Mạch Tố Tố lần nữa tỉnh dậy đã là xế chiều, cảm giác có thứ gì đó mềm mềm đè ở phía trên làm cô mở mắt.
Đối diện với Mạch Tố Tố là một bé gái trắng trẻo chừng 8 tuổi, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt mũm mĩm, tóc thắt hai bím thả hai bên, trông đáng yêu vô cùng.
Mạch Tố Tố xoa xoa tay muốn nhào tới sờ thử vài cái, con của ai đây, đáng yêu chết mất.
Nhà này đúng là có nhiều gen tốt.
" Tỷ Tỷ xinh đẹp tỉnh dậy rồi".
Bé con mở miệng nói vô cùng dễ thương, nhìn theo động tác của cô mà hiếu kì gật gù.
Ôi, trái tim nhỏ bé xíu của cô a.
Mạch Tố Tố nhấc tay ra khỏi chăn, ôm cô bé vào ngực, hí hửng:" chị dậy rồi, nói chị nghe em tên gì nào?".
Cô bé được ôm, thích ý nhanh nhảu đáp:" Tỷ tỷ xinh đẹp, em tên là Mặc Ly Ly".
" chào em, chị tên là Mạch Tố Tố".
" chị rất xinh đẹp".
Đúng là dẻo miệng, Mạch Tố Tố nhéo má nó:" em cũng rất xinh đẹp, tên cũng rất dễ thương, vô cùng ngoan".
Cô bé được khen thì cười hít mắt nhìn cô, cô cũng muốn có một đứa như vậy nha, Mặc Tiếu Hàm đáng ghét, hắn lại để em gái chạy loạn xạ như thế nha.
" em là em của Mặc Tiếu Hàm hả?" Cô hỏi.
Bé con hơi ngỡ ra rồi nói:" vâng".
Mạch Tố Tố chớp mắt, cô không biết Mặc bỉ ổi có em gái nha.
Bất quá cười xong Mạch Tố Tố liền muốn khóc.
Cô cư nhiên lại cùng với Mặc Tiếu Hàm đóng cửa ở trong phòng suốt từ hôm qua tới giờ, cư nhiên lại cùng với Mặc Tiếu Hàm xảy ra cái đó ngay tại nhà của hắn, Mạch Tố Tố nước mắt chảy ròng ròng, ba mẹ Mặc có nói cô là cô gái không biết chừng mực hay không đây.
Hừ, nãy giờ cô chưa nhìn thấy được bản mặt của Mặc Tiếu Hàm.
Nhìn xung quanh, Mạch Tố Tố liền nhìn thấy trên đầu giường đặt một bộ quần áo, Mạch Tố Tố cảm kích vô cùng, vội quơ lấy nó rồi dặn dò Ly Ly ngồi im không được chạy loạn mới phóng như bay, dùng tư thế kì cục đi vào phòng tắm.
Làn nước nóng chảy xuống da thịt làm cô rên nhẹ, cơn đau cũng được xoa dịu đi, được ngâm mình trong bồn tắm như thế đúng là hưởng thụ.
Mạch Tố Tố bước ra khỏi phòng tắm thì việc đầu tiên là xem Ly Ly còn ở đó hay không, vừa nhìn thấy Ly Ly còn ngoan ngoãn ngồi im trên giường đợi mình thì thở phào, rất may, Ly Ly rất biết nghe lời, Mạch Tố Tố cô cũng rất thích Ly Ly.
Dắt tay Ly Ly xuống lầu, nhưng vừa vặn tay cửa, Mạch Tố Tố khựng lại, nếu như bước ra đó, cô phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với những người bên dưới đây.
Mạch Tố Tố nhìn Mặc Ly Ly, con bé cũng ngước mắt nhìn lên cô, trong mắt toàn óng ánh sao.
Trong lúc cả hai còn mắt to so mắt nhỏ thì cửa phòng mở ra, Mặc Tiếu Hàm bên ngoài bước vào, bắt gặp được khung cảnh hơi quái lạ trong phòng.
Mặc Tiếu Hàm đi đến bên Mạch Tố Tố không chút ngượng ngùng, vòng tay ôm chặt lấy eo cô:" dậy rồi hả, đói bụng không?".
Đói, nhưng bây giờ không phải bàn đến chuyện này, cứ nhìn thấy Mặc Tiếu Hàm dùng khuôn mặt này mà tươi cười rạng rỡ với cô là đã thấy không thoải mái rồi.
Mạch Tố Tố nín thở chốc lát, mở miệng:" chúng ta cần nói chuyện, tôi có chuyện muốn hỏi".
" được".
Mặc Tiếu Hàm nhanh chóng đáp ứng.
Kéo cô về lại giường, Mặc Tiếu Hàm tiến lên ôm Mặc Ly Ly, thủ thỉ:" đi xuống dưới, mở tủ lạnh, ngăn thứ hai, có kem ở đó".
Hai mắt Mặc Ly Ly cong thành lưỡi liềm:" thật ạ".
" thật, đi đi".
Mặc Ly Ly cười đến rực rỡ, mở cửa chạy xuống lầu.
Mạch Tố Tố một bên nhìn thấy như vậy thì xì mũi, cớ đuổi người của hắn thật khéo.
Mặc Ly Ly vừa đi mất, Mặc Tiếu Hàm liền đi đến ngồi đối diện với Mạch Tố Tố, khoanh tay cười đến hại nước hại dân:" có chuyện gì, hỏi đi ?".
Mạch Tố Tố chống hông nghiêng đầu nhìn Mặc Tiếu Hàm:" chúng ta cần nói chuyện".
Mặc Tiếu Hàm gật đầu.
Mạch Tố Tố nói tiếp:" tôi muốn về nhà".
Còn công việc của cô nữa, không làm có mà chết đói, còn tiền nhà, sắp gần tới tháng đóng tiền nhà rồi.
" Ừ ".
Mặc Tiếu Hàm cho là đúng, ở nhà cô thoải mái hơn nhiều.
" tôi muốn đi làm, tôi đã nghỉ hai ngày nay rồi, nghỉ nữa sẽ bị trừ lương".
" yên tâm, bổn thiếu gia nói với họ là hai ngày nay cô đi công tác với bổn thiếu gia".
Mặc Tiếu Hàm run đùi đắc ý.
Nghe vậy, chắc chắn là không bị trừ lương, Mạch Tố Tố gạt mồ hôi trên trán, may quá.
Như vậy, cô không còn gì để hỏi.
" khự, quan hệ giữa bổn thiếu gia và cô?".
Mặc Tiếu Hàm ho nhẹ kéo lại sự chú ý của Mạch Tố Tố.
Cô chớp mắt, hắn nói như thế là ý gì, quan hệ giữa cô và hắn, Mặc Tiếu Hàm, hắn có phải đang nói tới " trách nhiệm" ?, vì áy náy mà chịu trách nhiệm, ài, như thế thì cô không cần, như vậy đối với hắn cũng tốt nha, có ai mà như cô không, đã bị thiệt thòi còn không cần người ta chịu trách nhiệm, Mạch Tố Tố không phải là ngu ngốc mà từ chối không cần người khác chịu trách nhiệm mà theo cô quan niệm, yêu nhau, họ tình nguyện bảo bọc nhau chứ không cần phải vì hai chữ trách nhiệm mà miễn cưỡng không vui.
Mạch Tố Tố nói thẳng:" nếu là trách nhiệm thì tôi không cần đâu".
Nói xong, Mạch Tố Tố đang chờ đợi Mặc Tiếu Hàm nói cảm ơn, cứ tưởng hắn sẽ vui vẻ khoác tay nhưng ngược lại, mặt Mặc Tiếu Hàm ngày càng thối, Mạch Tố Tố nhìn vào cứ ngỡ là nó đã bốc mùi mấy ngày rồi ấy.
Cô nói sai gì hả ? Sao mặt mày của hắn khó coi vậy?.
" anh...."
" hừ, cô đã ăn hết bổn thiếu gia rồi mà còn không chịu trách nhiệm hả, cô dám chùi mép bỏ chạy ".
Mạch Tố Tố chưa nói hết câu thì đã bị Mặc Tiếu Hàm cắt ngang, tức giận thổi lửa ào ào.
Gì, cô là nữ mà không trách hắn, ngược lại hắn trách cô, chuyện này hơi đặc biệt, Mạch Tố Tố muốn choáng váng, không lẽ,....
Mạch Tố Tố nhìn Mặc Tiếu Hàm ngồi đối diện đang đanh mặt, lông mày nhíu lại sắp kẹp chết một con bọ chó, cười hắc hắc:" đừng nói với tôi là, đó....chính là lần đầu tiên của anh".
" hừ".
A, cô đoán đúng rồi, ha ha, Mạch Tố Tố thấy biểu cảm của Mặc Tiếu Hàm ngày càng khó chịu thì phì cười, cười đến nỗi ngã luôn xuống giường.
" hừ, biết rồi thì mau đi chịu trách nhiệm với bổn thiếu gia đi".
Mặc Tiếu Hàm trán đầy gân xanh thả ra một câu làm Mạch Tố Tố cứng người, cô là nữ, Mặc bỉ ổi muốn cô chịu trách nhiệm, trời, khó xử quá.
" vậy....".
Mạch Tố Tố chọt hai ngón tay vào nhau, chăm chú nhìn Mặc Tiếu Hàm, khó xử không biết nói gì, Mặc bỉ ổi nổi giận thì ghê gớm lắm, hắn mà nổi giận thì nhìn thứ gì cũng cảm thấy chướng mắt, gặp thứ gì cũng đem ra chém.
" vậy cái gì...bổn thiếu gia đã nói là phải chịu trách nhiệm....cô có chịu hay không ?".
Mặc Tiếu Hàm bày khuôn mặt lạnh ngắt như nước đá ra hù dọa.
Mạch Tố Tố run rẩy không ngừng, ấp úng.
" có chịu hay không ?".
Lần này Mặc Tiếu Hàm làm căng hơn, ngữ điệu nặng nề hơn lúc nãy, chồm hết cả người sát vào Mạch Tố Tố.
" nói?".
" chịu...chịu".
Mạch Tố Tố thấy bàn tay của Mặc Tiếu Hàm đưa tới, vội nhắm mắt, rụt cổ vào áo đáp.
" tốt lắm".
Bàn tay đưa tới gần cô đột nhiên từ tốn vuốt lên tóc Mạch Tố Tố, Mặc Tiếu Hàm thu lại mặt lạnh lại cười tỏa sáng bừng bừng.
Bước đầu lừa gạt vợ lọt lưới đã xong, hừ, ăn xong chùi mép, cô định chạy, nằm đó mơ đi.
Cảm nhận trên đỉnh đầu bị vỗ nhè nhẹ, Mạch Tố Tố mở mắt, bắt gặp nụ cười khuynh nước khuynh thành của Mặc Tiếu Hàm thì tức muốn hộc máu, ah, cô bị lừa, bị bỉ ổi lừa.
" đói rồi à, vậy thì đi ăn".
Mặc Tiếu Hàm vô cùng dịu dàng ôm Mạch Tố Tố, thấy Mặc Tiếu Hàm đột nhiên như vậy, cô không được tự nhiên, được sủng ái mà đâm ra lo sợ, lúc trước toàn thấy Mặc Tiếu Hàm giơ vuốt nhe răng, hôm nay hiếm khi hắn dịu dàng, tựa như hôm nay trời sẽ đổ mưa.
Nhưng rất nhanh cái tựa đề ngại ngùng ấy đã bị Mạch Tố Tố quẳng đi mất, bây giờ quan trọng nhất, đó chính là mạng nha, Mạch Tố Tố được Mặc Tiếu Hàm ôm đi, thập phần sợ hãi, hắn ốm yếu như thế, ôm cô có nổi không, không bị té chết nhăn răng chứ.
Cuối cùng nỗi lo sợ của Mạch Tố Tố đều là dư thừa, Mặc Tiếu Hàm chỉ cần xốc một cái, dùng một tay là có thể ôm cô lên được một cách nhẹ nhàng, không thở gấp hơi nào.
Hết sợ chết, Mạch Tố Tố liền đâm ra lo sợ gặp người nhà của Mặc Tiếu Hàm, dằng co chập chợn níu áo hắn.
Mặc Tiếu Hàm nghe cô nói ra nỗi bất an thì cười lớn, hôn cô một cái:" đừng lo, bây giờ chưa chắc họ có mặt dưới nhà".
Bây giờ họ chắc đang ở trong phòng ngủ, cố gắng tạo em gái rồi.
Mạch Tố Tố đón nhận nụ hôn bất ngờ, còn đang lơ lửng trên không nào có nghe được Mặc Tiếu Hàm nói gì.
Trời ơi, cô chết mất, nhận thấy tim trong l*иg ngực nhảy loạn, Mạch Tố Tố điều chỉnh hô hấp, hình như cô động tâm với bổn thiếu gia khó ưa đó rồi.
Mạch Tố Tố đang đắm chìm trong nụ hôn chuồn chuồn của Mặc Tiếu Hàm thì bỗng nghe hắn đưa má sát tới cô, nói:" hôn cái nào ".
Mạch Tố Tố vì còn bận suy nghĩ nên máy móc hôn trả lại Mặc Tiếu Hàm một cái, nhận ra cũng đã muộn.
" ngoan lắm".
Mặc Tiếu Hàm thỏa mãn khen ngợi.
( Tố Tố:"Trời ơi, gia gia ơi, nói với tôi đây chỉ là mơ đi".
Khán giả *gật đầu*:" đây là thật ạ".
Tố Tố* nện dép*:" biến biến".
Khán giả lúc này xì xào, chạy đông chạy tây:" a~~~có án mạng đổ máu ah".
Tố Tố*cắn cắn môi*:" ta chỉ là búng tay một chút thôi mà".
Khán giả đồng loạt ngoáy nhìn.
Tố Tố* vô tội*:" thật đó~~chỉ một chút thôi".
Khán giả lại ngoáy nhìn.
Đúng lúc này, Hàm Hàm bước ra.
Hàm Hàm* rút kiếm đưa cho Tố Tố*.
Tố Tố* nghi ngờ*:" làm gì ?".
Hàm Hàm* cười lạnh*:" hừ, bổn thiếu gia ghét nhất là những kẻ sống dở chết dở.....vì thế....một đao chém chết".
Khán giả* run run* còn mấy vị nằm dưới đất bò dậy đi dọn máu).