Triệu Hiểu Hiểu về nhà, tắm gội qua loa rồi mệt mỏi trèo lên giường.
Cô là nhân viên nhỏ của một công ty lớn tên là Đỉnh Nhất, cô được vào làm việc ở Đỉnh Nhất, bản thân cũng thầm khen may mắn.
Hai hôm trước nghe cấp trên loáng thoáng nói tổng giám đốc mới sẽ về tiếp quản công ty, vì để tăng hảo cảm đặc biệt với boss nên mọi thứ phải thật chu đáo, đây cũng là nguyên nhân khiến cô 2 ngày nay tăng ca.
Cô còn nghe mấy nhân viên nữ đồn thổi rằng, boss lớn lần này vô cùng trẻ tuổi và siêu cấp đẹp trai.
Ai cũng ôm mộng ao ước, nếu có cơ hội được boss nhìn trúng, nhất định sẽ đổi đời.
Nhưng chẳng lâu sau, cô lại nghe đồn rằng, boss trẻ đã có vị hôn thê, ai nấy nghe tin này đều yểu xìu.
Triệu Hiểu Hiểu ngáp một cái thật mệt mỏi, trong lòng thật chẳng quan tâm mấy đến vị boss huyền thoại trong lời đồn gì đó, người cao quý như thế, cô không nên chen chúc vào, tốt nhất là nên an phận.
Suy nghĩ vẫn vơ một hồi, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, đồng hồ chỉ đúng 7 giờ, Triệu Hiểu Hiểu uể oải rời giường, chải vội vàng mái tóc rồi dùng một chiếc bút búi lỏng trên đỉnh đầu, tô nhẹ một chút son, Triệu Hiểu Hiểu liền ra khỏi nhà.
Thời tiết bấy giờ chuyển sang thu, sắc trời nhuốm một màu ráng đỏ mộng mơ, vài chiếc lá đỏ rụng xuống nền đất làm nổi bật vẻ lãng mạn trong mùa.
Triệu Hiểu Hiểu ngồi trước trạm chờ xe buýt, tay cầm một cái bánh bao nóng và một ly sữa đậu nành mà cô mới vừa mua được ở bên kia đường.
Khói nóng lượng lờ bốc hơi cũng vừa vặn xe buýt tới.
Hôm nay bầu không khí trong công ty nghiêm túc lạ thường, ai nấy đều đến thật sớm, quần áo trên người cũng thật nổi bật, khác hẳn với cô, trên người Triệu Hiểu Hiểu chỉ mặc một chiếc áo bành tô và chiếc váy dài dưới gối cùng màu, tóc búi tùy tiện, thỉnh thoảng còn có vài cọng tóc mảnh vươn nhẹ nhàng trên cổ.
Nghe nói hôm nay, boss lớn sẽ xuất hiện.
Cô cúi đầu bước đến bàn làm việc, tuy cô cũng rất tò mò muốn biết vị ấy là người như thế nào nhưng tò mò theo thể loại muốn biết mặt chứ không phải theo dạng muốn làm phượng hoàng, nhan sắc của cô cũng không phải là đẹp, cô cũng không cần phải sửa soạn, đã chẳng hơn ai vậy thì cũng không cần phải làm cho bản thân nổi bật.
Mạch Tiểu Vận ngồi kế bên Triệu Hiểu Hiểu, thấy mọi người tấp nập như vậy, lại nhìn Triệu Hiểu Hiểu vài lần rồi dịch ghế ngồi sát vào Triệu Hiểu Hiểu nói nhỏ:" Triệu Tỷ, nghe nói hôm nay sếp lớn giá đáo, chị không sửa soạn gì sao?".
Cô nghe Mạch Tiểu Vận nói thế thì bật cười, cô nhóc này nhở hơn cô 1 tuổi vẫn còn nghịch ngợm như vậy sao, cô nhìn Mạch Tiểu Vận.
" em đó, thật tinh nghịch, chị như thế này, dù có sửa soạn cũng không làm bản thân đẹp được, cần chi phải tự trác bùn vào mặt".
Mạch Tiểu Vận nghe cô nói thế thì bĩa môi:" chị chỉ cần chỉnh chu một chút thôi là có khả năng lọt vào tầm ngắm của sếp lớn đấy".
Cô nghe Mạch Tiểu Vận chân chó như thế thì phì cười, thật biết nịnh bợ quá.
" sao em không ăn vận xinh đẹp như những người khác ?".
Mạch Tiểu Vận chỉnh chỉnh gọng kính dày cộp trên mặt rồi trề môi:" em không có hứng thú nha".
" chị cũng thế thôi ".
Cả hai vừa nói xong rồi nhìn nhau bật cười, trong công ty, trừ những nhân viên nam và hai người các cô ra thì hầu như ai nấy đều sang trọng.
Cô và Mạch Tiểu Vận vẫn án binh bất động nhìn mọi người đi lại trước mặt, thật như vậy cũng rất vui tai vui mắt.
Vương Đình Đình bước vào, hôm nay cô ta đã cố ý ăn vận xinh đẹp một chút, áo sơ mi hơi trễ để lộ ra một nữa khuôn ngực căng tròn, váy công sở cực ngắn, mục đích chỉ mong sếp lớn nhìn cô ta nhiều hơn một chút.
Cô ta bước vào phòng, vẻ mặt kiêu ngạo thong thả bước vào, mắt lơ đãng nhìn về phía Triệu Hiểu Hiểu và Mạch Tiểu Vận khinh thường một câu thật quê mùa rồi đi thẳng.
Trưởng phòng cùng lúc đó bước vào thông báo:" mọi người chú ý, tất cả bước ra chào đón Tổng giám đốc, ngài ấy đã đến rồi".
Trưởng phòng vừa nói xong thì mọi người ai cũng ồn ào, vội vàng bước ra, Triệu Hiểu Hiểu cũng bước ra theo.
Cả một công ty lớn như vậy, nhân viên vô cùng nhiều, người có cấp bậc cao đương nhiên được ưu tiên đứng phía trước, cô và Mạch Tiểu Vận chỉ là nhân viên nhỏ nên tất nhiên chỉ được đứng dưới cuối.
Mạch Tiểu Vận nháo nhào, bên tai cô thì thầm:" không biết dung mạo của sếp lớn như thế nào, em thật là tò mò".
Triệu Hiểu Hiểu cười cười, ừ, cô cũng rất tò mò muốn biết đây.
Ước chừng 5 phút sau, trong đám đông nổi lên vài tiếng xầm xì, một vài tiếng đánh giá nhưng đa số là tiếng hít thở không khí và khen ngợi.
Boss lớn bước vào, mọi người ai nấy đều bàn tán, Triệu Hiểu Hiểu đứng ở phía sau, vị trí đương nhiên không tốt, lại bị chen lấn nên không thấy được dung mạo của người đứng đầu.
Chỉ nghe boss lớn mở miệng nói chuyện, giọng trầm trầm, tuy giọng điệu ấm áp, đốn tim vô số người nhưng lại làm tâm của Triệu Hiểu Hiểu một lần nữa đau đớn.
Giọng nói này cô có vẻ như đã quá quen thuộc, Triệu Hiểu Hiểu không tin vào mắt mình, chắc có lẽ chỉ là trùng hợp, cô không tin.
Không khí như bị trút bỏ hết, Triệu Hiểu Hiểu cứ ngỡ như mình trở về năm 18 tuổi.
Cũng giọng nói này.
Cô cố chấp chen lấn, muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt vị đó là ai, giây phút nhìn rõ ràng dung mạo vị đó, Triệu Hiểu Hiểu có cảm giác như cách cả ba thu.
Vị boss huyền thoại đó chính là Đông Hứa Trác.
Cô cười khổ, thật trùng hợp, nổi đau năm đó như bị ai xé rách, thật đau.
Triệu Hiểu Hiểu liên tục thẫn thờ cho đến khi đám đông giải tán cũng không hề nhận ra, cả ngày hôm đó, Triệu Hiểu Hiểu làm việc đều trong bộ dáng thẫn thờ.
Đông Hứa Trác, anh trở lại rồi sao, đã vậy còn là sếp của cô.
Cơm trưa nuốt không trôi, đến giờ tan ca, Mạch Tiểu Vận chạy đến hỏi han cô có sao hay không, cô chỉ cười gượng lấy lí do bảo mình chỉ cảm thấy hơi mệt về nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.
Mạch Tiểu Vận có ý lo lắng muốn đưa cô về nhà nhưng lại bị cô nói từ chối, bảo không sao.
Bước ra khỏi công ty, Triệu Hiểu Hiểu chầm chậm bước đi, ráng chiều chiếu rọi vào mắt thật xinh đẹp, vài chiếc lá cứ tiếp tục rơi rụng, cô đứng lại nhìn theo từng lá cảm thấy tim nặng trĩu vài phần.
Đi chưa được 10 bước, Triệu Hiểu Hiểu chợp nhận ra bóng dáng đã từng quen thuộc từ phía đối diện.
Phía trước là Đông Hứa Trác, đã nhiều năm trôi qua, anh đã không còn là một người con trai ngây ngô nữa mà đã trở nên chững chạc, nét mày tinh tế, khuôn mặt như tạc tượng toát lên một chút lạnh lùng.
Triệu Hiểu Hiểu đứng lặng nhìn anh, cảm giác như bị trì hoãn, cô nhìn anh bước tới gần mình rồi cứ như một người xa lạ lướt qua nhau.
Khung cảnh hữu tình như vậy, chỉ có người là vô tình.
Triệu Hiểu Hiểu nhìn theo bóng lưng của anh từ từ bước vào xe, trầm ngâm rồi cúi đầu quay lưng, ngược với hướng xe của anh đi mà bước.
Khóe mắt đỏ hoe, Triệu Hiểu Hiểu như robot mà ngẩn người.
Anh đích xác đã quên mất đi cô là ai.
Đông Hứa Trác, thật ra cô rất muốn nói cho anh biết, năm ấy.... tuyết rơi thật sự rất đẹp, khung cảnh hôm nay cũng rất đẹp, đẹp đến mức làm cho cô đau lòng.