Mạch Tố Tố không tin nổi vào mắt mình, cơn ớn lạnh cứ chạy quanh cơ thể, cô vừa run sợ vừa thở dài đáng tiếc, mới hôm trước còn sống sờ sờ, hôm nay đã chết rồi.
Đời người thật khó đoán.
Trong lúc Mạch Tố Tố còn đang bi ai thì liền xuất hiện một lão già râu tóc bạc phơ, ăn mặc như pháp sư, sau lưng là trận đồ ngũ hành, ông ta cầm kiếm gỗ bước vào.
Ông ta vừa bước vào không lâu thì có người mang bàn cúng tới, bọn họ một bên đốt nhang, hương khói bay lượn lờ, còn riêng ông ta thì nhìn cô chằm chằm.
Mạch Tố Tố nép sát vào một góc, cảnh giác nhìn ông ta:" ông là ai, mấy người bắt tôi làm gì?".
Cô nghèo rách nát, không tiền, không nhà, bắt cóc cô cũng vô ích, nhưng theo như Mạch Tố Tố thấy, bọn người này chắc không phải là cần tiền, không cần tiền thì bắt cô làm gì.
Mạch Tố Tố nhìn người thanh niên trong quan tài kia, mắt chớp chớp, đừng nói là họ bắt cóc cô đến đây là để tham dự lễ tang cho tên đó nha, nếu vậy chuyện chẳng vui chút nào.
Ông ta đột nhiên tới gần cô, cô cũng vô thức lùi lại.
Mạch Tố Tố la lớn:" ông đừng tới đây?".
Ông ta dừng bước nhưng vẫn dán mắt nguyên cứu cô, ông ta nhìn cô cười:" được, được, lão phu không tới nữa, thiếu phu nhân bớt giận" rồi quay mặt về phía bên tay trái của cô nói tiếp:" phải không cậu chủ".
Nụ cười ông ta hết sức man rợn, Mạch Tố Tố nhìn theo ánh mắt của ông ta đang nhìn mà hoài nghi:"ông ta đang nói chuyện với ai?".
" À, lão phu đang nói chuyện với cậu chủ, chồng chưa cưới của thiếu phu nhân".
Ông ta nhàn nhã trả lời vô cùng tự nhiên làm Mạch Tố Tố toàn thân nổi da gà, ông ta đang nói chuyện với không khí, lấy đâu ra cậu chủ.
Ông ta thấy cô mơ màng thì hỏi:" thiếu phu nhân không thấy sao ?".
" thấy gì?".
Mạch Tố Tố nuốt nước miếng.
" cậu chủ đang đứng gần cô đấy, thiếu phu nhân còn được cậu chủ ôm nữa kìa".
Mạch Tố Tố tưởng tượng ra cảnh có một người vô hình lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp với cô thì bộ não liền đình trệ, mẹ ơi, Mạch Tố Tố hét lên nhảy qua chỗ khác:" ông mau thả tôi ra".
Cô không muốn phải ôm ấp với ma.
" chuyện này cũng không khó, chờ thiếu phu nhân làm xong tự ắt sẽ được tự do".
" ông định làm gì?".
Ông ta cười nhẹ, không trả lời câu hỏi của cô mà quay lại nói với một đám người bên kia:" giờ lành sắp đến rồi, mau chuẩn bị, mau đỡ cậu chủ dậy".
Mạch Tố Tố đứng sau lưng ông ta thèm thuồng nhìn ra phía cửa, may quá, bên ngoài không có ai canh giữ.
Mạch Tố Tố từ từ nhích nhẹ, rón rén chạy ra ngoài, nhưng vừa mới tới gần cánh cửa, cả cơ thể đều cứng đờ không nhúc nhích được.
Tại sao lại như thế.
Mạch Tố Tố khó tin cố sức vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy thì càng đổi lại một giọng cười càng lớn.
Lão già đi đến trước mặt cô cười nói:" thiếu phu nhân đừng cố sức nữa, lễ kết hôn sắp diễn ra rồi".
Con mẹ nó, Mạch Tố Tố hoảng đến độ chửi bậy.
" ông đang nói đến kết hôn?".
Mạch Tố Tố nheo mắt, người chết nằm đây mà đòi kết hôn, cái rắm.
" đúng vậy, lát nữa thiếu phu nhân sẽ kết hôn với cậu chủ".
Ông ta thản nhiên trả lời.
Mạch Tố Tố nhìn cái người mà ông ta gọi là cậu chủ đang nằm trong quan tài kia, cô không hiểu cho lắm.
" ông đang nói đến tôi và người kia?".
Ông ta gật đầu.
" kết....hôn?".
" đúng vậy".
" những hắn ta đã chết".
" một chút nữa thôi....cậu ấy sẽ sống lại".
Mạch Tố Tố trợn mắt nhìn ông ta đang khao khát cho sự sống của người kia, cô rất hoảng loạn, người chết đi sẽ không bao giờ sống lại, ông ta là một tên bệnh hoạn, thần kinh.
Cô cảm thấy sợ hãi, không, cô không muốn kết hôn với xác chết, cứ nghĩ đến cảnh tá thi hoàn hồn, Mạch Tố Tố liền ám ảnh, không thể được.
" thả...mau thả tôi ra".
Mạch Tố Tố cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào nhúc nhích được, gan cô có lớn đến đâu nhưng khi nhìn thấy cảnh này cũng sẽ sợ hãi, minh hôn với người chết, nghe qua thôi cũng đã thấy rợn người.
Mặc kệ cô la hét như thế nào thì ông ta vẫn như cũ, trơ mắt nhìn ông ta phẩy tay gọi mấy người cao to tới xách cô đi đến quỳ trước mặt phiến bàn, dùng vải bịt miệng cô lại.
Trong mật thất tối om chỉ được thắp sáng bằng mấy cây nến sáp, ánh sáng nhòe nhòe làm lòng người càng thê lương.
Nhìn chữ hỷ to lớn dán phía trên, Mạch Tố Tố không hề cảm nhận được màu đỏ của chúc phúc mà chỉ toàn thấy màu của sự tang thương và quỷ dị.
Mấy người trước mặt lần lượt cung kính, người phụ nữ cô vừa gặp lúc nãy bước vào, nếu cô đoán không lầm, người này ắt hẳn là mẹ của tên kia.
Lão già bệnh hoạn nói:" đã đến giờ rồi".
Bà ta gật đầu một cái liền có người đem ghế đến.
Cái xác trong quan tài được đỡ dậy, tay chân người thanh niên đó vô lực rũ xuống, mắt vẫn nhắm nghiền, bọn họ kéo cái xác đó dựa vào người cô, dù cách một lớp vải nhưng cái lạnh lẽo của xác chết cứ truyền qua da thịt cô, Mạch Tố Tố chỉ biết trợn mắt, rùn mình, tim đập thình thịch, cảm giác như bị teo lại.
Mạch Tố Tố lắc đầu, cô định hét to nói họ đừng để cái xác đó dựa vào người cô nhưng mở miệng ra toàn những tiếng ú ớ.
Mặc bỉ ổi, anh mà không đến, tôi đây sẽ lấy người khác, sẽ kết hôn với ma đấy.
Đến cuối cùng, trong tiềm thức của Mạch Tố Tố, cô chỉ muốn gả cho một người duy nhất, đó chính là Mặc Tiếu Hàm, mặc dù hắn không yêu cô.
Nghi lễ bắt đầu, ông già thần kinh ấy rút ra kiếm gỗ, dán mấy lá bùa vàng vàng rồi đọc thầm cái gì đó, ông ta làm hết sức chuyên nghiệp, bên này, Mạch Tố Tố cử động không được, nói cũng không xong, trơ mắt nhìn đầu của cái xác ấy dựa vào hõm cổ của cô, nơi đó liền nổi lên một tầng da gà.
Mạch Tố Tố thở cũng không dám thở mạnh, đề phòng cái xác, cô sợ cái xác đó đột nhiên mở mắt, cắn một cái lên cổ cô mà hút máu thì tiêu đời.
Đến lúc ông ta cầm một cái ly đi đến trước mặt cô, cầm ngón tay của xác chết lên, dùng dao cắt một đường trên đầu ngón tay rồi đưa ly vào đựng.
Vì là xác chết nên khi cắt, máu đã bị đông cứng không có nhỏ giọt, ông ta phải cố rạch một phát thật sâu rồi dùng tay nặn ra.
Mạch Tố Tố thương sót cho người thanh niên đó, đã chết rồi còn bị giày vò, cô thật không biết ông ta định làm gì.
Một lúc sau, ông ta bỏ tay cái xác đó xuống rồi nhìn qua cô, Mạch Tố Tố rụt người lại, đừng nói là ông ta cũng muốn làm như thế trên người cô đấy, cô muốn nắm chặt mấy đầu ngón tay nhưng không tài nào cử động nổi.
Nhìn trong ly chỉ có vài giọt máu đậm đen hơi khô lại, con ngươi của Mạch Tố Tố mở lớn, tên súc sinh.
Đầu ngón tay nhói lên một cái, máu từ trong đó liền ồ ạt chảy xuống ly, giờ phút này cô chỉ ao ước mình có siêu năng lực hút máu trở ngược về lại cơ thể.
Ông ta thấy đủ rồi thì rút về, phần máu còn lại cứ thế nhỏ giọt xuống dưới nền đất, mẹ nó, điều đó chứng tỏ được ông ta đã cắt quá sâu.
Này giống như cắt máu ăn thề nhỉ.
Đó là sự khác biệt giữa người chết và sống, máu trong ly đa phần đều là của cô, còn người thanh niên kia chỉ có mấy giọt.
Nếu là của người khác, cô sẽ đứng một bên hứng thú xem, nhưng đây lại là của cô, cô thật xem không nổi.
Ông ta hài lòng nhìn trong ly, khẽ lắc mấy cái rồi nhẹ nhàng cười, đặt ly trên bàn hiến tế rồi làm phép.
Con mẹ anh, Mặc Tiếu Hàm, hắn không đến.
Lão già bệnh hoạn đặt kiếm xuống, cầm cây nến sáp nhỏ vài giọt vào trong ly máu, gỡ vải bịt miệng cho cô rồi đưa cái ly kề sát vào miệng cô, ra lệnh:" Uống".
Mạch Tố Tố lắc đầu tránh, nằm mơ, có chết cô cũng không uống.
Cơ hàm bị bóp chặt, Mạch Tố Tố bị cưỡng ép mở miệng, mùi tanh xộc vào mũi, nghĩ đến máu đó tràn vào cuốn họng, dạ dày cô liền muốn nôn, một trận kinh tởm lan tỏa từ ngoài vào trong.
Thật kinh tởm.
Mạch Tố Tố cứng đầu không chịu khuất phục, cố sức tránh né, không may làm rơi cái ly.
" choang".
" chát".
Chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành, máu đỏ vung tóe đầy đất, Mạch Tố Tố liền bị ông ta đánh một bạt tai.
Ông ta lúc này y hệt như bị quỷ ám mất hết lý trí, cái tát giáng xuống cũng dùng hết toàn bộ sức lực làm khóe miệng cô chảy ra máu.
" mau...mau làm lại ".
Ông ta điên rồi.
Mạch Tố Tố thở dốc nhìn ông ta hoảng hốt tiếp tục trích máu từ xác chết thì cả kinh, Mạch Tố Tố cảm thấy thật sự người chết không đáng sợ lắm, mà đáng sợ nhất là người sống trước mặt này.
Người phụ nữ ngồi trên ghế nãy giờ cũng sốt ruột, sắc mặt âm trầm học theo lão già đi đến rút máu trên ngón tay của cô.
Giọng bà ta run run:" ông có chắc là nó sống lại được không?".
Ông ta chắc chắn:" sống...cậu chủ nhất định sẽ sống...dù thế nào tôi cũng không để cho cậu chủ chết".
Mấy đốt tay của cô chắc đã bị cắt nát hết rồi, đau đến chết đi sống lại, Mạch Tố Tố đuối sức, hơi nhếch môi cười chế giễu, không thể chết sao, nhưng người đã chết từ lâu rồi.
Mạch Tố Tố lim dim, ông ta đánh rất mạnh tay, cô có cảm giác cổ của mình hình như bị lệch.
Ông ta lại lẩm bẩm:" phải sống...nhất định phải sống...con trai phải sống".
Con trai, cô không nghe lầm chứ, Mạch Tố Tố lắng tai nghe thêm một chút, khẳng định là không lầm mới bàng hoàng.
Hèn chi, lúc nãy cảm xúc của lão bất thường đến như vậy, thì ra là lo cho con ruột nên mới nóng lòng như thế.
Nếu là con ruột vậy hẳn phu nhân đã có mối quan hệ bất bình thường sau lưng chồng mình, Mạch Tố Tố thở dài, thì ra đây là bộ mặt thật sự của mấy gia đình phú quý, ít có ai mà nhà giàu còn chung thủy như Ba mẹ Mặc đâu, cô thật sự rất hâm mộ.
Bất chợt nhớ đến Mặc Tiếu Hàm, cô muốn hỏi, hắn có chung thủy như Ba mẹ Mặc hay không đây.
Khóe mắt hơi ươn ướt, Mạch Tố Tố nhắm mắt che giấu cảm xúc hỗn loạn không muốn để bọn họ nhìn thấy.
Một ly khác lại đưa tới, lần này lão ta quyết liệt hơn, người phụ nữ được gọi là phu nhân và lão ra sức cạy mở miệng cô, Mạch Tố Tố biết, lần này cô chết chắc rồi.
Khi môi sắp chạm vào thành ly thì mặt đất chao đảo không ngừng, lão ta hoảng hốt cố gắng giữ thăng bằng.
" rầm".
Đất đá đổ dồn từ trên trần xuống, Mạch Tố Tố nhớ ra, hiện tại cô đang ở dưới mật thất, nếu nó sập, mọi thứ sẽ bị chôn vùi, kể cả cô.
Nền đất vẫn tiếp tục sập, một tia sáng lóe qua, trong phút chốc cô đã an vị nằm trong lòng của Mặc Tiếu Hàm.
Nhìn thấy Mặc Tiếu Hàm cô đột nhiên bật khóc, hắn tới rồi, thật sự tới rồi.
" ngoan, không khóc, chờ anh ở đây".
Mạch Tố Tố gật đầu, cô biết, bên dưới còn chưa giải quyết xong, đi theo chỉ làm vướng bận hắn thêm thôi.
Mặc Tiếu Hàm nhìn cô có phần âu yếm và đau lòng, hắn khẽ gạt nước mắt và vệt máu nơi khóe miệng cho cô, rồi để cô ngồi xuống một bên:" đợi ở đây ".
" vâng".
Mạch Tố Tố nhìn theo bóng Mặc Tiếu Hàm bỗng bật cười, quần áo ngủ của hắn xộc xệch, một tà vắt trong lưng quần, một tà bỏ bên ngoài, đầu tóc như tổ rơm, chân mang dép lê, cầm trường kiếm bước vào trong mật thất.
Lần này Mạch Tố Tố thật sự cười lớn, vừa cười vừa ôm khóe miệng, đau chết mất, càng cười càng đau, hình tượng hắn xem như bị hủy hết rồi, trong mấy bộ phim truyền hình, lúc mà nam chính cầm kiếm bước vào, trường kiếm giơ ngang, tà áo bay bay trong gió, còn cái này, Mặc Tiếu Hàm......hình như khác biệt xa quá.
Mặc Tiếu Hàm, lấy dép lê ra ném chết lão già ấy đi.
Mạch Tố Tố nhìn liền biết hắn lại lười chải đầu, tuy bộ dáng như thế nhưng có Mặc Tiếu Hàm, cô vô cùng tin tưởng, vô cùng an tâm.
Mạch Tố Tố không biết, từ lúc biết cô gặp chuyện, Mặc Tiếu Hàm đã chạy khắp nơi tìm kiếm dấu vết của cô cả một đêm không ngủ.
Phải chăng cô đã dựa dẫm, ỷ lại vào Mặc Tiếu Hàm quá nhiều, dựa dẫm lúc nào cũng không hay biết.
Giờ phút này, trong mắt Mạch Tố Tố chỉ có Mặc Tiếu Hàm.
Mặc Tiếu Hàm đi vào, nơi đó đã là một đống đổ nát, mấy người kia chạy tan hoang, kế bên có một lão già che chở cho một cái xác chết và một người phụ nữ.
Mặc Tiếu Hàm hít mắt, âm trầm cười như không cười:" Phụ nữ của bổn thiếu gia mà cũng dám cướp".
Lần này, Mặc Tiếu Hàm thực sự tức giận.
Minh hôn: là lễ kết hôn giữa người âm và người dương, còn gọi là kết hôn giữa người sống và người chết.