Triệu Hiểu Hiểu ghé vào siêu thị mua vài lon bia rồi chậm chạp bước về.
Về nhà, cô chẳng bận tâm đến công tắc đèn, mặc kệ không gian tối om, cô cứ thế một mực đi thẳng, ngồi bệch dưới đất, khui một lon bia, lẳng lặng uống một hơi dài.
Triệu Hiểu Hiểu một hơi uống hết nửa lon liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cứ thế nằm rạp xuống sàn nhà.
Bản thân cô bây giờ chẳng có gì, ngoài gia đình ở thành phố H xa xôi thì bản thân chẳng còn gì.
Cô đã từng nếm trải qua cảm giác thất tình, cũng.... cũng đã từng nếm thử cảm giác bị bạn thân ruồng bỏ.
Nghĩ đến đây, Triệu Hiểu Hiểu lại uống thêm một ngụm, hô hấp như bóp nghẹt, lúc ấy, cô vừa bị thất bại trong chuyện tình cảm, bạn thân cũng vừa vặn về nước.
Cô còn nhớ buổi sáng hôm đó, có người đã nhìn cô bác bỏ một tình bạn, Trịnh Xu Tình nhìn cô hồi lâu rồi nói với cô, cô không cùng đẳng cấp để quen biết với cô ấy rồi bỏ đi.
Triệu Hiểu Hiểu nhìn theo bóng lưng Trịnh Xu Tình đến khi biến mất rồi cười với nụ cười mặn chát, cô không cùng đẳng cấp với cô ấy, bạn thân 4 năm, ngày cô ấy ra nước ngoài du học, hai người đã ôm nhau một cái ôm nồng nhiệt, cô ấy còn nói, mãi mãi hai người vẫn là bạn tốt.
Bạn tốt, có người bạn tốt nào vừa mới đi du học chưa được nữa năm đã vội khinh bỉ những người khác không được như mình cơ chứ, Triệu Hiểu Hiểu co người, cô cũng không hề oán trách gì Trịnh Xu Tình, lòng người dễ thay đổi, nếu có cũng chỉ có buồn bã, phải, cô rất buồn, tiếc thay cho mối quan hệ này.
Đến cả người cô yêu và bạn thân như vậy, thử hỏi cô còn dám tin tưởng vào ai nữa.
Triệu Hiểu Hiểu bỗng chốc không nhịn được lại nghĩ đến Đông Hứa Trác.
Lại uống một ngụm, cảm giác vẫn như lần đầu tiên, còn nhớ năm đó, cô đã khổ sở như thế nào?, suốt ngày cứ đối mặt với cảnh cũ người mất, cô suýt nữa hóa điên, cũng may thời gian Đại Học sắp đến, cô rời xa nơi đó, rốt cuộc cũng được ngui ngoai không ít, kể từ ngày đó, mỗi năm cô chỉ về nhà hai lần, bây giờ cũng vậy, về ít càng tốt, để tránh khỏi tình trạng nhìn cảnh hóa đau lòng.
Cô nghe nói anh đã có vị hôn thê, " vị hôn thê " mấy từ này, nghe vào tai như một loại bông đùa, Triệu Hiểu Hiểu ngửa cổ, thì ra cô còn để ý đến như vậy, biết như vậy, cô cũng chỉ như một người qua đường, không làm gì được, chỉ có tư cách chúc phúc.
Từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ nhận được lời chia tay nào từ anh, hôm nay gặp lại, cũng bị anh xem như vô hình, nếu không phải anh tự giới thiệu mình là Đông Hứa Trác thì chắc cô cũng tưởng lầm người trước mặt cô là anh em song sinh với Đông Hứa Trác đấy.
Triệu Hiểu Hiểu bóp méo một lon rỗng, khóe miệng cười chua chát, Đông Hứa Trác, anh thật rất vô tình, nếu vậy còn lời hứa năm đó thì sao, ngày đó anh bảo cô chờ, đến bây giờ cô vẫn chờ, anh về rồi, nhưng kết cục lại đường ai nấy đi.
Triệu Hiểu Hiểu bỗng nảy ra suy nghĩ điên rồ trong đầu, phải chăng cô được trở về quá khứ một lần, phải chi được trở về, cô nhất định sẽ bắt cóc Đông Hứa Trác 5 năm về trước, vì Đông Hứa Trác lúc đó mới chính là Đông Hứa Trác của cô, Đông Hứa Trác của cô sẽ mắng cô ngu ngốc, một Đông Hứa Trác sẽ cõng cô đi dạo phố, ước gì.
Tửu lượng của cô không được tốt lắm nhưng vẫn cứ học đòi người khác uống bia, cứ uống rồi lại ngẩn người, cho đến khi ngủ lúc nào cũng không hay, sàn nhà rải rác vài vỏ lon rỗng.
Con người Triệu Hiểu Hiểu thật ra rất cố chấp, cô co người, giấc ngủ cũng không được an ổn, khóe mắt còn vương ướt vài giọt lệ, nếu cho cô gặp anh để hỏi một câu hỏi, cô sẽ không ngần ngại mà hỏi anh năm đó, khi quyết định rút lui, vì sao không nói với cô tiếng nào mà phải để cho cô biết được chuyện đó từ người khác, hay anh nghĩ cô không xứng đáng để biết?
Đông Hứa Trác, anh thật biết cách đầy vò người khác.
++++
Triệu Hiểu Hiểu mơ màng tỉnh dậy, lại mơ màng vác cái đầu đau như búa bổ đi làm.
Bầu trời quang đãng, lá trên cành vẫn tiếp tục rơi, tiếng gió khẽ ngân truyền vào tai nghe xào xạc.
Triệu Hiểu Hiểu quen lối bước đi, cuộc sống của cô vốn dĩ cô độc như thế, cứ một mình bước đi rồi lại một mình trở về.
Cô nhiều lần được mấy chị nhân viên trong công ty nói như thế này:" cô gái có đôi mắt làm người khác đau lòng".
Triệu Hiểu Hiểu cười cười, thật vậy sao, cô không biết mình lại đáng thương như vậy.
Bước tới cửa công ty, trước mặt của cô cũng vừa vặn xuất hiện một chiếc xe thể thao cao cấp, cô bỡ ngỡ ngước nhìn, cũng không biết nhân vật nào hào nhoáng như thế, làm cô dừng lại đứng nhìn, khi thấy người bên trong bước ra, Triệu Hiểu Hiểu dường như cảm thấy vạn vật đều thay đổi.
Đông Hứa Trác từ trên xe bước xuống, cử chỉ thập phần cao quý, bộ tây trang thẳng thớm ôm trọn vào người làm cô không dám nhìn thẳng.
Thật trùng hợp, lại gặp nhau.
Đông Hứa Trác chỉnh lại cúc áo định bước vào, nhưng đoán là do cảm nhận được Triệu Hiểu Hiểu đang nhìn mình nên khựng lại, đi đến nhìn thẳng vào Triệu Hiểu Hiểu, anh hơi nheo mắt hỏi:" cô quen tôi?".
Triệu Hiểu Hiểu nghe hỏi thì giật thóp người, cúi đầu một lúc rồi ngẩng mặt nhìn anh, chầm chậm lắc đầu.
Bây giờ cô rất rối rắm và cũng hơi buồn bã, Triệu Hiểu Hiểu tự giễu, xa cách nhiều năm như vậy, đến khi nhìn mặt nhau, anh vẫn không nhận ra cô là Triệu Hiểu Hiểu.
Đáy lòng của cô dâng lên một nỗi chua sót, à, hóa ra, cô lại không là gì cả, ngay từ đầu cô chỉ là một vật gì đó lướt qua cuộc đời anh một chút, nhanh đến nỗi anh vừa chớp mắt một cái thì đã không biết cô là ai.
Nhưng cái lướt qua ấy cũng quá lâu đi, chỉ lướt qua một cái mà phải hoán đổi cả 2 năm thanh xuân.
Nếu đã vậy, cô nhận hay không đâu còn quang trọng nữa, chẳng thà bác bỏ.
Đông Hứa Trác nghiêm nghị nhìn cô lắc đầu, hỏi lại:" thật sự?".
Cô lại nhìn xuống đất nặng nề gật đầu, khóe mắt lại theo thói quen đỏ lên.
Triệu Hiểu Hiểu cắn răng, thật đúng là khóc nhiều cũng hình như thói quen, chỉ một chút gì đó tác động vào, nước mắt lại như tự động chảy ra.
Thấy cô không nhìn mình, Đông Hứa Trác nhíu mày kiếm, không cho là đúng:" nhưng tôi lại thấy cô rất quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu".
Triệu Hiểu Hiểu nhìn anh cười gượng, rất quen sao, nụ hôn đầu cô trao anh, mối tình đầu cũng gửi cho anh,... như vậy, chắc mới chỉ quen một chút.
Triệu Hiểu Hiểu lại cười, cười như che giấu sự lúng túng và hụt hẫng, hít mũi vài cái, áp chế cảm xúc trả lời:" chắc Tổng giám đốc chỉ nhìn lầm người quen, chúng ta.....thật sự không quen biết".
Cô vừa mở miệng nói hết câu này, cảm xúc lại như vỡ đê, chảy tràn ào ạt.
Đông Hứa Trác nghe cô bác bỏ như thế thì không truy hỏi nữa, lẳng lặng gật đầu, anh từ lúc nhìn thấy cô đã cảm nhận như bản thân mình đã bỏ mất thứ gì đó quan trọng, nhưng anh lại không nhớ ra được.
" cô là nhân viên ở đây?".
Triệu Hiểu Hiểu gật đầu.
Đông Hứa Trác cảm thấy không còn gì để nói nữa nên ừm một tiếng thay lời chào rồi bước vào.
Cảm nhận được tiếng bước chân của anh xa dần, lúc này cô mới dám ngẩn đầu, hai mắt đã chứa đầy lệ quang, cũng may anh đi kịp lúc, nếu anh còn ở lại, nhìn thấy cô như vậy không biết anh nghĩ ra sao.
Triệu Hiểu Hiểu lau khóe mắt, từ từ bước vào, vì đa phần cô đi đều cúi đầu nên không nhận ra bên một góc không xa, Đông Hứa Trác ma xui quỷ khiến quay người nhìn thấy cô khóc thì nhíu mày, ngực cũng hơi khó chịu, tại sao cô lại khóc, những giọt nước mắt đó, khi rơi xuống không biết vì sao làm anh cũng cảm thấy đau lòng.