Vào một ngày đẹp trời trong phòng làm việc của Vương Tổng, tay anh cầm cuốn lịch, miệng thì cười mãi không ngưng được, một nụ cười nham hiểm.
________Vương Thị ---> Phòng Chủ Tịch_______
" 1/10 rồi.... còn 4 ngày nữa là đến sinh nhật thỏ con.... "
Nhất Bác nhìn đồng hồ, chỉ mong nó mau đến ngày hôm đó, ngày mà anh đã chờ 8 năm nay rồi, ngày bé con của anh tròn 18 tuổi.
" 11 giờ rồi sao? Đi đón thỏ con thôi ".
Nhất Bác mau chóng cầm áo khoác mặc vào rồi đi đón Tiêu Chiến.
Nhất Bác đến cổng trường rồi nhưng vẫn chưa tan học, anh đứng chờ một lát rồi tan học, bé con mang cặp chạy lon ton ra, thấy anh thì mừng hớn hở chạy lại.
" Câu chủ.... cậu chủ ".
" Cẩn thận kẻo ngã ".
Nhất Bác đón lấy bé con vào vòng tay, xoa xoa đầu cưng chiều, hôn nhẹ lên trán rồi đưa bé lên xe.
" Lạnh không? "
" Dạ không ".
Tiêu Chiến thở ra khói, hai tai đỏ hoe vì lạnh. Anh cười chà xát cho hai bàn tay ấm lên rồi áp vào tay của cậu để cậu đỡ lạnh hơn.... môi nở nụ cười dịu dàng, bé con này hay nói khác lòng với mình, sợ anh lo nên mới nói không lạnh chứ gì.... lạnh đến nổi tai sắp đóng băng luôn rồi này.
" Ấm không? "
" Dạ ấm hơn rồi ạ ".
" Kế Dương lại chạy theo Hạo Hiên rồi hả? "
" Dạ.... dạo này Kế Dương cứ bỏ em đi theo anh áy nãy ".
" Mong à với cái thái độ lì lượm của nó, nó sẽ cưa đổ được cái tên mặt lạnh đó ".
" Là sao ạ? "
" Ngốc như em không hiểu đâu ".
" Xì..... " Tiêu Chiến giận dỗi.
Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về đến nhà, Tiêu Chiến lật đật chạy nhanh vào nhà vì bên ngoài trời khá là lạnh. Nhất Bác vừa vào nhà thì gặp ngay Uyển Du.
" Cậu chủ.... "
" Đem lên cho A Chiến ly sữa nóng, à.... tăng nhiệt độ phòng khách cho ấm lên ".
Nói xong Nhất Bác lạnh lùng đi lên lầu, anh sợ bé con tí nữa tăng động chạy xuống nhà chơi sẽ bị lạnh, thân nhiệt của bé con yếu lắm, chịu lạnh rất kém, sẽ bị cảm lạnh ngay.
Ả đứng pha sữa cho Tiêu Chiến mà lòng tức giận, khuấy sữa mà như sắp khuấy tan cái ly, Nhược Tịch thấy vậy cũng sợ lắm chứ.
" Chị đưa em pha sữa cho ".
" Mày làm đi, làm xong rồi đem lên cho thằng hầu kia. Tại sao tao phải hầu nó cơ chứ? "
Ả định đẩy cho Nhược Tịch bỗng dưng ả nghĩ đến cái gì đó rồi ả giật cái ly lại, ả pha ly mới, ả đổ nước thật sôi vào ly sử rồi bê lên cho Tiêu Chiến.... Tiêu Chiến chạy ra mở cửa cho ả.
" Cậu chủ bảo tôi đem sữa lên cho cậu ".
" Cảm ơn chị ".
Tiêu Chiến cầm lấy ly sữa ả để trên khay, do nước nóng quá nên cậu theo quán tính buông ly ra làm nó vỡ tan.
" Nóng quá.... nóng quá ".
Ả cố ý chìa tay ra vờ như cố đỡ lấy ly, làm cho sữa đổ hết lên tay mình. Ả cố la to lên cho mọi người nghe thấy, Nhất Bác ở bên kia phòng cửa chỉ khép hờ nên cửa không cách âm làm anh nghe thấy, anh sợ cậu xảy ra chuyện gì, vội chạy qua bên phòng cậu.
" Xảy ra chuyện gì? "
" Tiêu Chiến à sao cậu lại đổ sữa lên tay tôi? Nếu như không thích uống thì cậu cứ nói, tôi sẽ làm theo lời cậu mà ".
Tiêu Chiến nghe không hiểu cô ta đang nói gì cả....
" Không thích gì ạ? Chị nói gì thế? Em làm gì chị đâu ạ? "
Nhất Bác chẳng quan tâm ả nói gì cả, chỉ lo cho Tiêu Chiến, anh chạy đến cầm lấy tay Tiêu Chiến, xem xét thân thể Tiêu Chiến có bị sao không.
" Em có sao không hả? Có bị phỏng hay không? "
Nhất Bác quay sang ả, làm ả vội mừng, cứ tưởng anh sẽ lo.... hỏi thăm ả....
" Còn đứng đó nhìn gì hả? Không mau lo dọn mảnh vỡ đi, để đây làm A Chiến bị thương tôi sẽ lấy mạng cô đó ".
Ả tức giận, lại run rẩy đi thi dọn mảnh vỡ, tại sao anh lại vô tâm như vậy? Ả mới là người bị thương cơ mà, một câu hỏi thăm cũng không có. Ả nghiến răng cói nhịn đau do vết thương phỏng hành mà thu dọn mảnh vỡ, Nhược Tịch chạy lên dọn phụ thì bị ả hất tay ra, hất ngã Nhược Tịch rồi đứng dậy bỏ đi để cho Nhược Tịch dọn một mình, Nhược Tịch lủi thủi dọn.
Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến vào phòng mình, để cậu ngồi lên giường, anh quỳ một chân xuống đất cho thấp người tiện xem xét vết thương của Tiêu Chiến.
💥ĐƯỜNG TÌNH YÊU CỦA CÁC CẬU LÀ SỐ MẤY ĐÂY💥