Lúc Minh Hữu đói tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một đống lông xù lớn.
Cậu nhìn xuống mặt đất, quả nhiên, giường có lớn đến mấy cũng không thể ngăn cậu đạp chăn xuống đất, cho nên khi ở kí thúc xá cậu đều ngủ trong túi ngủ.
Kỳ quái, kiếp trước cậu không có tật xấu này mà.
“Chào buổi sáng, Dại Hắc.” Minh Hữu hai má cọ cọ mèo đen lớn trong lòng ngực. Hôm nay mèo đen lớn cũng ngoan ngoãn để cậu ôm như gối ôm đây.
Đại hắc nhà ta đáng yêu nhất thế giới!
“Hiện giờ là buổi tối.” Arthur lười biếng đứng dậy, nhảy xuống giường, hạ thắt lưng, dẩu mông, vẫy đuôi, “g-ru g-ru” lắc đầu rẫy lông duỗi người liền một mạch.
Minh Hữu vội khoác áo khoác: “Các cậu đói bụng lắm đây! Tui lập tức nấu cơm!”
Arthur ngáp một cái: “Không đói bụng. Có khối dinh dưỡng, còn có người máy nấu nướng.”
Hiện tại viện an dưỡng đã được cải tạo, đã có thể sử dụng người máy trí năng, chuyện nhỏ như nấu cơm, hắn cùng Herman đều có thể làm.
“Đại Hắc thật sự quá lợi hại!” Minh Hữu ôm đầu mèo của Arthur hôn một ngụm.
Tai mèo của Arthur run run, vốn định nói điều khiển người máy nấu cơm lần này không phải hắn, nhưng……Kệ đi, đợi lát nữa để tên đó làm Minh Hữu kinh hỉ*.
( *kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng.)
Biết mèo đen lớn cùng gấu trắng đã giải quyết được vấn đề thức ăn, Minh Hữu không nóng nảy nữa.
Sau khi cậu rửa mặt xong, theo sau mèo đen lớn xuống lầu, thấy gấu trắng lớn đang ở trong phòng khách mở rương.
Lúc Minh Hữu vừa tới viện an dưỡng, phòng khách lầu một chất rất nhiều rương. Sau đó mèo đen lớn nói với cậu, những thứ trong rương đều là đồ vật nhóm linh thú thích nhất. Vì thế lúc sửa sang, những thùng này vẫn chất ở một góc trong phòng khách như cũ, chờ sau khi các linh thú khôi phục thần trí “Bóc quà”.
“Đại Bạch! Đừng động vào mấy cái rương này!” Minh Hữu vội vàng ngăn cản.
Gấu trắng lớn ngẩng đầu, nhìn với ánh mắt bình tĩnh làm cho Minh Hữu sửng sốt.
“Đại Bạch?” Minh Hữu do dự bước về phía trước.
Gấu trắng lớn buông rương, chậm chạp đi đến bên cạnh Minh Hữu ngồi xuống, “Uhm.”
Minh Hữu kinh hỉ nói: “Thần trí của cậu khôi phục?”
Gấu trắng gật gật đầu gấu.
Minh Hữu vươn tay, muốn vuốt ve tai của gấu trắng lớn, nhưng vươn tay được một nửa, cậu lại do dự.
Sau khi gấu trắng lớn khôi phục thần trí hình như có chút lạnh nhạt, hành động của cậu quá mức thân thiết, hình như không tốt lắm thì phải?
Gấu trắng lớn thấy tay của Minh Hữu sựng lại giữa không trung, chủ động cúi đầu, đưa tai gấu vào trong tay Minh Hữu.
Minh Hữu QAQ.
Đại Bạch nhà ta cũng đáng yêu nhất thế giới!
Đại Hắc là mèo lớn đáng yêu nhất thế giới, còn Đại Bạch là gấu lớn đáng yêu nhất thế giới! Này không mâu thuẫn rồi!
Minh Hữu ôm lấy đầu gấu dùng sức cọ, gấu trắng lớn vươn tay gấu, sờ sờ mái tóc xoăn mềm trên đầu Minh Hữu, mặt gấu lộ vẻ đầy cưng chiều, mèo lớn nhìn thấy cái mũi phun khí.
“Bị cảm? Có bệnh thì đi uống thuốc đi.” Gấu trắng lớn lạnh như băng nói.
Mèo đen lớn: “???” Tuy rằng biết tên gấu băng này đang quan tâm hắn, nhưng cậu có biết là lời nói của cậu có ý nghĩa khác không?
“Đại Bạch, có muốn trở thành cộng sự của tui hay không?” Sau khi Minh hữu cọ xong, từ trong ba lô hệ thống lấy ra vòng cổ băng bảo thạch đã mua từ sớm.
Băng bảo thạch là một loại khoáng thạch kết tinh bao hàm năng lượng thuộc tính băng. Linh thú mang băng bảo thạch bên mình, có thể nâng cao sức mạnh của chiêu thức hệ băng, tăng tốc độ khôi phục của sức mạnh hệ băng.
Minh Hữu vừa nhìn thấy gấu trắng lớn, đã biết một trong các thuộc tính chủ yếu của gấu lớn nhất định là băng. Viên bảo thạch hẳn rất thích hợp với hắn.
Đại Bạch nhìn thấy viên đá quý được mài thành dạng ngọc châu tròn không biết thành phần kia, vươn tay gấu, trịnh trọng nhận lấy.
“Chúc mừng chúc mừng, hậu cung của cậu có thêm một con gấu, làm chính cung, ta vô cùng vui mừng. Xin Hữu Đần không ngừng cố gắng, tiếp tục làm hậu cung càng thêm phong phú.” Arthur âm dương quái khí [1] nói.
([1] âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)
Minh Hữu mặt ửng đỏ: “Đại Hắc! Tui nói rồi, là đồng đội! Đồng đội! Xin đừng bám lấy lời nói sai của tui trước kia không tha nữa!”
Cậu ôm lấy đầu của mèo đen lớn, dùng sức nhu, nhu nhu nhu.
“Ta chỉ đùa một chút, có cần vội giải thích như vậy đâu? Không đùa nổi à?” Mèo đen lớn rung đùi đắc ý, kiêu ngạo.
“Uhm, đùa không nổi.” Gấu trắng lớn vỗ vỗ bả vai Minh Hữu, ý bảo Minh Hữu tránh ra.
Vuốt gấu của hắn cầm chặt băng bảo thạch, một tầng sương mù lạnh lẽo bao lấy toàn thân. Minh Hữu nhìn kỹ, phát hiện không khí quanh thân của gấu trắng, cư nhiên ngưng tụ thành những bông tuyết vô cùng nhỏ.
“Tôi đùa không nổi, cho nên, luyện?” Gấu trắng lớn vẫy vẫy vuốt gấu còn lại, sương mù bông tuyết gộp lại, hình thành một quả cầu tròn chung quanh vuốt gấu, nhìn qua giống như một cái găng tay.
Mèo đen lớn ←_←.
Hắn nằm ngay tại chỗ, móng vuốt rụt lại, đuôi vung, trở người qua trái, vặn vẹo, trở người qua phải, vặn vẹo.
“Ai, ta thật đáng thương mà, ở trên chiến trường thay người nào đó cản vài chiêu, người nào đó chẳng những không cảm kích, còn muốn bắt nạn ta đây không thể sử dụng dị năng. Đánh đi đánh đi, ta có thể làm gì được giờ? Là ta nợ cậu. Ta chỉ tổn thương một chân, cậu mất đi chính là cơ hội lập công aiz. Ta biết, cậu hận ta. Đến đi, báo thù thay cho công trạng bị mất của cậu đi.”
Minh Hữu =口=||.
Gấu trắng lớn -_-#.
“Đủ rồi, đứng lên đi, điện hạ, xin ngài chú ý hình tượng một chút.” Gấu trắng lớn làm tản đi sức mạnh hệ băng trên móng vuốt, nhíu mày nói.
Ò, gấu trắng lớn không có lông mi, nên mắt đậu của hắn dồn thành một đống.
“Được rồi được rồi, Đại Hắc, đừng quậy nữa.” Minh Hữu cười bổ nhào lên người mèo đen lớn, đầu vùi vào tấm khăn choàng cổ của mèo đen.
Thực xin lỗi! Vừa nhìn thấy mèo lớn nằm! Cậu liền không nhịn được!
“Hừ.” Arthur vẻ mặt ghét bỏ đẩy Minh Hữu ra, “Cậu không phải la đói sao? Nhanh đi ăn cơm. Người máy đã hâm tốt thức ăn giúp cậu rồi.”
Trước khi xuống lầu, hắn đã dùng quang não điều khiển người máy nấu nướng hâm lại cơm chiều từ xa. Xin hãy đọc truyện tại == TRÙMTRUYỆ N. NET ==
“Được!” Minh Hữu ôm đầu lông xù của Arthur, chụt chụt hôn một cái, mới đi qua phòng bếp tìm ăn.
“Tiểu Hữu vẫn là một đứa nhỏ, đừng có dạy hư cậu ấy.” Gấu trắng lớn mang vòng cổ băng bảo thạch lại trên cổ, vừa liếʍ lông vừa liếc mèo đen lớn một cái.
Arthur liếc lại gấu trắng lớn một cái: “Đúng, cậu ấy nhỏ hơn ta bảy tuổi. Nhưng sao cậu lại không nhớ rõ, ta nhỏ hơn cậu mười tuổi? Ta cũng là một đứa nhỏ, cậu cư nhiên còn đánh ta?”
Đại Bạch liếc một cái trên dưới đánh giá vẻ mặt chơi xỏ đúng tình hợp lí của Arthur, hừ lạnh: “Đúng, ngài cũng là một đứa nhỏ. Em bé lớn điện hạ, tôi còn từng thay tã cho ngài.”
Arthur: “……”
Arthur nhón ba cái đệm thịt, dung dăng dung dẻ chạy vào phòng bếp, tìm Minh Hữu chơi.
Con gấu trắng lớn này, không cần cũng được!
Gấu trắng lớn nhìn thấy tư thế chạy khập khiễng của Arthur, vuốt gấu cầm băng bảo thạch trước ngực, xiết chặt.
Trong những người may mắn còn sống sót của tiểu đội tấn công cơ quan đầu não, hắn bị thương nhẹ nhất, bởi vì hắn được Arthur điện hạ bảo vệ.
Làm hộ vệ, sức mạnh của hắn không đủ, không những không bảo vệ tốt điện hạ, ngược lại còn để điện hạ chịu thay những thương tổn hắn vốn phải gánh chịu.
Tuy rằng điện hạ nói dùng một chân đổi lại mạng sống cho hắn, trong vũ trụ không có vụ mua bán nào lời hơn thế này. Nhưng lòng tự trọng với tư cách là một hộ vệ của hắn, làm cho hắn không thể chấp nhận chuyện này.
May mắn là, Minh Hữu có thể điều trị tốt thương tổn cho điện hạ. Điện hạ sau này vẫn có thể chạy băng băng một cách vui vẻ.
Herman nhớ về trước đây, hắn cùng Arthur bởi vì màu lông của mình khác với mọi người trong nhà, tưởng bản thân không phải con ruột, hẹn nhau rời nhà trốn đi, một con gấu trắng béo địu một con hổ đen nhỏ trên lưng, không đem tiền cũng không mang theo giấy tờ chứng thực, mới ra khỏi hoàng cung đã bị tóm trở về.
Arthur một đuôi đánh hắn hôn mê, tự mình gánh vác mọi chuyện, bị đóng cửa giam giữ suốt một tháng, bệ hạ tự mình tăng cường dạy dỗ.
Hắn từ nhỏ đã rất ngốc, học cái gì cũng chậm, Đại Bạch hắn mới là anh, nhưng Arthur luôn che chở hắn. Vì thế, hắn mới che dấu tính cách thật của mình, cố gắng biến thành bộ dáng hoàn hảo tinh anh nhất, hy vọng một ngày nào đó, hắn có thể bảo vệ Arthur một lần.
Mèo đen lớn từ phòng bếp vươn ra đầu mèo, dùng sức gào: “Đại Bạch Đại Bạch, Hữu Đần muốn nướng bánh ngọt, hỏi cậu thích vị gì? Mau lại đây chọn trái cây!”
Gấu trắng lớn buông vuốt, bốn chân chạm đất, chậm rãi đi về phòng bếp.
……
Minh Hữu tâm huyết dâng trào nướng mấy cái bánh ngọt nhỏ, mèo đen cùng gấu trắng ăn đều nói hương vị không tồi, cậu quyết định, trực tiếp lần sau làm điểm tâm ngọt là được.
Mèo đen lớn cười vỡ bụng. Hắn có thể tưởng tượng, lần phát sóng trực tiếp sau, phòng trực tiếp sẽ lại có một loạt tiếng kêu rên.
Sau khi lấp đầy bụng, Minh Hữu mang hai quả cầu lông kế thừa sự nghiệp trước đó Đại Bạch chưa làm xong ------ mở rương.
“Cái thùng lớn này là của Đại Bạch hả? Để tui xem xem……Oa! Đàn dương cầm!” Minh Hữu chà chà hai tay, tay hơi ngứa: “Đại Bạch biết đánh đàn dương cầm à? Có thể để tui đánh không?”
Đại Bạch gật gật đầu, chuẩn bị chỉnh âm.
Sau đó hắn buồn bực phát hiện, thân gấu quá lớn, tay gấu quá ngắn, loại hoạt động như chỉnh âm đàn dương cầm này, gấu không làm được.
“Để tui để tui!” Minh Hữu vô cùng tích cực nhấc tay.
“Cậu còn có thể chỉnh âm?” Mèo đen lớn tò mò.
Minh Hữu đương nhiên biết.
Kiếp trước sau khi ba mẹ cậu gặp chuyện ngoài ý muốn mà rời khỏi thế gian, để lại cho cậu một bút di sản rất lớn. Cậu ở bệnh viện là ở trong phòng có ban công xen vườn hoa, có được một phòng nhạc cụ cách âm cùng một phòng chơi net.
Mẹ của Minh Hữu là nghệ sĩ dương cầm, đàn dương cầm là món đồ chơi từ nhỏ đến lớn của cậu. Mẹ từng nói thiên phú của cậu rất tốt, nếu không phải thể lực không thể chống đỡ cho cậu hoàn thành đầy đủ một cuộc diễn tấu, cậu nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm lợi hại hơn mẹ nhiều.
Đời này, tuy rằng Đàm gia không cho cậu rời khỏi ký túc xá nhà trường, nhưng vật tư cho cậu không thiếu. Cậu có một cây đàn dương cầm như cũ.
Đáng tiếc, cây đàn dương cầm đó hiện giờ đã không còn thuộc về cậu.
Minh Hữu cũng không mượn công cụ chỉnh âm nào, chỉ bằng trực giác chỉnh âm đàn dương cầm.
Tinh tinh tang tang.
Mèo đen lớn cùng gấu trắng dựng thẳng lỗ tai nghe.
Sau khi hóa thú, thính lực của linh thú nhạy bén hơn con người rất nhiều. Bọn họ có thể nghe ra, âm do Minh Hữu chỉnh ra vô cùng chính xác.
Đứa trẻ lớn này, hình như có thiên phú cảm thụ âm nhạc tuyệt đối.
Không đề cập đến năng lực ở phương diện đào tạo linh thú của Minh Hữu, cậu nếu tiến vào lĩnh vực âm nhạc, cũng có thể trở thành một thiên tài.
Arthur chiến thuật hậu ngưỡng [2], mặt mèo lộ ra biểu tình khoa trương.
([2] ngôn ngữ mạng, được chế từ hành động giật người ra sau của Lục Tiểu Linh Đồng khi tham gia phỏng vấn. Khi ông nói: "Tôi đã tham gia một buổi họp mặt người hâm mộ, và tôi đã hỏi khán giả xem có ai trong số khán giả chưa xem tập phim" Tây Du Ký ", xin hãy giơ tay lên, không ai ở hiện trường giơ tay, đây mới là ngôi sao điện ảnh quốc tế!" thì giật người ra sau, dân mạng dùng hành động này với ý nghĩa khoe khoang kiêu ngạo, mang ý nghĩa tiêu cực…)
Ôi, Đàm gia thiệt là trâu bò, thiên tài như vậy cũng vứt. Trong đám họ mèo lớn quê mùa bọn họ nếu có một thiên tài âm nhạc, không bị đám mèo lớn bảo hộ chặt trong tầm mắt mới lạ? Ít nhất tuyệt đối sẽ không để nó tham gia nghi thức rút thăm kế thừa vị trí hoàng đế!
“Thế nào?” Minh Hữu chỉnh âm xong, ánh mắt sáng long lanh.
“Cậu đàn trước.” Gấu trắng lớn bưng ghế đến cho Minh Hữu, ngồi ngay ngắn bên người Minh Hữu, nghe cậu đánh đàn.
Arthur ngồi chồm hổm ở một sườn khác của Minh Hữu, đầu đυ.ng bả vai Minh Hữu một cái, “Hát bài hát ở thế giới kia của cậu đi, ta còn chưa nghe qua bài ca ở thế giới khác đâu!”
Thế giới khác? Gấu trắng lớn nghi hoặc liếc nhìn mèo đen một cái.
“Ở thế giới kia của tui……” Minh Hữu lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Chẳng lẽ muốn cậu hát “Ở trong đất ở trong mây ở trong váy các cô gái ấy, ta cũng nhất định sẽ thu phục được linh thú” [3]? Bỏ bỏ, sẽ bị cho là biếи ŧɦái đi?
([3] lời bài hát nổi tiếng trong OST Opening Series Pokemon đời đầu từ năm 1997 “Aim to be a Pokémon master” - được dẫn ở đầu truyện.)
===============
Đôi lời tác giả:
Đại Hắc là đoàn sủng, Minh Hữu là đoàn sủng của đoàn sủng. Tình cảm những người khác đối với bọn họ đều là tình cảm người nhà...