Arthur hướng bụng lên trên, móng trước co lại ở trước ngực, hai chi sau duỗi thẳng, vẻ mặt tang thương.
Gấu trắng lớn ngồi bên cạnh quan sát một hồi, học Arthur nằm ngang hướng bụng lên trên, ý bảo Minh Hữu cũng bóp chân giúp hắn.
Minh Hữu dở khóc dở cười: “Tui còn đang điều trị cho Đại Hắc mà, Đại Bạch đừng quậy.”
Gấu trắng lớn “Uhmn” một tiếng, vẫn giữ tư thế cái bụng hướng lên trên, bày hình chữ 大 (Đại) nằm ngủ, rất nhanh trong cổ họng liền vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Arthur trợn trắng mắt, nhưng bởi vì tròng mắt của hắn màu vàng, cho nên mắt trắng biến thành mắt vàng cực kỳ đẹp, Minh Hữu lập tức chụp cho hắn một tấm.
Arthur nhe răng trợn mắt: “Không cho chụp ảnh xấu!”
“Không xấu! Đại Hắc chụp kiểu gì vẫn là mèo lớn xinh đẹp nhất toàn thế giới!” Minh Hữu liên tiếp thả rắm cầu vồng [1], “Đại Hắc, đừng nhúc nhích, sẽ đau đấy……”
([1] rắm cầu vồng: là một thuật ngữ trong giới C-biz, dùng khi người hâm mộ tung hô thần tượng của họ, cưng nựng, đầy ưu điểm, nghĩa đen là ngay cả khi thần tượng đánh rắm cũng có thể biến nó thành cầu vồng.)
Minh Hữu còn chưa dứt lời, năng lượng trong cái chân bị thương của Arthur chảy ngược, giống y như bị kim châm, đau đến mức hắn phải gào áu áu áu.
Hai tai xu tròn của gấu trắng lớn giật giật, trở người một cái, tiếp tục ngủ.
“Có cảm giác đau, chứng minh chân sẽ mau tốt.” Minh Hữu vội vàng an ủi, “Chịu đựng, chịu đựng, thở sâu, thở sâu theo tui nào, hô……hà……hô……hà……”
Arthur dùng sức hít thở, bụng hồng phồng lên phập xuống, cuối cùng cũng nhịn hết phong ba đau buốt này.
Vẻ mặt hắn chán nản, không ngừng lẩm nhẩm trong lòng, “Ta chỉ là một cái thảm mèo, một cái thảm mèo không có cảm giác, một cái thảm mèo không thể động đậy”, không dám lộn xộn nữa.
Tuy hắn ở trên chiến trường người đầy vết thương giống như một tên máu lạnh gϊếŧ chóc tám phương, nhưng thực ra hắn thật sự rất sợ đau a a a a a!
Nhìn thấy vẻ mặt của mèo đen lớn, Minh Hữu đau lòng cực kỳ. Cậu vội vàng bước đến, hôn một ngụm lên tai mèo của mèo đen lớn: “Chịu đựng, lại chịu đựng, Đại Hắc kiên cường nhất!”
Nói thừa! Toàn bộ tinh minh không có ai kiên cường hơn ta. Arthur nhìn với ánh mắt chết chóc.
Minh Hữu thấy cảm giác đau đớn của Arthur dường như giảm bớt, tiếp tục mát xa chân sau cho Arthur.
Arthur trước đó té một cái, hình như đã làm thông mạch năng lượng nào đó trong cơ thể, cái chân bị thương của hắn cư nhiên có cảm giác đau đớn.
Sau đó Minh Hữu kiểm tra, phát hiện năng lượng bên trong cơ thể Arthur bắt đầu chảy về phía của cái chân bị thương, xảy ra xung đột với năng lượng trùng hệ còn sót lại trong chân.
Nếu không quản, Arthur chỉ cần tăng cường bổ sung năng lượng, tăng cường thể lực, năng lượng bên trong cơ thể sớm hay muộn cũng sẽ làm tiêu biến luồng năng lượng trùng hệ nhỏ nhoi này.
Nói cách khác, thương thế của Arthur cuối cùng cũng bắt đầu lành lại.
Chỉ có điều loại quá trình tự lành này chậm chạp mà đau đớn, Arthur phải chịu cơn đau ngứa như bị kiến cắn này ít nhất vài tháng.
Năng lượng bắt đầu chảy, Minh Hữu cuối cùng có thể dưới sự trợ giúp của hệ thống, dùng tâm lực làm “Kim dò xét”, phân tích “thành phần” cụ thể của năng lượng trùng tộc còn sót lại trong cơ thể Arthur, bắt tay vào chế tạo thuốc giải độc.
Đồng thời, dẫn dao động năng lượng tâm lực để mát xa, còn có thể giúp Arthur tiêu trừ năng lượng trùng tộc còn sót lại trong cơ thể nhanh hơn.
Tiêu trừ, chứ không phải cắn nuốt.
Năng lượng trùng tộc, Arthur không thể hấp thu, chỉ có thể dùng năng lượng của chính mình triệt tiêu năng lượng trùng tộc. Cho nên trước lúc Arthur chưa hấp thu đủ nhiều năng lượng, thương thế mãi mãi không thể chữa lành.
Duy trì mát xa suốt hai giờ. Arthur vừa nghẹn ngào vài tiếng, nhìn thấy mồ hôi chảy đầy trán Minh Hữu, lại không phát ra âm thanh nào nữa, cho dù không khỏe cũng toàn nhịn xuống.
“Ha, cuối cùng cũng xong.” Ba mươi phút cuối, Minh Hữu gần như là dựa vào sức mạnh ý chí kiên cường chống đỡ. Bây giờ mát xa đã kết thúc, trước mắt cậu tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Gấu trắng lớn không biết tỉnh lại từ khi nào. Hắn ngồi phía sau Minh Hữu, vừa lúc đón được Minh Hữu xụi lơ.
“A a.” Gấu trắng ôm lấy Minh Hữu, lo lắng kêu hai tiếng.
“Không có chuyện gì……Chỉ là……Có chút mệt mỏi.” Minh hữu vốn định ngẩng đầu sờ lỗ tai gấu lớn, nhưng hiện tại hai tay của cậu đã lụy đến mức chỉ còn cảm giác đau xót tê dại.
Arthur đứng lên, đi đến bên cạnh Minh Hữu, liếʍ liếʍ đôi gò má từng bị mồ hôi rửa qua của Minh Hữu, xúc cảm thô ráp chọc Minh Hữu đến mức cười không ngừng.
“Đừng liếʍ, đầy mồ hôi, bẩn.” Minh Hữu nói.
Arthur đương nhiên không nghe, tiếp tục liếʍ liếʍ, còn giúp Minh Hữu liếʍ xuôi cái đầu đầy tóc xoăn rối.
Gấu trắng lớn trừng mắt nhìn, cũng cúi đầu liếʍ tóc Minh Hữu vài ngụm, đem chỗ Arthur vừa liếʍ xuôi liếʍ đến mức càng rối so với trước.
Arthur dùng một cái tát vỗ lên trên ót của gấu trắng lớn: “Đừng có mà phá đám.”
Gấu trắng lớn “Hộc hộc” vài tiếng, dường như không phục,
Vì thế một mèo lớn một gấu lớn, tựa như so đấu, cậu một ngụm tôi một ngụm, liếʍ tóc Minh Hữu đến mức tràn đầy nước miếng.
“Đừng liếʍ đừng liếʍ!” Âm thanh ngăn cản của Minh Hữu không nhận được câu trả lời nào. Cuối cùng cậu chỉ đành ngoan ngoãn rụt lại trong lòng ngực gấu trắng lớn, tùy ý hai cục lông xù dùng nước miếng gội đầu cho cậu.
Một lát sau, Minh Hữu đột nhiên nhớ đến một vấn đề: “Tụi cậu như này có tính là hôn môi gián tiếp không?”
Gấu trắng lớn: (⊙_⊙).
Mèo đen lớn: (▼_▼).
“Ụa-ẹ!!!”
“A a a a a đừng có nôn lên thảm!!!”
……
Minh Hữu nằm nhoài trong bồn tắm than thở, tóc xoăn trên đầu cũng chưa có lại sức sống.
Ngay cả gấu trắng lớn mất trí cũng biết mình đuối lý, ngoan ngoãn co lại ở một góc bồn tắm, luôn luôn dùng mắt đậu cẩn thận liếc nhìn Minh Hữu.
Arthur với một cái khăn nhúng nước lạnh nằm trên đầu mèo, bơi đến nên người Minh Hữu, nói: “Còn tức giận?”
“Không tức giận.” Minh Hữu hữu khí vô lực [2] nói: “Chỉ là có chút mệt.”
( [2] hữu khí vô lực: có khí mà không có lực, bất lực, uể oải…)
“Chống đỡ không được thì cứ tạm dừng, chân của ta không hơn thua chút thời gian này.” Sau khi Arthur từ dao động tâm lực của Minh Hữu xác nhận Minh Hữu thật sự không tức giận, cái đuôi liền vểnh lên, mang theo một trận nước ấm.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận, sau khi Minh Hữu thấy hắn với gấu trắng lớn nôn lên thảm, sắc mặt biến đổi lớn, đuôi mèo của hắn thậm chí chen kẹp giữa hai chân sau đâu.
Arthur không sợ Minh Hữu.
Hắn sao có thể sợ Minh Hữu chứ?
Hắn chỉ là không muốn thấy Minh Hữu tức giận thôi. TruyenHD
“Lần đầu tiên mát xa, phải làm một mạch đến cuối [3], về sau hiệu quả khôi phục sức khỏe mới tốt.” Minh Hữu kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng nở nụ cười, “Yên tâm, tắm một cái, ngủ một giấc là được.”
“Vậy thì nhanh đi ngủ đi, bồn tắm để ta dọn dẹp.” Arthur nói, “Không phải chỉ cần điều khiển người máy dọn dẹp thôi sao, ta làm là được.”
Minh Hữu nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng, mi mắt cụp xuống, cư nhiên vô thức mà ngủ luôn trong bồn tắm.
Arthur vội vàng vớt Minh Hữu lên từ trong nước, gọi gấu trắng lớn đến giúp Minh Hữu lau người sấy tóc, không nhìn lại trên người mình vẫn còn ướt sủng, dùng khăn tắm quấn Minh Hữu lại, chở lên phòng ngủ trên lầu.
Arthur sợ nước trên người mình làm ướt chăn, không tới gần giường. Hắn thả Minh Hữu được quấn trong khăn tắm lên giường, hai vuốt bắt lấy khăn lông bên cạnh giũ người, Minh Hữu lẩm bẩm lẩm bẩm lăn vào giữa giường.
Gió lạnh thổi một cái, Minh Hữu vô thức chui vào đống chăn đã được xếp bên cạnh, cơ thể co lại tự quấn mình thành kén tằm.
Arthur nhếch mép cười.
Vì thế hắn mới nói sáng sớm rời giường không cần xếp chăn, như vậy ngủ mới tiện.
“Hắt xì.” Arthur hắt xì một cái, vội quay về nhà tắm lau lông.
Lúc hắn trở lại nhà tắm, nước trong nhà tắm đã được thả, người máy dọn dẹp đã bắt đầu làm việc.
“Ế? Đại Bạch, cậu lúc ở hình thái suy trí tuệ cũng có thể dùng được người máy?” Arthur kinh ngạc.
Đại Bạch liếc Arthur một cái, cầm máy sấy tóc đi đến: “Ngao.” Sấy lông.
Arthur nghiêng đầu: “Cậu sao lại không uhm nữa?”
Đại Bạch một tay cầm lược, một tay cầm máy sấy tóc, một mặt lông nghiêm túc, không nói lời nào.
Arthur híp mắt hưởng thụ gấu trắng lớn phục vụ sấy lông chải lông, chế nhạo nói: “Khôi phục ý thức? Từ lúc nào? Đừng nói là lúc gián tiếp hôn môi với ta chứ?”
Lông trắng trên mặt Đại Bạch thiếu chút nữa biến thành màu xanh đen: “Lúc cậu ấy té xỉu.”
Lúc Minh Hữu té xỉu, trong lòng hắn quýnh lên, đầu “Ong” một cái, giống như sương mù bị quét tan, đột nhiên tỉnh táo.
“À.” Arthur híp mắt, cái đuôi nhếch cao, chóp đuôi không ngừng xoay tròn, “Cậu đối với biểu hiện khi bị ngăn cách thần trí trước kia, có cảm nghĩ gì? Có muốn gõ chậu lần nữa cho ta nghe không?”
Giọng nói Đại Bạch bằng phẳng khô khan, giống y như rô-bốt: “Được. Tôi gõ bên tai ngài.”
Arthur vừa sấy lông xong lập tức xù lên: “Cậu tin ta không cho cậu trực tiếp không?”
“Ngài không phải đã phát sóng trực tiếp rồi sao?” Đại Bạch cất máy sấy tóc cùng lược lại, “Còn có màn quảng cáo khiêu vũ kia nữa.”
“Ha ha ha ha, đồ băng sơn [4], thiết lập nhân vật của cậu đã đổ vỡ rồi, có vui không? Có phải xấu hổ giận dữ muốn chết không?” Arthur cười khúc khích hai cái tai bay lên bay xuống, vui vẻ như sắp bay lên.
([4] băng sơn: Thái độ lạnh lùng, thờ ơ đối nhưng trong lòng luôn yêu thương, ôn nhu chăm sóc người mình yêu quý.)
“Không vui, cũng không xấu hổ giận dữ muốn chết.” Đại Bạch nhìn gương sửa sang lại lông của mình một chút, “Vỡ thì vỡ. Tôi là cận vệ của điện hạ, bị điện hạ lây thói xấu không phải thực bình thường sao? Nếu ngài thích, chúng ta có thể khiêu vũ thêm chút nữa.”
Arthur: “Bò đi.”
Đại Bạch liếc Arthur một cái: “Thứ tôi nói thẳng, hiện tại phần lớn thời gian hai chúng ta đều đang bò.”
Arthur: “……”
Được lắm, hắn khẳng định chỉ số thông minh của Đại Bạch đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Herman Duran, cận vệ trưởng thành với hắn từ lúc còn tấm bé, một nam nhân băng sơn muộn tao [5] bình thường không thèm hé miệng, vừa cất tiếng đã muốn làm hắn nghẹn chết.
([5] muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa, ngoài lạnh trong nóng.)
Tỉnh lại rồi.
======================
Bổ sung chú thích:
([3] nguyên văn là 一鼓作氣 có nghĩa là không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối. Nó bắt nguồn từ chuyện kể về thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên).
Vào lúc đó, nước Tề là một trong những vương quốc hùng mạnh nhất. Khi nước Tề đem quân sang tấn công nước Lỗ, vua nước Lỗ vô cùng lo lắng. Ông lập tức cho gọi quân sư của mình là Tào Quệ đến để giúp ông thống lĩnh ba quân đánh Tề.
Quân đội hai nước đối mặt nhau trên chiến trường.
Quân Tề nổi trống và vua Lỗ chuẩn bị xuất trận tấn công. Ngay khi ông chuẩn bị cho quân tiến lên thì Tào Quệ can rằng: “Chưa đến lúc, thời cơ chưa đến”.
Tào Quệ đưa nhà vua lên một vị trí cao hơn để có thể quan sát thế trận của quân Tề. Cả hai thấy quân Tề đang xông lên theo từng hồi trống trận mãnh liệt. Sau một lúc, tiếng trống trận của quân Tề lại vang lên báo hiệu một đợt tấn công nữa.
Vua Lỗ lại muốn hạ lệnh tấn công nhưng Tào Quệ ngăn lại và tâu với nhà vua rằng họ phải chờ đến đúng thời điểm. Quân Lỗ vẫn giữ nguyên vị trí.
Sĩ khí quân Tề sau hai lần cố gắng vô ích nhằm giao chiến với quân Lỗ bị giảm xuống. Khi tập hợp lại để chuẩn bị cho đợt tấn công thứ ba thì nhuệ khí binh lính đã suy sụp đáng kể.
Binh lính Tề đã quá mệt mỏi và chán nản sau hai đợt tấn công đầu tiên mà chẳng gặp gì ngoài chiến trường nên họ ngồi xuống để nghỉ ngơi.
Lúc này, Tào Quệ tâu với nhà vua: “Bây giờ, thời cơ của quân ta đã đến!” và vua sau đó đã ra lệnh cho quân Lỗ lần đầu tiên nổi trống trận để tấn công. Quân Lỗ dũng cảm xông vào quân địch và sau đã giành chiến thắng.
Về sau, vua Lỗ hỏi Tào Quệ rằng tại sao ông lại ngăn quân Lỗ không giao chiến với quân thù cho đến khi chúng nổi trống trận lần thứ ba.
Tào trả lời rằng: “Sĩ khí rất quan trọng để giành thắng lợi trong một trận chiến; nó thường lên rất cao ở đợt tấn công đầu tiên và yếu đi kể từ đợt thứ hai. Khi trống trận nổi lên cho đợt tấn công thứ ba thì sĩ khí của quân Tề đã suy sụp rồi”.
“Quân ta bắt đầu nổi trống tấn công lần đầu tiên sau ba đợt tấn công của quân Tề. Đó là thời điểm mà sĩ khí quân Tề rất thấp còn chúng ta lại rất cao. Vì vậy, chúng ta có thể không ngừng gây áp lực cho đến lúc cuối và giành chiến thắng”.
Câu chuyện này được ghi lại trong “Tả truyện (左傳)” của Tả Khâu Minh năm 389 trước Công nguyên. Thành ngữ 一鼓作氣 (Nhất Cổ Tác Khí) bắt nguồn từ câu chuyện này. Cách dịch đúng nghĩa của thành ngữ này là “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.)