Rốt cuộc là ai bỏ lỡ ai, rốt cuộc mình có sai sót điều gì hay không, Triệu Hiểu Hiểu không chắc, nhưng có một điều cô rất chắc chắn, ngần ấy năm trôi qua, tình cảm cô đối với anh vẫn không hề phai mờ.
Triệu Hiểu Hiểu bước vào tolet rửa mặt cho tỉnh táo một chút rồi mới bước ra.
Thời buổi hiện đại này, đi đến đâu cũng có internet, thứ công nghệ 4.0 này ở đâu cũng được gọi là quen thuộc, cô nhìn Mạch Tiểu Vận ngồi kế bên nhìn chằm chằm vào màn hình di động cười ha ha, trong di động phát ra một đoạn nhỏ các bài hát dễ thương, cô xoa xoa thái dương vẫn còn đang ê ẩm rồi bật cười theo.
Cách đây vài tháng, internet lại cho ra một sản phẩm ứng dụng mới có tên là Douyin, cho phép người dùng quay video ấn tượng ngắn.
[Douyin: giống y hệt như tik tok ].
Thời buổi này, không có gì mà công nghệ không chế tạo ra được.
Triệu Hiểu Hiểu đặt túi sách xuống bàn, ngồi vào chỗ của mình bật máy tính bắt đầu làm việc, công việc của ngày hôm qua còn thừa một chút, hôm nay cô tranh thủ thời gian làm cho xong.
Chớp mắt đến giờ nghỉ trưa, lại chớp mắt sắp đến giờ tan tầm, vào khoảng giờ này như thường lệ ai ai cũng hưng phấn, nhưng hôm nay tất cả ai nấy đều ỉu xìu như bún thiêu, vì lí do, hôm nay tăng ca, sếp lớn còn ở đây, nhân viên cũng không được trở về.
Triệu Hiểu Hiểu nhìn mọi người ai oán một lúc rồi nhận lấy tách cafe từ Mạch Tiểu Vận, chấp nhận số phận ngồi vào bàn làm việc.
Đến 9 giờ tối, cuối cùng sếp lớn mới tan tầm, biết được tin này, nhân viên ai nấy đều hân hoan, lần lượt mang vẻ mặt mệt mỏi ra về.
Triệu Hiểu Hiểu bước đi trên đường, màn đêm buông xuống, thành phố ngày càng náo nhiệt, theo cô biết, giờ này, mới chỉ được tính là lúc buổi tối bắt đầu.
Cô xoa cổ rồi hít hà, lại tiếp tục bước đi, đi đến một chút nữa là sẽ đợi được xe bus, nhìn dòng người qua lại, mỗi chiếc xe lướt qua nhau, ánh đèn cứ nhấp nháy, Triệu Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy giờ khắc này khung cảnh thật đẹp mắt, người ta thường nói, khi ta thấy được vẻ đẹp ẩn sâu bên trong thứ gì đó, thì cho dù đó là những cái đơn giản vẫn thấy đẹp.
Triệu Hiểu Hiểu tự nhận rằng chắc chắn là như vậy, cô mải mê suy nghĩ, không biết từ lúc nào, một chiếc xe thể thao đã dừng sát trước mặt.
Cửa xe nhanh chóng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Đông Hứa Trác.
" giờ cũng đã trễ rồi, tôi đưa cô về nhà".
Đông Hứa Trác nhìn Triệu Hiểu Hiểu, không biết vì sao đáy lòng liền gợn sóng, nhất là ánh mắt ấy, làm anh không nhịn được đau lòng, anh cảm thấy cô rất quen thuộc nhưng lại không nhớ đã gặp cô ở đâu, cố nhớ nhưng vẫn không nhớ ra.
Đông Hứa Trác trầm ngâm, chắc là anh đã gặp cô vào mấy về trước, lúc anh xuất ngoại đã bị tai nạn giao thông, đã quên mất một số chuyện, chắc hẳn trong một số chuyện anh quên có cô, nhưng kì lạ, khi anh hỏi cô quan hệ của hai người, cô lại phủ nhận nói không quen, thật kì lạ.
Triệu Hiểu Hiểu dừng lại nhìn anh, đáy mắt nhu hòa hẳn ra, cười nhẹ một cái, cúi đầu vừa cung kính vừa xa cách :" cảm ơn boss, phía trước là trạm xe bus rồi ạ ". Nói xong, cô toan tính định bước đi.
" lên xe ".
Đông Hứa Trác thấy cô định đi thì nhíu mày, không biết ngữ khí từ đâu ra, như thể quen miệng từ trước, đến lúc không phòng bị bật thốt ra đến anh cũng cảm thấy khó tin.
Triệu Hiểu Hiểu nghe anh phát ra thì sửng sốt, khóe mắt liền muốn khóc, giọng điệu quen thuộc này, đã 5 năm nay cô không hề nghe đến rồi.
Không biết ma xui quỷ khiến gì, cô lại lên xe, thắt lại dây an toàn, tâm trạng của cô mới ổn định lại.
Thấy cô ngồi vào xe, anh mới hỏi địa chỉ rồi bắt đầu lái xe rời đi, khoang xe vừa vặn, không ai nói với ai một câu dư thừa nào, chỉ khi nào anh hỏi, cô mới trả lời.
Không biết là khoang xe là chật hay rộng mà toàn vương lại mùi hương của anh, mùi vị đó bay vào chóp mũi của Triệu Hiểu Hiểu làm cô một trận vương vấn.
Triệu Hiểu Hiểu cắn môi, len lén nhìn anh đang lái xe vô cùng nghiêm túc, đáy lòng không nhịn được muốn ôm anh, thử hỏi, một người đứng trước mặt người mình yêu sâu đậm mà cứ giả vờ như cả hai không quen biết.
Cảm giác đó thật nghẹn thật đau.
Đông Hứa Trác, đến cuối cùng, anh vẫn không nhớ ra em là ai sao?.
Vẫn ánh mắt đó, vẫn nụ cười đó, vẫn khuôn mặt đó, nhưng lại không còn nhìn cô với ánh mắt ôn hòa nữa rồi, không còn một Đông Hứa Trác sẵn sàng mắng cô ngốc, không còn ai xoa đầu cô, cũng không còn ai khi cô mỏi chân sẽ ngồi xuống cõng cô.
Hứa Trác, Triệu Hiểu Hiểu cô rất muốn hỏi anh một câu, anh còn nhớ nơi hai người đã trồng gốc cây Ngô Đồng ở đâu không?.
Ấp úng một lúc, xong cô chỉ biết thở ra, cuối cùng, cô vẫn không có dũng khí để hỏi, Triệu Hiểu Hiểu nhìn cảnh vật lướt qua mặt cửa xe, Đông Hứa Trác, cây Ngô Đồng đó đã lớn rồi, nó rất nhớ anh đó.
Nước mắt không báo trước rơi xuống vài giọt, cô sợ anh sẽ thấy cô khóc vì thế hoảng loạn lau đi, nhưng vẫn một khắc chậm trễ, Đông Hứa Trác vừa vặn bắt gặp được, ngây người.
Cái lau vội nhanh chóng dừng lại, hai người im lặng nhìn nhau, cô rụt tay lại, thở ra, anh đã nhìn thấy, vậy thì cô cũng không cần che giấu, tìm đại một lí do.
" xin lỗi, chắc tại hôm nay tôi không được khỏe ".
"....ừm.......nếu cô đã mệt như vậy thì một lát nữa đến nhà, cô ngủ sớm một chút, cô có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?".
Cô lắc đầu, cười yếu ớt:" rất cảm ơn sếp, làm phiền đến anh quá, anh chở tôi về nhà là được rồi".
Đông Hứa Trác thấy cô từ chối thì không nói nữa mà chỉ gật đầu một cái.
Xe dừng trước khu phòng trọ, Triệu Hiểu Hiểu xuống xe, cúi đầu cảm ơn anh rồi bước vào.
Cô và anh, định mệnh chỉ đến đây, qua ngày mai, lại tiếp tục làm người dưng, không quen không biết.
Cuộc sống thật tức cười, hay nói cách khác, thật trớ trêu, trớ trêu đến mức làm cô đổ lệ đầy mặt.