Đến tối, Mạch Tố Tố tỉnh dậy thì người nằm bên cạnh không biết đã đi đâu mất.
Mạch Tố Tố đi xuống lầu, bất chợt nhìn thấy Lưu Mộng đang ngồi một mình trên ghế sofa.
" mẹ".
Trời, gọi thật ngượng miệng.
Lưu Mộng ngẩn mặt lên thì thấy Mạch Tố Tố, nỗi lo lắng tràn ngập đáy mắt, Mạch Tố Tố liền biết có chuyện không hay.
" Tố Tố ".
Lưu Mộng thoáng nghẹn ngào.
" mẹ, có chuyện gì?".
" Tố Tố, hai người họ đi rồi".
Đi, đi đâu.
Lục Lang.
Sắc mặt của Mạch Tố Tố trầm xuống, lo lắng muốn chết, Mặc Tiếu Hàm, hắn sẽ không có chuyện gì chứ.
Cô và Lưu Mộng đứng ngồi không yên, hai con mèo bự, sao bây giờ còn chưa về nữa vậy.
Có tiếng động phía cửa, cô và Lưu Mộng đều ngoáy nhìn, Mặc Tiếu Hàm và Mặc Tề Mục bước vào.
Hai người vui vẻ ra mặt, hai trái tim lơ lửng từ từ trở lại vị trí cũ, may quá, cô còn tưởng phải đi nhặt xác cho hắn đấy.
Mạch Tố Tố hớn hở chạy ào tới Mặc Tiếu Hàm, hắn nhìn thấy cô thì nhíu nhíu mày, hơi tỏ vẻ không vui.
" sao lại chạy lung tung như vậy, sao không ngủ nữa".
Bớt đi, cô cũng không phải là heo.
" không có chuyện gì chứ?".
Cô sờ vào trán hắn, lo lắng hỏi.
Mặc Tiếu Hàm cười cười:" không sao".
" có đánh nhau không?".
Hắn lắc đầu.
Miễn là không đánh nhau thì tốt rồi, Mạch Tố Tố thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù ôm cô đi vào phòng bếp, ánh mắt như phát sáng:" em là đang lo lắng cho anh?".
" hỏi thừa".
Mạch Tố Tố ẩn khúc, bị hắn nói trúng tim đen, hai má đỏ rực.
Cô không lo lắng cho hắn thì lo lắng cho ai, cô không muốn làm góa phụ đâu.
Mặc Tiếu Hàm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Mạch Tố Tố thị vui vẻ hẳn, trái tim như có hàng vạn lông vũ mềm mại quét qua, ngọt ngào lan tràn.
Mạch Tố Tố ấp úng:" Tiếu Hàm, Chuyện của Lục Lang...".
" Mẹ của hắn còn sống".
Uy, sự thật quá ngoài sức tưởng tượng, hóa ra là còn sống, vậy thì ân oán của hai nhà chắc chắn cũng sẽ được giải quyết.
Mạch Tố Tố ngước mắt nhìn Mặc Tiếu Hàm hỏi:" vậy anh định làm gì?".
Hắn nhíu mày:" anh đã hứa sẽ tìm mẹ hắn giúp hắn".
" vậy thì ân oán của hai nhà sẽ được giải quyết chứ?".
" ừm".
" vậy còn anh ta, Lục Lang là con gì?".
Cô tò mò hỏi.
Mặc Tiếu Hàm theo thói quen trả lời, mũi khịt khịt như tỏ vẻ ghét bỏ, cái tên này khi đứng gần, anh đã cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được muốn đánh chết hắn quách cho rồi.
Mặc Tiếu Hàm nhìn Mạch Tố Tố, sắc mặt không đổi mà bẻ cong sự thật:" hắn ta là chó".
Cô cứng đờ, ước thử Mặc Tiếu Hàm, hắn đã như vậy mà biến thành con mèo to bự, cái này là Lục Lang, chắc chắn sẽ biến thành một con chó khổng lồ.
Càng nghĩ cô càng ớn lạnh, thôi, cô thích mèo còn hơn thích chó đấy.
Lục Lang giờ phút này mà có mặt ở đây sẽ đập đầu vào bàn mất, con mèo dối trá, hắn là Sói, là Sói chứ không phải là chó.
Mặc Tiếu Hàm khinh bỉ, là Sói hay là chó thì cũng y hệt như nhau thôi, có gì khác biệt, vẻ bề ngoài thì y chang, cả ngày còn lượn lờ mang theo cái mùi vô cùng kinh khủng, đều như nhau cả.
( Lục Lang* bó tay*|| ^ ||).
Nhìn thấy cô chăm chú suy nghĩ, mắt của Mặc Tiếu Hàm lóe lên tia lửa điện:" em quan tâm?".
" anh nghĩ đi đâu vậy, em là chỉ quan tâm anh mà thôi".
Mặc Tiếu Hàm nheo mắt, nguy hiểm nhìn cô:" thật sự?".
Cô cúi đầu:" tất nhiên".
Mặc Tiếu Hàm cười lớn, nâng mặt cô lên đối diện với mình, dùng ngón tay cái vuốt ve má cô:" được rồi, đói bụng không?".
Mạch Tố Tố gật đầu, đương nhiên là đói rồi, nhưng trừ đói ra cô lại thấy buồn ngủ nhiều hơn.
Thức ăn được dọn lên, Mạch Tố Tố ăn vô cùng ngon miệng, cô đột nhiên nhớ tới ba mẹ Mặc, lúc nãy bỏ mặt bọn họ, không biết giờ họ đang ở đâu.
Cô níu áo hỏi Mặc Tiếu Hàm, hắn lại lườm cô, bảo cô không cần lo, họ đi tìm không gian riêng tư của hai người rồi.
Mạch Tố Tố tiếp tục vùi đầu vào ăn, ăn xong lại cảm thấy buồn ngủ, vì thế có lại lủi thủi theo Mặc Tiếu Hàm trở về phòng.
Mấy ngày hôm nay Mạch Tố Tố đều ở nhà họ Mặc, công việc thì bị tên khó ưa đó không cho đi làm, nói cái gì mà nếu gặp phải người xấu muốn bắt cóc cô nữa thì không may.
Cô phì cười, đều là lấy cớ, hắn sợ cô gặp được Lục Lang thì có, ngụy biện, tất cả đều ngụy biện.
Mạch Tố Tố bị cấm túc ở nhà, phải nói là loài mèo còn giữ lãnh thổ hơn cả chó, cô cũng không thấy có gì khó chịu với cách làm ấy của Mặc Tiếu Hàm, mặc kệ hắn đi, cô nên thỏa mãn một chút nguyện vọng của hắn, qua vài ngày hắn sẽ từ bỏ thôi.
Cô hằng ngày có Lưu Mộng bầu bạn, lúc nào cũng bị Mặc Tiếu Hàm quấn quýt lấy như keo con voi.
Cô thở dài, hắn cũng quá mức rảnh rỗi rồi, cô nghi ngờ, người này chẳng bao giờ chịu làm mà lúc nào cũng không bị đói chết được, thật sự phúc khí đầy mình.
Mạch Tố Tố rảnh rỗi, hết ăn rồi ngủ, thời gian ngủ còn nhiều hơn ăn, Mặc Tiếu Hàm cũng chiều theo Mạch Tố Tố, cô ngủ, hắn cũng ôm cô ngủ cùng.
Mặc Tiếu Hàm lởn vởn trong nhà, một hôm ba Mặc thấy vậy thì trầm ngâm:"con rảnh rỗi thì tiếp nhận công ty đi".
Mặc Tiếu Hàm đang nằm phè phởn trên ghế thì sắc mặt đen lại rồi nhảy dựng lên:" không nhận ".
Tiếp nhận rất vất vả, hắn cũng không ngu mà chui đầu vào, hắn có thể tự làm, tiền lương cũng nuôi Mạch Tố Tố dư dả sống rồi.
Thật ra, sau lưng nhà họ Mạc còn có Mặc thị, vô cùng rộng lớn, chi nhánh trải rộng trên toàn thế giới, đương nhiên, chi nhánh văn phòng mà Mạch Tố Tố đang làm đó cũng là một phần nhỏ của Mặc thị.
Tất nhiên, sau này, khi Mạch Tố Tố biết được mọi chuyện, cô xém chút hú hồn nhìn Mặc Tiếu Hàm, cô cảm thán một câu, hèn gì, hắn không làm cũng không chết đói, Mặc gia không có gì ngoài tiền.
Đương nhiên, đó là chuyện của sau này a.
Ba Mặc nghe Mặc Tiếu Hàm nói xong bỗng bật cười, ánh mắt nhìn Mặc Tiếu Hàm như sắp nhìn một việc vui sắp xảy ra, vẻ mặt hả hê:" con của con cần mua sữa bột".
Đương nhiên, cha và con đều phúc hắc như nhau.
Mặc Tiếu Hàm bỗng dưng cứng người, nhìn chằm chằm vào bụng của cô, Mạch Tố Tố đang ăn canh hầm với Lưu Mộng cũng đơ người theo.
Mặc Tiếu Hàm chun mũi ngửi ngửi một lúc rồi vò đầu, đau khổ ngã xuống ghế, cứng đờ như một tên tinh thần phân liệt.
Tên nhóc chết tiệt, đến cũng thật đúng lúc.
Ba Mặc bắt tréo chân, tựa phi tựa tiếu:"thế nào?".
Mặc Tiếu Hàm cắn răng:" còn như thế nào được nữa".
" rất tốt".
Mạch Tố Tố mơ hồ chẳng hiểu cái gì.
Mặc Tề Mục thở ra, cuối cùng ông cũng được nghỉ hưu với vợ, tên trời đánh này nếu không phải Mạch Tố Tố mang thai thì chắc còn đồn đẩy trách nhiệm hết cho ông đây mà.
Đúng vậy, Mạch Tố Tố đang có thai, ai cũng biết nhưng riêng cô lại không biết, cô chỉ thấy mình hơi thèm ngủ, lực ăn cũng tăng lên rất nhiều mà thôi.
Mặc Tiếu Hàm là người đau khổ nhất, cái công ty chết bầm đó, trời, nghĩ thôi mà đã phát mệt, hắn phải mau chóng giải quyết chuyện của Lục Lang rồi kéo cô bước vào lễ đường.
Mạch Tố Tố ăn ngủ quá nhiều, eo trở nên to phình, cô đứng trước gương ấm ức, cô chỉ mới ăn có một chút, vậy mà mỡ đã bao lấy một vòng.
Dạo này Mặc Tiếu Hàm thường hay đi sớm về khuya, buổi tối chỉ đơn giản là ôm cô đi ngủ, không còn nồng nhiệt như lúc xưa, mỗi ngày còn bắt cô phải uống viên thuốc gì kì lạ lắm, cô nghi ngờ, Mặc Tiếu Hàm sợ cô mang thai nên đưa thuốc tránh thai cho cô đây mà.
Mạch Tố Tố buồn bã, chắc tại Mặc Tiếu Hàm chê cô mập xấu xí nên không thích nữa, không muốn cô có con của anh chứ gì.
Tâm trạng bỗng dưng trĩu nặng, nghĩ đến cảnh anh sẽ mang về một cô gái khác xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn để cưới làm vợ, anh sẽ ly hôn với cô thì nước mắt liền như nước vỡ đê trực trào.
Mặc Tiếu Hàm vừa bước vào phòng, căn phòng tối đen và kèm theo tiếng thút thít của cô thì hoảng hồn, hắn vội bật đèn.
Nhìn thấy cô đang nằm trong chăn thì thở phào, lo lắng đi đến:" sao vậy, tại sao lại khóc?".
Mạch Tố Tố khóc càng dữ dội hơn, đẩy Mặc Tiếu Hàm ra.
" anh không yêu em nữa chứ gì, hu hu".
Trán Mặc Tiếu Hàm nổi đầy gân xanh:" ai nói, bổn thiếu gia sẽ đánh chết tên đó".
" anh dám, hu hu, anh hung dữ như vậy, anh không thương em có đúng hay không?".
Mạch Tố Tố ôm mặt, cô biết mà, hắn thay lòng đổi.
Mặc Tiếu Hàm thật hết cách, tâm trạng dần bình ổn, hắn gỡ hai bàn tay của cô ra, cẩn thận lau nước mắt cho cô:" Tố Tố, anh không có, nói anh nghe, tại sao em lại nghĩ như vậy?".
Mạch Tố Tố nghèn nghẹn nấc lên:"anh không yêu em nữa".
" không có, anh lúc nào cũng yêu em".
" anh không quan tâm tới em".
" anh xin lỗi, mấy hôm nay công việc anh hơi bận, bây giờ làm xong rồi, ngày mai anh sẽ ở nhà với em".
" anh không còn hứng thú với em nữa".
" Tố Tố, em đang mang thai".
" anh...".
Mạch Tố Tố theo đà định trách móc tiếp nhưng giây tiếp theo đành nghẹn họng, trân trối nhìn Mặc Tiếu Hàm.
Cô không nghe lầm chứ, anh không đυ.ng đến cô là do cô mang thai sao, cô thực sự đang mang thai.
Mặc Tiếu Hàm nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cô thì thở phào, ôm cô đặt trên đùi.
" ngu ngốc, em đang mang thai có biết không?".
Mạch Tố Tố cắn môi:" sao anh lại không cho em biết".
" anh tưởng em biết rồi".
Thật sự, trong người có có sức mạnh của hắn, Mặc Tiếu Hàm tưởng cô chắc đã biết, a dè, hắn bứt tóc, xem ra hắn đánh giá quá cao trí thông minh của cô vợ nhỏ này rồi.
Cô cũng không muốn thờ ơ, nhưng thật sự là có không biết thật, cô chỉ tưởng là bụng bị phù mở nên hơi nằng nặng lên thôi.
Mạch Tố Tố nhéo mũi hắn, nhỏ giọng:" Anh nghĩ là con trai hay con gái?".
Câu hỏi này hơi khó đáp, Mặc Tiếu Hàm kéo tay cô xuống, mở miệng:" anh không biết, nhưng con gái thì được, còn con trai, hừ, bổn thiếu gia nhất định sẽ đánh nó thành đầu heo".
Tên nhóc thối, hại anh bị cái công ty kia bó buộc, nhóc thối, nếu là con trai thì cứ chờ đi, sinh ra anh liền bắt nó cai quản công ty.
Mạch Tố Tố trợn mắt nhìn Mặc Tiếu Hàm:" ai lại đi nói với con của mình như vậy".
" chứ bà xã, em nghĩ anh phải nói như thế nào?".
Mặc Tiếu Hàm nháy mắt đặt cô xuống giường.
Cô quẩn bách:" đừng mà".
" hừ, chờ em sinh nó ra xong, anh sẽ đòi lại tất cả".
Mạch Tố Tố lè lưỡi, tên này còn cáo gắt với chính con của mình, cô thật hết nói nổi.
Từ trong miệng của hắn, cô nghe được, mẹ của Lục Lang đã tìm được, mấy năm nay bà ấy sống rất tốt, Lục Lang cũng buông tha không còn oán hận gì với nhà họ Mặc nữa, hắn một mực cuốn gói chung sống với mẹ hắn rất hạnh phúc.
Xem chừng, như thế cũng rất được.