Khi Mạch Tố Tố theo Mặc Tiếu Hàm xuống dưới nhà, thật đúng như lời của hắn nói, cô không có gặp được ba mẹ Mặc.
Mạch Tố Tố hỏi Mặc Tiếu Hàm, hắn chỉ cười như không cười, úp úp mở mở không nói, làm ra vẻ bí mật lắm, Mạch Tố Tố nhìn dáng vẻ lơ là của Mặc Tiếu Hàm, bĩa môi khinh thường, cô đoán chắc, hắn rời giường chưa có chải đầu nha.
Nhìn thấy Ly Ly đang đung đưa xúc kem, Mạch Tố Tố liền níu áo Mặc Tiếu Hàm hỏi:" Ly Ly là em ruột của anh hả, sao tôi chưa bao giờ nghe mẹ anh nhắc đến".
Cơ mặt của Mặc Tiếu Hàm cô rút dữ dội, nhìn cô một lúc mới giải thích:" không phải em ruột, Ly Ly là em họ" em ruột của hắn, e hèm, chắc ba Mặc còn đang cố gắng tạo người.
Mặc Tiếu Hàm lắc đầu, thật tình....
Mạch Tố Tố nhìn Ly Ly dễ thương đằng kia, kỳ thực, cô rất muốn có em gái xinh xắn, hiểu chuyện như vậy nha, cách ăn uống của con bé hơi khó khăn, vì thế cô đi đến, xúc kem giúp nó.
Ly Ly ngồi ăn kem, một lúc sau có người tự xưng quản gia đến dẫn con bé đi, Ly Ly vừa thấy quản gia đến thì vui vẻ nhảy nhót, từ biệt cô và Mặc Tiếu Hàm ra về, trước khi đi còn thơm trên má cô một cái nha.
Mạch Tố Tố nhìn theo bóng lưng nhỏ mà ngưỡng mộ, ai mà là ba mẹ của con bé chắc hạnh phúc lắm, mà nghĩ cũng thật là, ba mẹ mà để con như vậy, từ đầu đến cuối không thấy mặt mũi đâu cả, tính ra Ly Ly cũng ngoan, không khóc cũng không nháo.
Đến tối, chủ nhân của căn nhà này cũng chưa thấy đâu, Mạch Tố Tố định chờ ba mẹ Mặc xuất hiện để chào hỏi một chút, nhưng chờ thật lâu, nản chí, bị Mặc Tiếu Hàm kéo về.
Lia mắt sang người đang lái xe bên cạnh, tim trong l*иg ngực của cô cứ nhảy bang bang, cô không ngờ được, Mặc Tiếu Hàm cà lơ như vậy mà bộ dáng lái xe vô cùng quyến rũ, cảnh bắt mắt đến choáng ngợp, xem kìa, vòng ngực ẩn hiện trong áo sơ mi cởi hai khuy, à, hình như là bên ngực trái còn ẩn hiện vết cào mờ mờ.
Mạch Tố Tố trợn mắt, nhìn chằm chằm ngón tay của mình, đừng nói là do cô làm nha, tình hình lúc đó kịch liệt như vậy sao.
Âm thầm che mặt nhìn trộm Mặc bỉ ổi, nuốt nuốt nước miếng, mẹ ơi, xương quai xanh quá gợi cảm rồi, không nhịn được muốn cắn,...phi, phi, suy nghĩ quá háo sắc, không được, phải bình tĩnh.
Chắc cảm nhận được ánh mắt quá mức trần trụi của Mạch Tố Tố, Mặc Tiếu Hàm nhìn sang, Mạch Tố Tố đang lúc lơ đãng chưa kịp thu lại vẻ mặt háo sắc đó, bị Mặc Tiếu Hàm bắt gặp được, hắn hả hê cười, cười xong còn cố ý mở thêm một khuy, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ gian gian nhìn cô.
Ánh mắt của Mạch Tố Tố từ lúc Mặc Tiếu Hàm bắt đầu cởi khuy liền một mực bám riết, nhìn theo bàn tay thon dài từ từ cởi, thấy sắp cởi xong, mắt cô lại mở lớn hơn một chút, chỉ sợ mở nhỏ quá mà nhìn không hết cảnh quang.
" Tố Tố, chảy nước dãi kìa".
" đâu, ở đâu ?".
Tưởng thật, Mạch Tố Tố đưa tay lên lau miệng, đâu có dính nước, cô bị lừa.
Nhưng vẻ mặt của Mặc Tiếu Hàm quá mức nghiêm túc, cô không tin cũng khó, vì thế lại lau lau lần nữa.
" ha ha".
Đột nhiên người bên cạnh cười lớn, Mặc Tiếu Hàm cười đến nỗi ngã ngửa ra phía sau.
" a~~ tôi bóp chết anh".
Mạch Tố Tố tức tối vô cùng, cô bị lừa, bị Mặc bỉ ổi lừa, trong bụng rủa thầm hắn một vạn lần, đúng là kẻ hai mặt, diễn xuất xuất thần nhập quỷ.
Cô sẽ cắn chết tên này.
Mặc Tiếu Hàm đón nhận Mạch Tố Tố bay như điên vào mình, cười càng tươi, hai tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, hôn lên môi cô một cái rõ kêu, giở trò bỉ ổi:" ái chà~~ bà xã, chưa tắt đèn mà đã nhịn không được rồi sao, nếu bà xã đã nhiệt tình như vậy, ông xã đành ủy khuất mà chấp nhận thôi".
Nói xong còn lắc đầu thở dài, Mạch Tố Tố muốn ói đến nơi, làm như cô háo sắc lắm không bằng, nhưng một bụng tức này, Mạch Tố Tố nuốt không trôi.
" a~~Mặc bỉ ổi, tôi cắn chết anh, anh dám kêu tôi là bà xã hả?".
" em dám không chịu trách nhiệm?".
Ánh mắt của hắn ngày càng nguy hiểm làm cô run run, Mạch Tố Tố vội cười giả lã, chân chó nịnh hót:" không...không dám".
Đùa chắc, nếu còn muốn sống tới ngày mai thì chấp nhận đi.
Mặc Tiếu Hàm ỡm ờ, vẻ mặt lại phơi phới vuốt má cô:" ngoan lắm".
Tên hai mặt, đa nhân cách.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Mặc Tiếu Hàm sẽ xì mũi khinh thường Mạch Tố Tố, mắng cô dẹp mặt, nhưng bây giờ thì ngược lại, Mặc Tiếu Hàm thấy Mạch Tố Tố chửi rủa như thế, hắn không giận, ngược lại ôm cô càng chặt, lợi dụng đèn đỏ mà hôn cô đến thở không nổi, cho đến khi xe phía sau nhấn còi thúc giục mới chịu chạy đi.
Mạch Tố Tố không hiểu, Mặc Tiếu Hàm có nhà cao nệm ấm, không chịu ở nhà đi, mắc gì phải theo cô chen chúc trong căn nhà chỉ nhỏ bằng phòng vệ sinh của hắn chứ, cô quay đầu hỏi hắn, liền nhận được một câu như vầy:" bổn thiếu gia muốn đến trông nom bà xã của bổn thiếu gia không được sao ".
Cô khinh, Mặc Tiếu Hàm làm như cô là loại người hồng hạnh vượt tường không bằng, sợ bị cô cắm sừng sao, nực cười, cái tường thành của hắn, có cho cô tiền, cô cũng không dám vượt.
Mà nghĩ lại, có Mặc bỉ ổi đi theo cũng tốt, cô còn ám ảnh chuyện mấy hôm trước, mặc dù cái thứ " đó đó" đã được Mặc Tiếu Hàm thu gom, nhưng trong tiềm thức, a~~ cô vẫn còn sợ lắm.
Mạch Tố Tố đong đưa theo nhịp xe, khi đến một góc rẽ, Mạch Tố Tố nhìn bên kia đường vô tình thấy một bé trai đứng một mình bên kia, tựa như đứa bé biết cô nhìn, nó ngoảnh đầu như xuyên qua một lớp kính nhìn lại cô làm cô nổi da gà.
Trời khuya như thế này, ai mà lại để con ra ngoài một mình thế không biết, con đường này vắng vẻ lắm, lỡ may có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì làm sao, Mạch Tố Tố khẽ kéo tay áo của Mặc Tiếu Hàm, hắn quay lại, khó hiểu nhìn cô, chờ cô mở miệng.
" Mặc bỉ ổi, anh có nhìn thấy cậu bé trai đứng đằng kia không?".
Mặc Tiếu Hàm theo hướng cô chỉ, nheo mắt một chút rồi lại nhìn cô:" không có".
" có mà...ế...đâu mất rồi".
Đứa bé đi đâu rồi, lúc nãy còn ở đây mà, không lẽ cô nhìn nhầm, Mạch Tố Tố nghi hoặc nhìn bên kia rồi lại nhìn Mặc Tiếu Hàm.
Cô cứ tưởng hắn sẽ cười nhạo cô ngu ngốc, ai dè Mặc Tiếu Hàm vuốt tóc cô:" chắc em nhìn nhầm".
Cô gật đầu, chắc là vậy, Mạch Tố Tố chợt nhớ, giật mình, ánh mắt của nó như nhìn xuyên thấu cô vậy, kì lạ, cô mới thấy rõ ràng.
Mạch Tố Tố lắc đầu, không ầm ĩ nữa mà ngồi một bên lắc lư nhìn Mặc Tiếu Hàm nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe, một lúc sau mơ màng, ngủ luôn tại chỗ.
Trước mặt cô là một đĩa thức ăn to bự, hương thơm bay nứt mũi, Mạch Tố Tố liếʍ liếʍ môi, ừm, cuối cùng không nhịn được hấp dẫn mà ăn tới tấp, ăn đến nỗi bụng trướng đau.
Mạch Tố Tố ôm bụng ngã quỵ xuống, nghe được tiếng bước chân của ai đó, cô ngước nhìn, hóa ra là Mặc bỉ ổi.
Bụng càng lúc càng trướng, bỗng nhiên Mặc Tiếu Hàm sán lại gần cô, vẻ mặt hốt hoảng:" em có phải muốn sinh rồi không ?".
Sinh cái đầu anh, chỉ là ăn thôi làm sao sinh được, ôi, đau bụng quá.
Đang lúc Mặc Tiếu Hàm lo lắng ôm cô đứng lên, Mạch Tố Tố liền mở mắt.
Nhìn trần nhà quen thuộc cùng cánh tay vắt ngang bụng của Mặc Tiếu Hàm, Mạch Tố Tố thở ra, Ôi mẹ ơi, chỉ là mơ, hình như lúc nãy cô ngủ trên xe rồi được Mặc Tiếu Hàm ôm vào nhà.
Mạch Tố Tố xoa bụng, hóa ra cảm giác trướng đau không phải là do sắp sinh mà đó chỉ do mắc tiểu.
Vẫn như thường lệ, sáng hôm sau, Mạch Tố Tố trang phục chỉnh tề ra khỏi cửa.
À, hôm nay hơi khác, hôm nay, Mặc Tiếu Hàm đi làm chung với cô.
" chào em...ơ...chào trưởng phòng".
Sở Tuân lướt qua cô, vui vẻ chào một cái, Mặc Tiếu Hàm án binh bất động, Sở Tuân bên này đã méo mó mặt mày.
Không khí có chút quái dị, Mạch Tố Tố thấy vậy thì chào lại:" chào anh, buổi sáng tốt lành".
Không khí bỗng nhiên ấm áp hơn.
Mạch Tố Tố huýt nhẹ khủy tay Mặc Tiếu Hàm:" người ta chào anh kìa".
Khuôn mặt của Mặc Tiếu Hàm khó coi, đen như đít nồi, lạnh tanh liếc nhìn:" nhàm chán".
Sở Tuân biết rõ tính khí của trưởng phòng thất thường nên cũng bình thường trở lại, không quan tâm gì tới hắn, chỉ cười nói với cô, hỏi han cô đủ điều về vụ việc đi công tác mấy ngày nay thuận lợi không, mệt mỏi không.
Mạch Tố Tố cười gượng, nói là không sao, nếu biết cô không phải đi công tác với Mặc Tiếu Hàm mà là cùng Mặc Tiếu Hàm đại chiến ba trăm hiệp trên giường, không biết sẽ ra sao.
Mặc Tiếu Hàm nhìn một màn người xoa người vuốt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hừ, dám ở trước mặt bổn thiếu gia ve vãn vợ của bổn thiếu gia, tên này chán sống rồi hả.
Mặc Tiếu Hàm nhìn liền biết được, tên Sở Tuân này có ý với cô từ lâu rồi, Mạch Tố Tố quá ngốc mà.
Nụ cười của Mạch Tố Tố, càng nhìn càng thấy chói mắt.
Không thể nhìn được, Mặc Tiếu Hàm đi đến, chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, vác Mạch Tố Tố lên vai, mặc kệ cô thét chói tai và cái nhìn kinh ngạc của Sở Tuân và Đồng nghiệp mà đi vào phòng, bỏ lại sau lưng mấy lời bàn tán của đồng nghiệp mà đóng cửa.
" Mặc bỉ ổi, anh mau bỏ ra".
" không bỏ".
Ặc, cô sắp chết đến nơi rồi đây này.
" mau bỏ ra, bỏ ra, ôi, tôi muốn ói".
Mạch Tố Tố nằm trên vai, cả người cúi hết xuống đất, cảm thấy cả người choáng váng không khỏe.
Mặc Tiếu Hàm nghe cô không tốt, cuối cùng thả cô xuống, Mạch Tố Tố vừa chạm đất đã chao đảo, Mặc Tiếu Hàm lại ôm cô một lần nữa.
" anh làm gì vậy?". Đang yên đang lành tự nhiên vác cô đi.
" hừ".
Mặc Tiếu Hàm không trả lời, bỏ lại tiếng hừ lạnh rồi đến bàn làm việc ngồi.
" anh có biết làm như thế người ta sẽ bàn tán hay không?".
" hừ, em là vợ tôi, ai bàn tán kệ họ".
Hừ, là hắn cố ý đấy, bàn tán càng nhiều càng tốt, ai bàn tán cho hắn nghe thuận tai thì cuối tháng sẽ được tăng lương.
Ai, Mạch Tố Tố bó tay, Mặc Tiếu Hàm cứng đầu quá, hay là hắn lại đến thời kỳ khó chịu trong tháng, tựa như kinh nguyệt của phụ nữ ấy, mỗi tháng hắn sẽ có mấy ngày, xem ra hôm nay đã đến rồi, thôi, người rộng lượng như cô đây sẽ không chấp nhặt với hắn, hắn cũng có bệnh, không nên trách móc a.
" vậy bây giờ tôi đi làm nhé...".tôi thấy anh đã ổn hơn rồi.
Chưa kịp nói hết, mặt Mặc Tiếu Hàm liền đen lại, cắn răng:"Mạch Tố Tố".
" a....tôi đây...tôi đây".
Mặc Tiếu Hàm vuốt mũi:" tôi thật sự muốn bóp chết em".
Hắn đang ghen, đang ghen đó, hắn bực tức mà cô còn vô tâm được.
Hung dữ quá a.
Mạch Tố Tố bây giờ đi cũng không được mà đứng lại cũng không xong, chỉ còn biết giương mắt vô tội nhìn Mặc Tiếu Hàm.
Đại nhân sama, ngài muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, đừng âm trầm như thế mà, ngài càng âm trầm thì càng nguy hiểm nha.