Mặc Tiếu Hàm nhìn Mạch Tố Tố đứng trước mặt cứ ngơ ngơ ngáo ngáo thì tức giận muốn thổ huyết, hắn trông chờ điều gì ở cô cơ chứ, trông chờ cô phát hiện ra tâm tình hắn không tốt sao, thôi, Mặc Tiếu Hàm vuốt trán, chờ đợi cô phát hiện ra e là hắn đã hộc máu mấy lần rồi.
Đáng chết, Mặc Tiếu Hàm chửi thầm, cô không đến vậy thì để hắn đến đi.
Mạch Tố Tố đột nhiên bị Mặc Tiếu Hàm đẩy xuống ghế, hỗn loạn một phen.
" Mặc bỉ ổi, anh muốn làm gì ?".
Mặc Tiếu Hàm từ phía trên áp lên trên người Mạch Tố Tố, nâng cằm cô lên, cười gian:"đè trên người bà xã của mình thì muốn làm gì?".
Đối diện với khuôn mặt cực phẩm của hắn, tim nhảy nhót không ngừng, tên này vô sỉ, vô sỉ a.
" Mặc bỉ.....ưʍ...ưm".
Không cho Mạch Tố Tố gọi tàm phào, Mặc Tiếu Hàm nhanh chóng giữ lấy đôi môi đỏ của cô.
Lại dám gọi hắn là Mặc bỉ ổi, hắn rất muốn đánh mông cô cho cô nhớ đời nhưng hắn lại hạ tay không được, da cô mỏng như vậy, đánh xuống sẽ có dấu, không được, không được,...
Đánh không được mà mắng cũng không xong, hắn chỉ còn biết cách tức giận rồi kéo cô lên giường.
Cảm nhận viền môi bị tên vô lại phía trên gặm cắn đến thảm thương, lưỡi còn bị hút mạnh, Mạch Tố Tố âm thầm rơi lệ, Mặc bỉ ổi, hắn là mèo chứ đâu phải chó đâu.
Hơi thở Mặc Tiếu Hàm trở nên dồn dập, Mạch Tố Tố thầm than không hay, hắn lại tϊиɧ ŧяùиɠ lên tới não, ăn no rửng mỡ nên tinh lực dư thừa, cô ngốc một lần là đủ nha.
" Mặc Tiếu Hàm".
" hửm?".
Ây da, dừng lại, dừng lại nha.
Mạch Tố Tố đẩy nhẹ hắn ra, suy đi nghĩ lại, nơi đây chính là văn phòng, không được bừa bãi, còn có đồng nghiệp ngoài kia, nếu họ biết thì không hay, vì thế mới chân thành nói:" không được vác súng đi lung tung".
Trán Mặc Tiếu Hàm chảy xuống hai vạch đen.
Mặc Tiếu Hàm hừ nhẹ, cơ mặt giật giật, nhàn nhạt nói:" bổn thiếu gia nghĩ......thử nghiệm cảm giác làm tại văn phòng cũng không tồi".
Mạch Tố Tố: "....."
"A....." cứu mạng nha.
Mạch Tố Tố định hét to cầu cứu lại bị chặn họng, bị Mặc Tiếu Hàm hôn đến mềm nhũn, nằm trong ngực hắn thở gấp.
Đến lúc gây cấn, khi Mặc Tiếu Hàm sắp sửa cởϊ qυầи áo thì một chút lí trí trong đầu Mạch Tố Tố khơi dậy, níu áo hắn kéo lại, thở gấp:" không được...người ngoài...".
Mạch Tố Tố nói không hết câu nhưng Mặc Tiếu Hàm lại nghe hiểu.
Mặc Tiếu Hàm nhìn thiên hạ dưới thân ánh mắt đã mờ mờ, nhếch môi một cái, dừng lại động tác cởϊ qυầи áo, ôm lấy cô trở lại bàn làm việc, để cô ngồi trên đùi còn chính mình thì ngồi xuống ghế.
Mạch Tố Tố tứ chi run rẩy, vừa mới được Mặc Tiếu Hàm ôm ngồi thì dựa hẳn vào ngực hắn.
" ngoan...nhẫn nại một chút".
Mặc Tiếu Hàm dụ dỗ.
Mạch Tố Tố nghe Mặc Tiếu Hàm nói năng êm ái như vậy thì co giật, nếu cả người cô cử động nổi thì chắc cô đã nhảy dựng lên như gặp phải quỷ rồi, hắn mà cũng có lúc dịu dàng.
Mặc Tiếu Hàm một tay ôm chặt cô, tay còn lại lần mò trong váy cô, cảm thấy đủ ướt, Mặc Tiếu Hàm kéo ra chiếc qυầи иᏂỏ ném xuống sàn rồi mở khóa quần chính mình, động thân đi vào.
" ah...Mặc bỉ ổi, tác phong làm việc của anh thật.....bừa bãi".
" ờ ".
Mạch Tố Tố cắn răng, cô ân hận quá, ân hận muốn chết, ân hận vì sao hôm nay lại không mặc váy công sở như mọi hôm mà đổi hứng đi mặc váy xòe cơ chứ.
Nghĩ đến còn đồng nghiệp ngoài kia, sẽ bị họ nghe thấy, Mạch Tố Tố đến thở cũng không dám thở mạnh, cố đè nén, cô đã chịu không nổi mà cái tên vô lại kia cứ mỗi lần cô cố nén, hắn lại cố ý thúc mạnh.
Con mẹ nó, Mạch Tố Tố trừng mắt nhìn Mặc Tiếu Hàm, hắn không thức thời mà lại cười, còn cố tình tăng nhanh nhịp điệu.
Không được, cô chịu không nổi nha, chống chịu đến lúc cuối cùng, Mạch Tố Tố quyết định đầu hàng, nhào tới gặm cắn cần cổ của Mặc Tiếu Hàm để áp chế tiếng rên của mình, mà từ lúc cô cắn hắn, động tác của hắn ngày càng nhanh.
Mạch Tố Tố xoa má, mẹ nó, thịt quá cứng, cắn đau cả răng.
Mạch Tố Tố vòng chân cuốn chặt lấy vòng eo của Mặc Tiếu Hàm, mặc hắn đong đưa, nhìn từ xa, quần áo hai người vẫn chỉnh tề, váy của cô phủ nhẹ trên người của hắn y hệt như cô đang ngồi trên đùi hắn, nhưng thật ra phía dưới đã dạt dào như nước.
Trên người Mạch Tố Tố quần áo nhăn nhúm không chỉnh tề, Ngược lại, trên người Mặc Tiếu Hàm lại tươm tất.
Mạch Tố Tố bị sắc lang, à không, là bị sắc miêu chèn ép đủ mọi tư thế, vì thêm sự ghen tuông lúc nãy mà vị sắc miêu nào đó ép đến mức cạn kiệt mới chịu bỏ qua.
Bước ra khỏi phòng, Mạch Tố Tố liền đón nhận được nhiều ánh mắt khó tả của đồng nghiệp, có người còn huýt vai cô một cái khen ngợi:" làm rất tốt".
Trưởng phòng xấu tính đã có người trị, bọn họ ngay từ đầu nhìn là biết, Mạch Tố Tố sẽ khó thoát khỏi bàn tay của Mặc Tiếu Hàm, quả thật, họ đoán không sai mà.
Mạch Tố Tố cười qua loa, bọn họ có phải là quá mức thân thiện hay không, trong lòng đã giày xéo Mặc bỉ ổi cả tỉ lần, hắn bắt nạt cô, tiểu JJ của hắn bắt nạt cô.
Ai đó đang ngồi lười biếng trong phòng bỗng hắt xì mấy cái, Mặc Tiếu Hàm vuốt mũi hả hê, có phải Tố Tố nghĩ đến mình hay không, nhanh như vậy đã nhớ rồi à?, nghĩ đến thôi, Mặc Tiếu Hàm ngồi cười một mình như một tên tinh thần phân liệt.
(Xin lỗi anh, không phải chị ấy nhớ nhung anh đâu, chị ấy đang chửi rủa giày xéo anh đấy, anh đừng tưởng bở).
Đến chiều, Mạch Tố Tố nhận được tin nhắn của Lịch Thư hẹn gặp cô ở quán Mộc Nhị, Mạch Tố Tố nhắn cho Mặc Tiếu Hàm một tin nhắn rồi tan ca sớm.
Đến nơi, Mạch Tố Tố liền trông thấy Lịch Thư ngồi trong góc đối diện, hừ, được lắm, gặp được người, cô cũng có chuyện muốn hỏi đây.
Nhớ lại chuyện xem đuôi của Mặc Tiếu Hàm, Mạch Tố Tố lại nổi nóng, đúng là gạt người, phim ảnh gạt người hết sức.
Với tư thế hùng hổ đi đến kể tội, Lịch Thư lúc đầu ngạc nhiên, lúc sau nghe cô kể lại, hiểu ra mọi chuyện thì ôm bụng cười ha hả.
" chết tiệt, như thế cậu còn cười được".
Mạch Tố Tố nhìn Lịch Thư cười chảy cả nước mắt thì nổi đóa.
" ngu ngốc...ha ha ha ha".
Mạch Tố Tố oán hận nhìn Lịch Thư, chờ cho đến khi Lịch Thư cười xong thì dùng bộ mặt giáo sư uyên bác lí giải giúp cô, nói cô đã bị Mặc Tiếu Hàm lừa, làm gì có chuyện không làm sẽ chết chứ.
Mạch Tố Tố nghe Lịch Thư giải thích thì ngẩn người hồi lâu, mãi một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, chỉ chỉ mặt mình:" vậy mình là đồ ngu ngốc hả?".
" chứ còn gì nữa"
Mặc Tiếu Hàm, tên lừa bịp.
" gọi tớ ra đây có chuyện gì không?".
Lịch Thư bĩa môi:" không có chuyện gì thì không gọi cậu ra đây được à, xem xem, thời thế thay đổi, bây giờ muốn gặp người cũng khó".
Mạch Tố Tố bán tính bán nghi nhìn Lịch Thư, hỏi về công việc của Lịch Thư, hỏi qua hỏi lại, cuối cùng cũng trở về lại hỏi cô, khi Lịch Thư nghe cô nói sắp kết hôn thì im lặng, nhìn cô đầy lo lắng:" Tố Tố, cậu kết hôn, vậy hắn ta có yêu cậu không?".
Yêu, từ này làm Mạch Tố Tố ngạc nhiên, suy nghĩ, tâm liền chùm xuống, thật sự là từ đầu đến cuối, Mặc Tiếu Hàm chưa bao giờ nói yêu cô, mà cô lại có cảm giác với hắn mất rồi.
Lịch Thư nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Mạch Tố Tố thì thở dài rồi tức giận kéo cô đứng dậy:" mẹ nó, đứng lên, bà đây sẽ đòi lại công đạo lại cho cậu".
Lịch Thư nói quá to, trong quán ai ai cũng đổ dồn nhìn về phía bàn cô, Mạch Tố Tố khó xử liền kéo Lịch Thư ngồi xuống ghế, cô biết bạn cô mạnh mẽ, nhưng lại không mạnh mẽ bằng Mặc Tiếu Hàm, cô mà dẫn Lịch Thư đến đó, trăm phần trăm sẽ bị chém chết.
Lịch Thư bị cô cản lại thì tức tối vỗ bàn:" đến giờ này mà cậu còn bênh vực cho hắn ta".
" không có...chỉ là...". Cô chỉ là không muốn hai bên gây khó dễ nhau thôi.
Lịch Thư nheo mắt:" đừng nói với tớ là cậu đã yêu hắn ta rồi ấy nhé".
" tớ...."
Mạch Tố Tố không biết phải nói làm sao, lẳng lặng gật đầu, cô đã thích Mặc Tiếu Hàm rồi.
Cô còn tưởng Lịch Thư sẽ cười nhạo mình ngu ngốc, nhưng Lịch Thư chỉ im lặng, Mạch Tố Tố cũng im lặng, cả hai không nói gì mà chỉ tự mình chìm vào suy nghĩ của mình.
Cảm thấy trời đã tối, Mạch Tố Tố từ biệt Lịch Thư ra về, thật tiếc, lâu lắm mới gặp nhau mà chẳng được vui vẻ gì.
Cuối cùng trước khi ra về, Lịch Thư nắm lấy tay cô, nói với cô một câu:" không có việc gì, sau lưng Mạch Tố Tố còn có Lịch Thư, đừng có buồn nhé".
Mạch Tố Tố gật đầu, cô muốn cảm ơn, cảm ơn Lịch Thư đã không bỏ rơi cô, sau lưng cô còn có Lịch Thư mà, không phải sao, dù là vậy nhưng cô vẫn muốn biết, Mặc Tiếu Hàm, hắn có yêu cô hay không, hay chỉ do trách nhiệm nên mới cưới.
Yêu hay không yêu, phải hỏi mới biết.
Thời tiết đã trở lạnh, gió thổi lạnh lẽo đến tê người, Mạch Tố Tố bất giác kéo chặt cổ áo, hà hơi vào bàn tay cho đỡ cóng, dòng người tấp nập lướt qua cô, Mạch Tố Tố chỉ thấy cô đơn, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Đi qua một đoạn đường vắng, trong mắt Mạch Tố Tố ngày càng thê thảm.
Di động chợt reo lên, Mạch Tố Tố mở xem, thì ra là Mặc Tiếu Hàm gọi đến.
" đang ở đâu?".
Giọng nói có chút lười biếng vang lên.
Mạch Tố Tố thở ra nhè nhẹ, nói:" đang ở......".
Sau gáy chợt đau, trước mắt liền trở nên mơ hồ rồi không còn cảm giác.
" Tố Tố, Tố Tố, đã xảy ra chuyện gì?".
" tít....tít....tít"
Tay Mặc Tiếu Hàm run run nhìn di động, cơ bắp trên người săn cứng lại, Mạch Tố Tố đang gặp nguy hiểm.
" chết tiệt".
Mặc Tiếu Hàm lau như bay ra khỏi nhà.
Mạch Tố Tố chợt tỉnh, gáy ẩm ẩm đau, cô nhớ lại một vài hình ảnh trước khi bất tỉnh, nhìn căn phòng xa lạ, cô liền thấy có điều gì đó chẳng lành, cô đã bị bắt cóc, nhưng đám bắt cóc lại không trói tay và chân của cô.
Mạch Tố Tố nhảy xuống giường, chạy thật nhanh đến cửa phòng, vặn trái cửa, rất tiếc nó đã bị khóa trái bên ngoài.
Túi xách, di động, Mạch Tố Tố sực nhớ ra vội đi tìm, nhưng cũng tìm không thấy, chắc trong lúc cô bị đánh ngất đã làm rơi mất nó rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng tra khóa, Mạch Tố Tố vô thức lùi về phía sau.
Cửa mở, một phụ nữ trung niên bước vào, trên người đầy sự quý phái nhưng trên mặt không che giấu được vẻ mệt mỏi, bà ta lẳng lặng nhìn Mạch Tố Tố rồi hỏi người phía sau lưng bà ta:" là người này sao?".
Người đó cung kính:" dạ phải ".
Bà ta dò xét cô một lúc, lẳng lặng nói với người kia:" vậy mau chóng bắt đầu, đừng chậm trễ".
" vâng".
Cửa phòng bị đóng lại, Mạch Tố Tố không nói được cái gì, theo cô quan sát, người phụ nữ đó chắc là phu nhân, còn người kia chắc hẳn là quản gia.
Mạch Tố Tố thắc mắc, họ bắt cóc cô để làm gì, đến cuối cùng, họ muốn như thế nào.
Mạch Tố Tố bỗng rùn mình một cái, kéo cao cổ áo, cô cảm giác như có một bàn tay lạnh ngắt đang ra sức ôm cô vậy, lạnh không thể tả.
Mạch Tố Tố ngồi dưới góc giường, đề phòng nhìn cánh cửa, sợ nó sẽ mở ra bất cứ lúc nào, xung quanh lạnh lẽo lạ thường, cô cuộn người nhìn căn phòng hết một lượt, kì lạ, cô có cảm giác y hệt như có người đang nhìn chằm chằm vào mình, ớn lạnh kinh khủng.
Mạch Tố Tố thấm mệt dụi dụi mắt, một lúc sau cửa phòng lại mở, một người phụ nữ lạ khác bước vào, đi đến gần cô, Mạch Tố Tố lùi về phía sau cho đến khi lưng đυ.ng phải vách tường mới thôi.
" mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi?".
Người đó kính cẩn nói:" xin thiếu phu nhân hãy để tôi giúp cô thay quần áo, giờ lành sắp đến rồi".
" không, đừng lại đây".
Mặc kệ Mạch Tố Tố la hét đến cỡ nào, người phụ nữ đó vẫn không nghe, một mực lôi kéo cô mặc thứ quần áo rề rà thời Mãn Thanh.
Mạch Tố Tố kịch liệt chống đối nhưng người phụ nữ kia sức lực rất phi thường, trấn áp cô làm cô không thể nào cử động được.
Mặc trên người bộ quần áo đỏ tươi thời cổ, Mạch Tố Tố liền bị mấy người ngoài cửa phòng vác đi.
Họ vác cô đi quanh co, đi xuống một mật đạo dưới đất, miệng bị bịt kín, tay lại bị cột, Mạch Tố Tố chỉ ú ớ bất lực nhìn bọn họ đưa cô vào mật đạo tối om.
Rẽ phải rẽ trái, cuối cùng họ mới chịu để Mạch Tố Tố xuống, cởi trói cho cô rồi vội vã chạy đi.
Dưới mật thất chỉ còn lại một mình cô và một cỗ quan tài, Mạch Tố Tố nhìn mà sợ hãi.
Mạch Tố Tố vịnh tượng đứng dậy thì thấy được một thanh niên nằm bên trong, mặt đã không còn chút huyết sắc nào, trên mặt lộ rõ nét tím tái, hai tay đặt trên bụng như đang ngủ, người thanh niên ấy cũng như cô, trên người mặc trang phục Mãn Thanh, đội mũ chóp đỏ, nhìn y hệt cương thi.
Hình như người đó chết rồi.
Họ nuôi cương thi, họ bỏ cô ở lại đây với nó, Mạch Tố Tố sợ hãi không dám thở mạnh, cũng không dám la lớn, cô sợ đánh thức người đó, sợ người đó tỉnh dậy.
Mạch Tố Tố chỉ còn biết dùng tay bịt miệng mình lại.
Người thanh niên đó vẫn bất động, là người chết nhưng lại không có mùi hôi như xác chết, Mạch Tố Tố bạo gan, đến gần hơn một chút, càng nhìn càng thấy quen mắt, lục lại trong trí nhớ, Mạch Tố Tố hoảng sợ chỉ về phía người thanh niên.
Đó, đó không phải cậu bé mà cô gặp hôm trước ở đoạn đường vắng khi cô và Mặc Tiếu Hàm trở về nhà hay sao.