Kế Dương sáng sớm đã cùng Tiêu Chiến xách cặp ra cửa ngõ đứng chờ Nhất Bác đưa đi học. Đang đứng thì Kế Dương thấy Hạo Hiên cũng đang đi ra để đi học, Hạo Hiện là đi bộ đi học, Kế Dương nở nụ cười cầu tài quay qua Tiêu Chiến.
" Tiêu Chiến.... đợi anh họ ra chở nha, mình đi trước đây ".
" Ê.... ê ".
Tiêu Chiến chưa kịp tiêu hóa thì Kế Dương đã chạy theo Hạo Hiên mất rồi, Kế Dương lon ton chạy theo Hạo Hiên mà còn cách xa lắm, chẳng dám lại gần, cứ im lặng lẽo đẽo đi theo thôi. Hạo Hiên biết có cái đuôi nhỏ đang đi theo mình, ngày nào cũng vậy, nhưng mà anh không thích vậy đâu. Sáng nào anh cũng đi bộ đi học, mặc dù trường có xa, nhưng anh lại thích đi bộ hơn vì sáng sớm không khí trong lành. Nhưng anh lại không thích Kế Dương đi theo một phần vì trường xa vả lại thời gian dạo này trời đang dần trở lạnh.
Kế Dương sáng nào cũng canh chừng Hạo Hiên đi học lẽo đẽo xách balo chạy theo, mọi hôm Hạo Hiên đều im lặng để cho cậu đi theo, nhưng hôm nay anh đột ngột dừng lại, quay ra sau.
" Lại đi theo nữa à? Không thấy chán sao? "
" Ai.... ai nói là em đi theo anh? Đường này là đường đến trường chung cơ mà ".
" Cứ đi sau lưng tôi, không phải đi theo chứ là gì? "
Kế Dương liền chạy đến chỗ Hạo Hiên, đứng bằng anh.
" Như vậy là không đi theo nữa rồi nha ".
" Lì Lợm.... đứng cách xa tôi ra ".
Hạo Hiên thật hết nói nổi Kế Dương.... thật lì lượm mà. Đến khi ra về Kế Dương lại tiếp tục hành trình cái đuôi nhỏ của mình.
" Lại đi theo nữa à? "
" Đường về nhà em mà ".
" Xe Nhất Bác đến đón tại sao không về? "
" Em thích đi bộ.... với anh ".
Chữ *với anh* nhỏ dần, tuy nhỏ nhưng Hạo Hiên vẫn nghe thấy, anh chỉ mỉm cười mà thôi. Trời bắt đầu lạnh rồi, sáng sớm anh đi học, mở cửa ra đã thấy Kế Dương đứng trước ngõ co ro đợi mình, anh chỉ chau mày lại một cái rồi đi trước, anh là đang tức giận, cái con người này rõ lì lượm, anh đã hất hủi như thế rồi mà vẫn theo đuôi là sao? Kế Dương đi theo sau, cảm thấy trời lạnh hơn hôm qua, áo cậu mặc không đủ ấm. Cứ run run đi theo, Hạo Hiện bực mình dừng chân, thật không chịu nổi con người này, anh cởϊ áσ khoác ra đi lại mặc vào cho Kế Dương.
Kế Dương bất ngờ mở tròn hai mắt, rồi cũng nhanh chóng híp mắt lại cười, áo Hạo Hiên thật ấm, là hơi ấm từ người anh truyền qua áo, bây giờ khoác vào người Kế Dương.... thật ấm, Kế Dương chạy đến bằng Hạo Hiên hỏi mãi.
" Anh Hạo Hiên, anh đưa áo cho em rồi anh lấy gì mà mặc? Anh không lạnh sao? "
" Mặc kệ tôi, em ồn ào quá ".
" Em thích anh.... Hạo Hiên ".
" Mặc kệ em ".
" Em nói thật đó, em thích anh ngay lần đầu gặp ".
" Chỉ là cảm giác thoáng qua.... chốt lát sẽ quên ngay thôi ".
" Nhất định em sẽ theo đuổi được anh ".
" Sẽ mau chóng bỏ cuộc thôi ".
" Tống Kế Dương này sẽ không bỏ cuộc ".
Kế Dương chạy vào lớp trước, Hạo Hiên quay lại nhìn theo bóng lưng Kế Dương, cười nhẹ tự nói cho bản thân nghe.
" Mong là như em nói, không phải là cảm xúc thoáng qua ".
Kế Dương ôm áo Hạo Hiên về lớp, học mà cứ cười mãi, làm Tiêu Chiến ngồi cạnh hoang mang mãi, đến giờ ra chơi bỏ Tiêu Chiến lại một mình.
" Tiêu Chiến ngồi đây một lát, mình mua nước và bánh về cho cậu ăn nha ".
" Hôm nay Kế Dương bị gì mà kì lạ vậy ta? "
Chưa cho Tiêu Chiến nói lời nào, Kế Dương đã ôm áo chạy đi mất, Kế Dương đi mua đồ để cảm ơn Hạo Hiên xẵng tiện mua cho Tiêu Chiến chứ cũng chẳng tốt lành gì đâu nha. Đến nhà ăn của trường, Kế Dương đang mua đồ, mấy nữ sinh thấy Kế Dương đang mặc ado của Hạo Hiên nên đâm ra tức giận, một nữ sinh gần đó đi đến kéo ngược áo Kế Dương ra.
" Là áo của anh Hạo Hiên ai cho mày mặc nó hả? "
" Hay nhỉ? Tao mặc áo của anh ấy chứ mặc áo của mày hay sao mà mày cấm ".
Kế Dương nói với giọng giễu cợt, hất mạnh tay ả ra.
" Mày...... "
Ả tức giận định tát Kế Dương nhưng không ngờ bị Kế Dương tát ngược trở lại, Kế Dương đánh mạnh đến nổi in rõ năm dấu tay trên mặt ả.
" Nói cho mày biết Tống Kế Dương này không dễ để cho tụi mày bắt nạt đâu rõ chưa? "
" Dám tát tao?.... "
Ả kêu đồng bọn túm Kế Dương lại định đánh hội đồng thì đằng sau có tiếng nói vang lên.
" Ai dám đυ.ng vào em ấy thì đừng hòng yên ổn ở trong cái trường này ".
Tụi nó sợ hãi buông Kế Dương ra, định không phục nhưng bọn họ biết lời Hạo Hiên nói ra thì sẽ được thực hiện, nhìn sắc mặt là biết anh không đùa rồi. Anh đi lại kéo Kế Dương một mạch ra sau trường, buông tay Kế Dương ra.
" Em có thôi gây chuyện đi không hả? "
" Cho anh kẹo nè, trả áo cho anh, cảm one anh nha, à mà nói cho anh biết.... em thích anh là thật, em sẽ không bỏ cuộc đâu ".
Kế Dương chạy đi mất, không cho anh cơ hội nói cau nào cả vì Kế Dương sợ những lời Hạo Hiên nói ra sẽ như những lời kia, đuổi cậu, từ chối cậu.... hất hủi làm cậu đau lòng nữa.
Hạo Hiên nhìn theo Kế Dương cười nhẹ.
" Em còn trẻ con lắm, sẽ không biết thế nào à yêu một người đâu.... rất đau khổ ".
Nhớ lại lúc nhỏ, lúc cậu 9 tuổi, Hạo Hiên đã để râm yêu cậu bé 4 tuổi sát nhà, đáng yêu lắm, cậu nhóc vẫn cứ vô tâm, thờ ơ với anh, đi không nói lời nào. Ngày nhóc đi nhóc không biết gì vẫn vô tư nhìn anh cười rồi theo ba mẹ đi mất. Cậu nhóc đó không ai khác là Tống Kế Dương bây giờ. Hạo Hiên rất buồn, chẳng chú tam vào học hành nữa, cứ phá phách đến nổi ba của anh cũng tuyên bố rằng nếu như anh không chịu học hành nghiêm túc thì sẽ không bao giờ cho anh ra khỏi trường dù là 23 hay 32 tuổi đi nữa, ba anh cũng sẽ khai gian tuổi để anh tiếp tục đi học lại, ai mà dám cấm ba anh đâu chứ.
Nghĩ lại chuyện đó Hạo Hiên lại cười, trách ai được cơ chứ, ai bảo ngày đó anh nhát gan, chẳng dám lại gần làm quen với bé con, chẳng dám ngỏ lời, chắc gì bé con lúc còn ở đây đã biết đến sự tồn tại của mình, mà có biết sợ rằng bé con còn nhớ mình không. Còn anh thì đến giờ vẫn chưa quên được cậu bé vô tâm đó, người anh yêu đơn phương sâu sắc ấy bây giờ lại tuyên bố sẽ theo đuổi mình, đáng lí ra anh nên vui mới đúng, tại sao lại thấy khó chịu như thế này chứ, cứ cảm thấy man mác buồn.
Bởi vì anh sợ Kế Dương nhất thời nông nổi, khi Kế Dương tìm được người thật sự yêu sẽ bỏ anh, người đau sẽ là bản thân anh.
Từ lúc Kế Dương đến nhà Nhất Bác ở thì số lần Hạo Hiên qua nhà anh làm việc lại tăng lên, đơn giản vì Hạo Hiên muốn được gặp Kế Dương mà thôi, vậy mà điều này lại làm cho Sơ Niệm hiểu lầm rằng Hạo Hiên là đang cố ý đến gặp mình. Còn Kế Dương thì lại vô tâm với sự cố ý người của Hạo Hiên, Tiêu Chiến vf Kế Dương đang chơi bên ngoài bãi cát sau vườn, cả hai đang xây nhà chơi, miệng Kế Dương cứ lầm bầm mãi.
" Qua đây chỉ biết mỗi công việc, đồ vô tâm.... đã làm mặt dày đến vậy rồi mà vẫn không chú ý đến mình, đồ đáng ghét ".
Tiêu Chiến ngồi chơi bên cạnh nghe Kế Dương càm ràm mà cảm thấy hơi mông lung, dạo này Kế Dương hay nói chuyện một mình lắm, làm Tiêu Chiến hoang mang, hoang mang và hoang mang, Hạo Hiên đứng từ trên phòng làm việc của Nhất Bác nhìn xuống miệng lại cười mãi. Nhất Bác ngồi nhìn, anh thừa biết bạn mình nghĩ gì, làm sao qua mắt anh được chứ. Sơ Niệm đem cafe và trái cây vào, Hạo Hiên bỗng quay lại nhìn về phía cô ta chăm chăm làm cô ta ngại ngùng.
" Cô.... "
" Dạ.... dạ.... "
" Đem đĩa trái cây này xuống cho cô chủ nhà cô ăn đi, chúng tôi không cần đến ".
" Dạ ".
" Khoan.... xuống lấy cả vải và bánh đem ra cho A Chiến ".
" Dạ thưa cậu chủ ".
Cô ta quay đi, co ta nghĩ Hạo Hiên còn ngại có người nên mới giả vờ lạnh lùng với mình như vậy, rõ ràng lúc nãy Hạo Hiên đã dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình cơ mà, chắc chắn Hạo Hiên đã phải lòng mình rồi.
" Đến bao giờ anh mới ngõ lời với em đây hả? Hạo Hiên em yêu anh ".