. Minh Hữu đáng thương.
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Edit & beta: wingwy.
- -------------------------
Đế vương vĩ đại của tinh minh* Aldrick ◦ Brick, viện cớ thân thể không khỏe, rời đi tiệc hội từ thiện buổi tối, ở phòng nghỉ răn dạy em trai nhỏ nhà mình suốt một giờ đồng hồ.
(*tinh minh: viết tắt của từ liên minh tinh tế...)
Em trai nhỏ nhà vị hoàng đế cao quý của tinh minh này từ lúc còn ở vườn trẻ, đã ném bọ vào ly nước trong miệng giáo viên lễ nghi, lúc Arthur lên tiểu học thì nện cho đứa nhóc nhà hiệu trưởng chuyên ăn hϊếp bạn học nhỏ yếu bay khỏi cửa sổ, lên trung học thì trùm bao tải giáo viên chủ nhiệm chê nghèo hám của, vào đại học lại ở trước màn hình phát sóng trực tiếp toàn dân kéo tóc giả của lão đại thần theo phái bảo thủ......
Trùng tộc xâm lấn, Arthur không quan tâm đến mệnh lệnh của y, tự mình dẫn dắt đội cảm tử đột kích sào huyệt trùng tộc. Chiến tranh thắng lợi, hắn cùng thành viên đội cảm tử may mắn sống sót lại phải mang những thương tổn không thể chữa trị ---- sức mạnh còn sót lại của trùng tộc quấy nhiễu đến việc điều trị và lành lại của miệng vết thương, di chứng đặc biệt do sử dụng dị năng quá độ không thể thuyên giảm. Hai lực lượng này từng bước ăn mòn sức sống của nhóm anh hùng, làm cho ý thức nhân loại của họ dần dần mơ hồ, chậm rãi suy nhược rồi tử vong.
Thiết huyết* hoàng đế nói liên miên, lại nghẹn ngào.
(*Thiết huyết: có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.)
Arthur ngoan ngoãn ngồi chồm hổm, đôi mắt trợn lên tròn xoe, bộ dáng khiêm tốn nghe giảng dạy. Hoàng đế bệ hạ thấy thế không khỏi mềm lòng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hùng hài tử [1] Arthur nhà y cuối cùng cũng trưởng thành.
([1] hùng hài tử: ngôn ngữ mạng, ý chỉ một đứa trẻ nghịch ngợm, trẻ tuổi, thiếu hiểu biết, không tuân thủ gia quy,...)
"Biết sai chưa?" Hoàng đế bệ hạ trầm giọng nói.
Thân mèo to lớn của Arthur co rụt lại, biến thành một cục lông khổng lồ: "Ngao."
Sau khi kêu xong, hắn mới phản ứng được, anh trai hắn cách một cái màn hình không nghe hiểu hắn đang nói gì, vì thế hắn chuyển động móng vuốt như bay.
"Khiêm tốn nghe dạy dỗ, chết cũng không hối cải, ( ̄▽ ̄)/ngao ô."
Hoàng đế bệ hạ "lạch cạch" một tiếng, niết dẹt chén trà làm bằng kim loại trong tay.
Arthur nâng móng vuốt, kéo khóe miệng, le lưỡi: "Leo leo leo."
Chén trà làm bằng kim loại trong tay hoàng đế bệ hạ biến thành một cục kim loại.
Arthur quay người, nửa người trên nằm úp sấp xuống, cái mông lông nhung xù nhô lên cao, lắc trái lắc phải, cái đuôi vung phải vung trái.
Hoàng đế bệ hạ mặt không cảm xúc đem cục kim loại trong tay ném vào thùng rác.
"Đủ rồi!" Hoàng đế bệ hạ tức tới phát cười luôn, "Nhìn có vẻ, em hiện tại rất có tinh thần?"
Arthur quay người lại, đầu mèo tiến đến trước màn hình, chiếm trọn màn hình: "Ngao ngao ngao."
Tinh thần! Đặc biệt có tinh thần! Vậy nên đừng khổ sở nữa! Cười một cái!
Hoàng đế bệ hạ thở dài thật sâu, xoa xoa lông mày: "Anh biết em không muốn làm anh khổ sở, nhưng làm sao anh có thể không khổ sở được?"
Lần trước trò chuyện, Arthur còn nói tự cảm thấy được giờ chết gần điểm, không muốn lộ ra bộ dáng chật vật trước mặt người quen, tìm cho hắn một người cái gì cũng không biết đến làm nhân viên nuôi dưỡng tạm thời, chờ sau khi hắn chết lại thay người.
Nghe đi?! Đây còn là lời nói của con người sao? Lời mà con mèo lớn này đã nói đấy!
Hoàng đế Aldrich tuy rằng rất muốn răn dạy, rất muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn làm theo nguyện vọng của Arthur.
Người tinh minh đều có tuổi thọ khoảng hai trăm năm, tuổi thọ của các dị năng giả hùng mạnh có thể cao hơn ba trăm năm. Cha mẹ y thời điểm thân thể cùng dị năng đều suy yếu lại chợt nảy ra suy nghĩ muốn trải qua nhân sinh giống người bình thường, sống chết đòi lúc tuổi già có thể đi ẩn cư ở một nơi non xanh nước biếc, kết quả người tính không bằng trời tính, vào lúc Arthur chưa tròn một tuổi liền buông tay thế gian.
Khi đó hoàng đế Aldrich đã được một trăm tuổi. Đối với đứa em trai còn nhỏ tuổi hơn cả con của y, mọi người trong nhà đều dùng ánh mắt xem hắn như hạt châu tròn trong kho báu vật mà đối xử. Arthur chưa tới ba mươi tuổi ở trong mắt bọn họ vẫn là một đứa nhỏ, y không đành lòng để Arthur trải qua nhiều đau khổ như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể quản được hùng hài tử từ nhỏ đã có chính kiến quá lớn này.
"Đừng khổ sở, tới, cười như em nè!" Đệm thịt của Arthur lạch cạch lạch cạch đánh chữ, sau khi đánh xong liền ngửa đầu đối diện với màn hình, lộ ra một nụ cười hổ tiêu chuẩn *罒ω罒*.
"Hùng hài tử!" Arthur liên tục làm trò, làm ra vô số vẻ mặt buồn cười, hoàng đế Aldrich rốt cuộc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Tinh thần của em không tồi, không chuẩn bị chờ chết nữa? Cần anh phái nhân viên chuyên nghiệp đến cho em không?"
Arthur thu lại vẻ mặt buồn cười, mặt mèo nghiêm túc, gửi tin nhắn chữ nói: "Anh hai, gửi cho em một phần báo cáo điều tra về người anh phái đến lần này đi."
Aldrich nhíu mày: "Cậu ta có vấn đề gì à?"
Arthur do dự một chút. Tình huống hiện tại không rõ ràng lắm, hắn không muốn để cho anh hắn vui mừng hụt một hồi. Song nếu không nói rõ tình huống, anh hai có khi lại điều thiếu niên đi, dứt khoác giam giữ hay là nghiêm hình tra khảo thì làm sao bây giờ? Thiếu niên tuy rằng có hành vi mờ ám biếи ŧɦái, nhưng trước mắt đối với hắn cũng không tệ lắm.
"Cậu ta khả năng có dị năng hệ chữa trị đặc biệt." Arthur che giấu một nửa chân tướng, chọn lựa lời nói để nói cho anh trai hắn, "Em muốn quan sát cậu ấy một hồi, tạm thời đừng phái những người khác đến."
Aldrich đại kinh thất sắc [2]. Y dồn sức đứng dậy, âm thanh khàn khàn: "Thật sự?!"
([2] đại kinh thất sắc: thường được dùng để chỉ những tình huống hoảng sợ đến loạn, biến đổi sắc mặt...trong tình huống truyện, từ này được dùng để chỉ sự sốc, bất ngờ, bối rối đến cực điểm và thay đổi sắc mặt của Aldrich,...)
Y liền nhìn xung quanh một vòng, vung tay một chút. Trong màn hình lập tức phát ra tiếng bước chân, sau đó một tầng l*иg phòng hộ ngay tức khắc được dựng lên.
"Em nói tiếp đi." Aldrich ngồi lại trên ghế sô pha, cau mày nói.
"Trên người cậu ta có lớp sóng năng lượng kì lạ, có thể tạm thời giảm bớt thương tổn của em." Arthur đánh chữ nói, "Cậu ta đối xử với em quá mức thân thiện cùng tín nhiệm, nhưng trong lời nói và hành động lại có vẻ như không nhận ra em, còn coi em như động vật bình thường."
Arthur nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói thêm: "Không, không phải coi em như động vật bình thường. Cậu ấy gọi em là linh thú, có vẻ biết em không phải là động vật bình thường."
Aldrich rơi vào vào trầm tư.
Xưng hô linh thú này cũng không kì quái, bọn họ đã đem dị năng giả cấp S thú hóa [3] gọi là dị thú hoặc linh thú. Điều khó hiểu là, chuyện dị năng giả cấp S nếu đột phá, có thể hóa thành thú hình này, bị liệt vào danh sách cơ mật nòng cốt của tinh minh, chỉ có dị năng giả cấp S cùng bộ phận cấp cao của tinh minh, và bộ phận cao tầng của các thế lực lớn mới biết việc này.
([3] thú hóa: có khả năng hóa thành mãnh thú...)
Minh Hữu là người thường, không nên biết đến sự tồn tại của linh thú.
Sau khi hóa thành linh thú, tuy rằng sức mạnh của dị năng giả có thể tăng lên trên diện rộng, nhưng chỉ số thông minh lại hạ thấp, hành động bị ảnh hưởng bởi thú tính. Đó là vũ khí bí mật của tinh minh bọn họ, nhưng cũng đồng thời là điểm yếu của bản thân dị năng giả cấp S. Chỉ có dị năng giả "hệ đặc thù", mới có khả năng sau khi hóa thú hoàn toàn duy trì lý trí nhân loại. Arthur chính là người xuất sắc trong số đó.
Nhưng dị năng giả phải ăn thức ăn bổ sung dinh dưỡng bao hàm các thuộc tính năng lượng tương ứng, nếu không sẽ tiêu hao cả dị năng lẫn tinh thần lực. Mà dị năng "hệ đặc thù", hiện tại còn chưa tìm được vật phẩm dinh dưỡng tương ứng với các thuộc tính cho hiệu quả cao.
Dị năng hệ đặc thù có thể tạo thành thương tổn lớn với trùng tộc. Sau khi phát hiện chuyện này, tinh minh cuối cùng cũng có thể ở chiến trường ngoại vực đem trùng tộc đánh đến mức phải rút về sào huyệt, không để chiến tranh lan đến khu vực trọng yếu của tinh minh. Nhưng bởi vì không thể bổ sung năng lượng từ thức ăn, chỉ có thể tiêu hao sức sống cùng tinh thần lực, rất nhiều dị năng giả hệ đặc thù đều phải trả một cái giá đặc biệt nghiêm trọng, kể cả em trai y.
Lúc Aldrich đang trầm tư, Arthur đã xem xong tất cả tư liệu về Minh Hữu, trên mặt mèo lộ ra vẻ nghi ngờ.
Nhân sinh mười chín năm của Minh Hữu đều thiếu thiện khả trần [4]. Cậu ta sinh ra trong hào môn gia tộc [5] Đàm gia ở tinh khu tự trị*, vì không có thiên phú về mặt dị năng, từ nhỏ liền lớn lên trong ký túc xá quản chế của trường học, thậm chí ngày nghỉ lễ cũng không được phép rời trường.
( *tinh khu tự trị: không khác gì với khu tự trị, nhưng vì là thời đại tinh tế, liên minh giữa các tinh cầu nên được gọi là tinh khu tự trị, những ai thắc mắc về khu tự trị xin mời về với đội của Miss Google...)
( [4] thiếu thiện khả trần, nguyên văn là 乏善可陈, có thể hiểu là không có điểm đáng khen, có thể nói là mờ nhạt, không mấy khả quan...;
[5] hào môn: gia đình có thế lực cao, quyền thế...)
Nhân sinh của Minh Hữu đổi ngoặt ngay sau khi cậu thi đại học xong. Đàm gia đột nhiên tuyên bố cậu bị ôm sai, đón thiếu gia hào môn "chân chính" về nhà, đuổi cậu ra khỏi gia môn.
Arthur xem ảnh chụp của tra cha cùng người mẹ đã mất của Minh Hữu ------ hai đầu tóc đen dài uốn cong.
Arthur lại nhìn ảnh chụp vị thiếu gia hào môn "chân chính" ------- một đầu tóc đỏ dài thẳng.
Cho nên, Minh Hữu có một đầu tóc đen xõa bồng bềnh quăn tự nhiên này, không phải là con của cặp vợ chồng có đầu tóc dài đen uốn cong kia, mà tên dị năng giả có đầu tóc màu đỏ dài thẳng kia mới là con của hai vợ chồng này?
Nga hiểu rồi! Kiến thức về ngành sinh vật học của ta thiệt thiếu thốn!
Không hổ là hào môn gia tộc làm vua một cõi ở tinh khu tự trị, bản lĩnh trợn mắt nói dối này, thật sự là quá mạnh mẽ rồi! Hổ Arthur ta mặc cảm~!
Arthur cuối cùng cũng biết nhà này làm cách nào để duy trì biển hiệu "Cả nhà đều là dị năng giả" ------ những đứa con không phải là dị năng giả đều bị ôm sai hết rồi chứ gì! Ha hả!~
"Mẹ của Minh Hữu liệt sĩ Bình Uyển Xu từng phục vụ cho quân đội, con trai trưởng của cô ta Đàm Thần Hi là dị năng giả cấp S chưa thức tỉnh thú thể, trước mắt chịu sự quản lí từ quân đội trực hệ của em, có thể xem là cấp dưới của em." Aldrich nói thêm, "Bình Uyển Xu sau khi xuất ngũ thì chịu sự trả thù của tinh đạo nên bị thương năng, sau khi sinh hạ Minh Hữu thì hi sinh. Người đỡ đẻ cho nàng chính là quân y đến cứu viện, không có khả năng ôm nhầm đứa trẻ."
"Tên cũ của Minh Hữu là Đàm Trường Canh, sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc Đàm gia muốn cậu ấy thay tên đổi họ, cậu ấy liền tự lấy tên là Minh Hữu. Với cuộc đời của cậu ta, hẳn là không có cơ hội tiếp xúc với các thế lực đối nghịch tinh minh."
"Cậu ta hiện tại chẳng những không có học bạ, ngay cả hộ tịch đều bị gạch bỏ, anh vốn chuẩn bị để cậu ấy ở tạm thời tại nơi kinh doanh hợp tác dưới danh nghĩa của viện an dưỡng."
Aldrich chọn Minh Hữu, cũng một phần vì nể mặt mẹ cậu, muốn giúp đứa nhỏ đáng thương này một phen.
Tầm mắt của Arthur dừng lại ở đoạn cuối cùng trong bản báo cáo điều tra.
Minh Hữu lấy thành tích đứng thứ nhất Thiên Lam tinh, trúng tuyển Đại học Nông nghiệp tinh minh. Lần này cậu đến làm công ngắn hạn ba tháng ở trại an dưỡng động vật, vì muốn gom đủ học phí để học đại học.
Nhưng Minh Hữu lại không biết, một khắc kia khi cậu bị đuổi khỏi gia môn, thay tên đổi họ, thì trong nhà đã tìm người gạch bỏ học tịch của cậu, cũng dựa vào mối quan hệ ở Đại học Nông nghiệp tinh minh rút hồ sơ cậu về.
Này đương nhiên là hành vi trái pháp luật. Nhưng Đàm gia chính là vua một cõi ở Thiên Lam tinh, tinh minh không thể quản xa như vậy. Không ai điều tra, chuyện này đương nhiên bị lãng quên.
Đứa nhỏ đáng thương, còn chưa biết mình không thể tiếp tục đi học được nữa.
"Đàm gia ngu dốt, không biết mình đã bỏ lỡ một cái đùi lớn, đứa nhỏ này bây giờ là của chúng ta!" Đuôi Arthur vẫy thành cối xay gió, "Đi học ở Đại học Nông nghiệp làm quái gì, cậu ta nghiên cứu về linh thú, phải đi học viện quân sự nòng cốt tinh minh! Cái gì mà cư trú tại nơi hợp tác kinh doanh dưới danh nghĩa? Đăng kí vào sổ hộ khẩu của em luôn đi! Em làm người tiến cử cậu ấy! Trực tiếp tiến cử cậu ta nhập học!"
Aldrich nghi ngờ nói: "Em đã xác định cậu ta có dị năng hệ chữa trị thiên phú đặc thù, cậu ấy hoàn toàn có tư cách tham gia học viện quân sự nòng cốt của tinh minh. Nhưng tại sao phải tốn công tốn sức như vậy, còn muốn trở thành người giám hộ cùng người tiến cử của nhóc ấy, đặc biệt che chở cậu ta?"
Arthur đắc ý đến mức râu đều vểnh lên: "Em trở thành người giám hộ cùng người tiến cử của cậu ta, không phải cậu ta có đồ gì tốt liền dâng cúng cho em sao?"
Tỷ như khối dinh dưỡng! Khối dinh dưỡng! Cùng khối dinh dưỡngggg!
"Xem ra cậu ta không chỉ có một bí mật về dị năng hệ chữa trị thiên phú này." Aldrich nhạy bén nói.
Arthur vẻ mặt cảnh giác, dùng một cái tát đè lại một nửa camera: "Anh đừng có mà xằng bậy! Chuyện của cậu ấy giao cho em! Em còn tới mười cấp dưới chờ cậu ta cứu mạng đây!"
"Được rồi, anh sẽ xử lí việc này. Nhưng mà em cũng đừng vì hiếu thắng mà cưỡng bách cậu ấy, nếu cậu ấy không muốn vào học viện quân sự, đại học nông nghiệp cũng không sao." Aldrich thở dài thật sâu, mỏi mệt nói, "Chỉ cần cậu ta có thể cứu em, bất luận cậu ta có bí mật gì, anh đều sẽ bảo vệ cậu ta."
"Cho dù, cậu ta có là gian tế của trùng tộc."
Arthur lông đều dựng hết cả lên: "Này này này! Anh! Loại flag [6] này đừng có lập loạn được không? Anh xem cậu ấy đần như vậy, sao lại giống gian tế! Cùng lắm là bị người lợi dụng! Nhưng chỉ cần là người bênh cho chúng ta, chính là người của chúng ta phải không! Đừng như vậy, em trai nhỏ này lại sợ hãi! Anh chính là vị hoàng đế công tư liêm minh đấy!"
( [6] flag: Là những sự kiện hoặc lời nói mang tính chất đánh dấu/cảnh báo cho việc sắp có một sự kiện quan trọng sắp xảy ra trong cốt truyện...)
Arthur đánh chữ xong, nâng móng vuốt lên lau đi thứ nước mắt không có thật. Chùi một chút, lại liếc mắt nhìn ông anh một cái, lại chùi một chút, ngao ô ô!
"Đừng có mà giả khóc." Aldrich bất đắc dĩ nói, "Em có thiếu cái gì không?"
"Thiếu thiếu thiếu! Thiếu rất nhiều! Lần này là tên đần độn nào đi đón thiếu niên kia tới vậy? Hả? Nhân viên đào tạo đâu? Nếu không nhờ có em, đứa nhỏ kia có lẽ ngay cả một cái hầm đá ngầm cũng mở không được! Hắn ta còn không phản hồi tin nhắn nữa! Làm hại thằng nhóc kia không cho em ăn đồ bậy này nọ, em hôm nay chỉ được ăn một chút thịt trắng luộc qua nước! Thịt luộc! Nước trong!"
Hai cái móng vuốt dài trước sau Arthur đều khua ra tàn ảnh.
Mách tội! Điên cuồng mách tội!
Biểu tình trên mặt Aldrich ngày càng dịu dàng, u ám tuyệt vọng trong lòng cuối cùng cũng nứt ra một khe hở, lộ ra từng vệt ánh sáng hi vọng.
Trường Canh, tức Khải Minh. Hi vọng đứa nhỏ này, người cũng như tên, vì y mà mang đến rạng sáng của hi vọng.
......
Lúc Arthur quay lại phòng ngủ, đã hơn bốn giờ rạng sáng.
Hắn ngồi xổm bên cạnh giường lớn, vẻ mặt thông cảm nhìn Minh Hữu có thế ngủ vô cùng kém, đã đem chăn hoàn toàn đá xuống mặt đất.
Quang minh, bảo hữu*. Có phải điều này thể hiện sự mong đợi của thiếu niên này đối với chính cậu ấy không?
( *Quang minh, bảo hữu: nguyên âm chữ hán là 光明, 保佑; nghĩa là ánh sáng, bảo hộ...tui không dịch ngay ra bởi vì khúc này liên quan tới tên của thụ,...)
Aiz, đứa nhỏ đáng thương. Còn muốn gom đủ học phí để nghênh đón một nhân sinh mới, lại không nghĩ tới việc học bạ của chính mình đều bị gạch bỏ hết rồi? Đàm gia quả thật là không muốn cho cậu một con đường sống mà.
Song tiểu tử này lại có thể sống sót mà rời khỏi Thiên Lam tinh, còn tình cờ mà nhìn thấy thông báo tuyển nhân viên của anh trai hắn, đi đến địa phương nơi thế lực Đàm gia không thể chạm tới này. Là nhờ vận may? Hay vẫn còn bí mật khác?
Mặc kệ cho dù nói thế nào, Arthur đã xác định rồi, Minh Hữu chắc chắc trên phương diện chủ quan không có dụng ý xấu nào hết, cùng lắm là bị người lợi dụng thôi.
Mà ý đồ của người đứng sau Minh Hữu, Arthur còn cần phải quan sát một hồi nữa.
"Hắt xì." Một trận gió lạnh thổi qua, Minh Hữu đã đá rớt chăn cuộn mình thành một cục, lạnh run.
Đồ ngốc. Arthur ngậm chăn lên, trèo lên giường, định đắp chăn cho Minh Hữu.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới trọng lượng cơ thể của mình quá nặng, vừa lên giường liền đè ra một cái hố. Minh Hữu nói lẩm bẩm trong miệng lăn tới bên cạnh hắn, thuận thế liền dùng cả tay chân như bạch tuột mà quấn lấy hắn.
Vô thức cọ cọ, ngửi ngửi, a, là lông xù xù mềm mại của mèo lớn. Minh Hữu hài lòng thỏa dạ mà ngủ.
Arthur: "???" Từ từ! Cậu buông ra cho ta! Đừng có xem ta như cái gối đầu......
"Ngao ô......" Trên người Minh Hữu lại tản ra sóng năng lượng mỏng màu lam, làm cho thể xác lẫn tinh thần của Arthur không tự giác mà thả lỏng, mí mắt bắt đầu cụp.
Thích quá......Cơ thể giống như lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tốt......Hô......Hô......
Không được......Đem cậu ta đẩy ra......Đẩy ra......Hô Zzzzzzz......
Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào. Trên giường lớn, một con mèo đen lớn bốn móng vuốt chỏng lên chiếm phần lớn diện tích, mà thiếu niên trẻ mặc một một cái áo T-shirt cùng quần đùi kia, tay chân cùng lúc quấn lấy người mèo lớn, nhắm mắt ngủ được một mặt ngọt ngào.