Editor: wingwy.
=====================
Ngón tay Minh Hữu ấn phím đàn một hồi, tinh tinh tang tang tìm lại một chút cảm giác.
Vừa đàn vừa hát, đàn dương cầm cũng chỉ có tác dụng nổi lên nhạc đệm. Khúc dương cầm quá mức phức tạp, thì không thể toàn tâm toàn ý mà đàn được.
Minh Hữu quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của mèo đen lớn, lại chuyển đầu sang hướng khác, nhìn gấu trắng lớn sau khi khôi phục thần trí liền theo thói quen trưng ra mặt than.
Trong đầu cậu đột nhiên dậy nên một giai điệu.
Một bộ phim hoạt hình ngắn mang nét vẽ non nớt, lại khiến cậu khóc một trận, hai mắt thũng thành quả đào, từng sử dụng một đoạn của ca khúc này.
Ngẫm lại ca từ của bài hát ấy, hình như có điểm phù hợp với hai vị anh hùng linh thú bên người.
Minh Hữu ở trong đầu đảo qua giai điệu một lần, rất nhanh từng chuyển động của ngón tay hiện ra trong đầu cậu. Cậu đã từng mô phỏng bài hát này rồi. Chỉ cần là ca khúc mà cậu từng mô phỏng, từng đàn qua, cậu sẽ không quên.
Nhạc dạo vang lên, hai cái tai gấu và tai mèo đồng thời dựng thẳng lên.
Minh Hữu cất lời. Âm thanh trong trẻo của chàng trai theo tiếng đàn vang lên: “Có nơi nào trên thế giới này tràn ngập hoa tươi không vậy? Nếu nó thật sự tồn tại thì tôi nhất định sẽ tới…”
< Theo đuổi ước mơ đến cùng >
Minh Hữu từng vô cùng có nhiệt huyết với ca hát, đáng tiếc thân thể cậu không cho phép.
Nếu thật sự có cơ hôi, Minh Hữu cũng không biết mình có dũng cảm như hai linh thú bên cạnh hay không.
“Số mệnh ư, không bao giờ có thể khiến ta chùn bước, mà chỉ làm sục sôi thêm nhiệt huyết của ta…”
Đại Hắc từng nói với cậu, khi ở trên chiến trường đối mặt với trùng tộc, bọn họ có một lần lâm vào thế trong ngoài đều khốn đốn.
Tinh minh hòa bình quá lâu, lâu đến mức một số kẻ sống vì lợi ích đã quên mất sự tàn khốc và đáng sợ của chiến tranh. Bọn họ coi chiến tranh như một phương tiện mưu đoạt quyền lực, mang đến sự phiền toái lớn cho các tướng sĩ ở tiền tuyến.
Thế công của trùng tộc mãnh liệt, mỗi ngày đều có đồng đội ngã xuống rồi lại ngã xuống, hậu phương cũng không cung cấp chi viện có hiệu quả. Vết thương do những người được bọn họ bảo vệ đâm phá, so với thương tổn do trùng tộc tạo ra sâu hơn đau hơn.
Nhưng vì bảo hộ quê hương, bảo vệ người nhà, ngăn cách chiến tranh tàn khốc khỏi cuộc sống thường nhật của người dân tinh minh, ở thời điểm gian khổ nhất, bọn họ cũng không nghĩ đến việc buông bỏ.
Minh Hữu ôm mèo đen lớn, có đau lòng, nhiều hơn là kính phục.
Cậu nhỏ yếu lại nhu nhược, sau khi bị tổn thương chẳng những không sinh lòng trả thù, đến nỗi giao lưu với người bình thường cũng sinh ra chướng ngại. Cậu như vậy, sao có thể không kính phục mèo lớn anh hùng như thế chứ?
Ca khúc này, gửi tặng cho vị anh hùng trong suy nghĩ của cậu.
Bài hát này vốn là phong cách Rock, ca sĩ mang theo tình cảm hò hét khàn cả giọng, làm cho ca khúc này tràn đầy cuốn hút.
Sau khi soạn lại thành khúc dương cầm, ca khúc thiếu đi một phần hùng hồn, hơn vài phần mềm mại.
Nhưng mềm mại không có nghĩa là mềm yếu. Bé Minh Hữu đáng thương trong phòng bệnh ấy, đã trải qua hai đời thất bại cùng rèn giũa, mặc dù bản thân cậu chưa từng nhận ra, lớp vỏ mềm nhuyễn của cậu đã có thêm một chút cứng cỏi từ nội tâm, từ mềm nhuyễn biến thành mềm dẻo.
Ngôn ngữ thông dụng của tinh minh rất giống với ngôn ngữ kiếp trước của Minh Hữu, làm cho cậu hoài nghi, trong lịch sử thiếu sót kia của tinh minh, phải chăng một trong những nơi khởi nguồn là một quả tinh cầu thanh bình xanh thẳm.
Cũng có thể, nơi đây là một thế giới song song có cùng nguồn gốc lịch sử với quê hương của cậu.
Bài hát ở thế giới kia của cậu, hát bằng ngôn ngữ thông dụng của tinh minh, không có bất luận cảm giác không hài hòa nào.