố Tố cảm giác như mình là một người con dâu nhỏ, ngay từ ngày đầu tiên về nhà chồng liền bị bỏ rơi vậy, cô hơi tủi thân, khóe mắt đột nhiên cay cay.
Đèn xung quanh chợt tắt, tâm của Mạch Tố Tố cũng theo đó mà chùn xuống, trong bóng tối giơ lên chẳng thấy năm ngón tay, cô hơi sợ hãi, Mặc Tiếu Hàm, hắn đang ở đâu.
Đèn đột nhiên mở sáng, Mặc Tiếu Hàm không biết bao giờ đã đứng trước mặt Mạch Tố Tố từ lúc nào, vừa nhìn thấy được kẻ đầu xỏ, cô liền muốn tiến lên cào cho hắn một mặt đầy vết thương, nhưng khi nhìn thấy hắn cầm một chùm bong bóng trái tim cỡ to, Mạch Tố Tố khựng lại.
Mặc Tiếu Hàm cười cười cột chùm bong bóng vào cổ tay Mạch Tố Tố, xong lấy ra một hộp gấm, quỳ một gối trước mặt cô.
" bà xã, gả cho anh nhé?".
Cô hơi bất ngờ, đưa tay lên bụm miệng, giờ khắc này, tình yêu và hạnh phúc khẳng định đã vượt quá giới hạn cho phép.
Không ngờ cũng có lúc, Mặc Tiếu Hàm lại lãng mạn đến như vậy.
Mạch Tố Tố gật đầu:" em đồng ý".
Đừng nói là một, cho dù một vạn lần, một nghìn lần, cô vẫn sẽ đồng ý.
Ngón tay cảm nhận được cảm giác lành lạnh, Mặc Tiếu Hàm thả xuống hộp gấm, hôn đè lên ngón tay đeo chiếc nhẫn của cô, Mặc Tiếu Hàm hôn nhẹ nhàng, nâng niu, nụ hôn như một lời hứa vĩnh hằng, hứa hẹn sẽ bảo bọc em, hứa sẽ cho em một đời hạnh phúc.
" hôn đi...hôn đi".
Xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên, không biết từ lúc nào mọi người đã quay đầy quanh cô và Mặc Tiếu Hàm, có người chúc mừng, có người hâm mộ, cũng có người ghen tỵ.
Mạch Tố Tố không biết phải làm sao, dưới nhiều ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô e lệ đi đến kéo cổ của Mặc Tiếu Hàm in lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn.
Mạch Tố Tố hôn vừa xong định buông ra thì đột nhiên bị Mặc Tiếu Hàm ghì chặt gáy, mạnh mẽ xâm chiếm môi cô, Mạch Tố Tố chỉ biết ú ớ.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều hét lớn, họ cảm thấy cô hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
Mặc Tiếu Hàm, cô thẹn sắp chết rồi đây a.