" Hình như Tiêu Chiến nói anh Hạo Hiên ở cạnh nhà mình thì phải.... đâu xem.... ể anh ấy kìa.... đẹp trai quá đi mất ".
Hạo Hiên đang đi vào nhà thì có cảm giác như ai đang nhìn mình, anh nhìn qua làm cho Kế Dương giật mình đỏ mặt chạy một mạch vào nhà thở hổn hển.
" Em làm gì mà như ma đuổi vậy? "
" Cái đó em hỏi anh mới đúng.... chà cắt móng tay cho Tiêu Chiến sao? Tình chàng ý thϊếp quá.... em đói rồi em đi ăn đây ".
Nhất Bác không quan tâm đến việc Kế Dương tự hỏi tự trả lời, vẫn tỉ mỉ tỉa móng tay cho Tiêu Chiến, Kế Dương đến bàn ăn thấy Uyển Du đang nhìn Nhất Bác chăm chú, Kế Dương nhếch miệng mỉa mai ả ngay.
" Mặt như cái chậu mà cứ tưởng bông hậu quốc gia, mặt như nồi canh thiêu cứ nghĩ mình là bức tranh mới họa.... mơ mộng ít thôi, bay thấp thôi kẻo có ngày bay cao quá té xuống rồi gãy cổ, làm tốn băng gạc của bệnh viện lắm ".
Kế Dương nhìn vẻ mặt của ả đen thui nên khoái chí lắm, ả trừng mắt.... Kế Dương vui vẻ hét lên....
" Chỉ có A Chiến là đáng yêu nhất thôi ".
Kế Dương liền cao hứng bật dậy chạy qua bẹo má Tiêu Chiến một cái rồi chạy đi, Nhất Bác trầm tĩnh bỏ đồ cắt móng tay xuống, quắc Kế Dương lại.
" Em.... lại đây.... dở chứng gì lên? Lại đây cho anh ".
" Huhu.... chỉ là do em cao hứng thôi mà.... tha cho em đi.... A Chiến à~~ ".
" Cậu chủ bỏ qua cho Kế Dương đi, mau ăn cơm.... em đói quá rồi nè ".
" Kế Dương.... tha cho em đó ".
Kế Dương tí ta tí tửng chạy qua bàn ngồi, nhìn qua Uyển Du, thấy ả ta đang liếc Tiêu Chiến không chớp mắt.
" Mắt sắp rớt ra tới nơi rồi, mau nhét lại đi ".
Uyển Du quay đi chỗ khác thì thầm một mình.
" Rõ ràng là muốn khiêu chiến với mình.... được.... sẽ đón nhận hết, nhưng có vẻ nó không dễ đối phó, được rồi từ từ sẽ chắc ăn hơn ".
Cả ba ngồi ăn vui vẻ, à mà không vui mấy cả, Nhất Bác cứ lo gắp đòi ăn cho Tiêu Chiến thôi, làm Kế Dương tủi thân lắm, Kế Dương bĩu môi.
" Kế Dương à, Kế Dương à.... tủi thán quá đi, nè nè hai người.... em còn sống nha ".
" Em lớn rồi.... tự thân mà gắp đi ".
" Chứ A Chiến cũng lớn rồi chứ bộ ".
" Thì đi tìm người yêu đi rồi bảo người ta gắp cho ăn.... à mà dở hơi như em ai dám yêu ".
" Hừ.... anh đợi đó.... chống mắt lên mà xem, rồi em sẽ tìm được cho mà coi ".
" Mạnh miệng đấy, được.... anh chờ ".
Tiêu Chiến chỉ ngồi cười, hôm nay cậu ít nói hơn hẳn, vì hai anh em nhà này cãi nhau như chó với mèo, cậu ngồi cười thôi cũng đủ mệt rồi.
Kế Dương ăn xong rồi lại chạy ra ngoài ngồi hóng gió, Kế Dương cứ nhìn xuyên qua hàng rào, nhìn ai kia qua thông qua tấm kính trong suốt. Nhìn ai kia đang làm việc, thật sự rất đẹp trai, thu hút, nhìn say sưa, Hạo Hiên biết hết đó, anh chỉ cần nhìn qua sự phản chiếu của tấm kính đối diện là thấy hết, tự mỉm cười.
" Cún con.... chỉ giỏi làm loạn ".
Tiêu Chiến đang ngồi chơi xích đu thì thấy Kế Dương cứ đu hàng rào nhìn mãi nên hơi thắc mắc.
" Kế Dương ơi! Bộ bên đó có gì vui hả? Cho A Chiến chơi với ".
" Chơi cái đầu cậu.... haizzz mình bị bệnh rồi ".
" Mình có thuốc.... để mình đi lấy cho cậu uống ".
" Cái này không chữa bằng thuốc được "".
" Sao vây? Nặng lắm sao? ".
" Haizzz.... ngốc như cậu không biết đâu ".
" Mà.... thuốc.... chết mình chưa uống thuốc, cậu chủ sẽ la mất thôi "".
Tiêu Chiến định chạy vào nhà để uống thuốc thì đúng lúc Nhất Bác bê thuốc ra.
" Định chạy vào uống thuốc đúng không? Anh mà không nhắc thì chắc em sẽ bỏ quên luôn? Hửm? "
Tiêu Chiến bĩu môi uất ức.
" Cậu biết em hay quên mà ".
" Rồi rồi.... đừng buồn, anh đã nói gì đâu? Mau uống thuốc đi nha ".
" Cậu chỉ giỏi bắt nạt em ".
Tiêu Chiến cầm thuốc lên uống, uống xong đưa li cho anh bĩu môi giận dỗi mãi.
" Anh xin lỗi mà.... chơi ngoan nha, anh đi vào làm việc đây ".
Nhất Bác xoa đầu Tiêu Chiến, cậu cười tít mắt, anh hôn nhẹ lên trán cậu cưng chiều rồi mới chịu vào.
Kế Dương mếu máo òa khóc.
" Hai người quá đáng lắm nha.... huhu còn người sống đây mà.... đã coi đơn rồi còn làm cho người tủi thân nữa chứ.... huhu ".
Kế Dương ngồi xuống đất vẽ vòng vòng, là vòng quyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa đáng yêu.... Tiêu Chiến thấy vậy liền chạy lại.
" Cậu chơi gì vậy? "
" Con thỏ đáng yêu đến đáng ghét kia, nhìn cái mặt đáng ghét muốn cắn quá, cho gia gia ta cắn cái xem nào ".
Kế Dương đứng dậy rượt Tiêu Chiến chạy tung nhà lên, Hạo Hiên qua từ lúc Kế Dương chu môi hờn dỗi la cô đơn rồi vẽ vòng nguyền rủa cơ, mọi đáng yêu đó được anh chứng kiến tất cả, anh phì cười, ung dung đi vào nhà, miệng mắng yêu.
" Cái đồ đáng yêu, trẻ con quá ".
Hạo Hiên đi vào nhà thì gặp Sơ Niệm, cô ta nhìn anh chăm chăm, sao mà có người đẹp trai đến vậy chứ? Đẹp ngang ngửa với cậu chủ nhà này luôn đấy.
" Nhất Bác đâu? ""
Cô ta cứ lo nhìn nên không nghe Hạo Hiên nói gì cả, làm cậu hơi bực mình nói hơi lớn tiếng.
" NÀY CÔ KIA ".
" Dạ.... dạ.... "
" Nhất Bác đâu? "
" Dạ.... cậu chủ trên phòng làm việc ạ ".
" Lần sau làm việc nhớ chú tâm một chút ".
Hạo Hiện một mạch đi thẳng lên lầu, cô ta nhìn theo bóng lưng cậu, đưa tay lên tim mình cảm nhận nó đang đập loạn nhịp.
" Yêu ngay lần đầu gặp sao? Giá như anh ấy cũng cảm giác ấy đối với mình ".