Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp Nuôi Nhãi Con, Tui Trở Thành Tinh Tế Đệ Nhất Phú Hào

Chương 5: Với tư cách là một linh thú sư, điều này thực hợp lí

Với tư cách là một linh thú sư, điều này thực hợp lí.

Tác giả: Mộc Lan Trúc.

Edit & beta: wingwy.

----------------------------------------------------------

Nắng mai chiếu vào phòng ngủ, nhẹ nhàng vươn lên mi mắt Minh Hữu. Minh Hữu mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩn người một hồi lâu nhìn đám lông vừa đen dài lại mềm mại lộn xộn trước mặt, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Đúng rồi! Mình đã thấy được linh thú! Một con mèo đen lớn siêu hiền lành siêu dịu dàng siêu đáng yêu!

Minh Hữu làm một cái cá chép tung người [1] vươn mình ngồi dậy, không cẩn thận đạp một cước lên cái bụng nhỏ phấn hồng của mèo lớn.

( [1] cá chép tung người: nguyên văn là 鲤鱼打挺,cá chép tung người là một kỹ thuật thể thao hay vận động cơ thể, được đặt theo tên của loài cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, thường được sử dụng trong thể dục và biểu diễn võ thuật. Động tác được thực hiện từ hình ảnh một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước hoặc kéo thân trên mặt đất...)

Cổ họng mèo đen lớn phát ra tiếng gru gru, hai móng vuốt đằng trước cuộn lại bên dưới đầu mèo to bự, trở mình ngủ tiếp.

Oa! Minh Hữu kinh ngạc trừng lớn mắt. Cậu có thể ôm mèo lớn ngủ cả đêm! Mèo lớn lại có thể để cho cậu ôm ngủ cả đêm!

Tối hôm qua không phải mèo lớn ngủ trên ban công sao? Từ lúc nào lại lên giường trong phòng rồi?

【 Đinh, kí chủ đã thức dậy, giải trừ hình thức yên tĩnh.】

【 Chúc mừng kí chủ, hoàn thành khâu thứ nhất của nhiệm vụ tân thủ, độ thiện cảm của linh thú đã tăng đến mức bạn tốt, khen thưởng 100 giá trị tri thức.】

【 Khâu thứ hai của nhiệm vụ tân thủ, cùng linh thú duy trì trên năm giờ tiếp xúc thân mật. Tiếp xúc thân mật nghĩa là khoảng cách hai bên nhỏ hơn một thước*.】

( *một thước = 1m = 100cm.)

【 Đinh! Nhận thấy kí chủ đã hoàn thành khâu thứ hai của nhiệm vụ tân thủ, khen thưởng 200 giá trị tri thức.】

【 Mở ra khâu thứ ba của nhiệm vụ tân thủ, mời kí chủ thu phục cộng sự linh thú đầu tiên.】

【 Nhắc nhở hữu nghị, thế giới này không phải là tinh cầu tinh linh, lúc độ thiện cảm của linh thú đối với kí chủ đạt tới mức bạn tốt, nhận biệt danh do bản thân kí chủ đặt, kí chủ tặng đạo cụ hợp tác cho linh thú, sau khi linh thú mang đạo cụ, thì được tính là thu phục.】

【 Đạo cụ cho nhiệm vụ hợp tác của tân thủ lần này được hệ thống cung cấp. Chuông Trì Dũ đã được chuyển vào ba lô hệ thống, xin mời kí chủ đem chuông Trì Dũ tặng cho linh thú, tức hoàn thành nhiệm vụ tân thủ. Về sau kí chủ thu phục linh thú, cần phải tự mình mua đạo cụ từ hệ thống.】

Khoản giá trị tri thức kếch sù bất thình lình xuất hiện nện cho đầu óc Minh Hữu choáng váng. Cậu chỉ có 180 điểm giá trị tri thức, trong nháy mắt tăng tới 480 điểm?

Nghĩ lại mười chín năm trước đây của mình, mới chỉ tích lũy được một ngàn điểm giá trị tri thức, Minh Hữu không biết nên buồn thối ruột, hay là vui tận đáy lòng nữa.

"Cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt, thật sự là chuyện tốt." Minh Hữu vỗ vỗ mặt mình, lấy chuông Trì Dũ ra từ trong ba lô hệ thống.

Chuông Trì Dũ có vẻ là một cái chuông được chạm trổ từ thủy tinh, mặt ngoài chuông có ánh sáng bảy màu lung linh xuôi chảy, có thể thấy rằng vật này không hề tầm thường.

Minh Hữu quơ quơ chuông, chuông vẫn chưa phát ra âm thanh, nhưng trong mắt của cậu, vầng sáng bảy màu xung quanh chuông bắt đầu chập chờn.

Linh thú hẳn có thể nghe thấy âm thanh của chuông Trì Dũ.

Dựa vào giới thiệu của hệ thống, lớp sóng năng lượng mà chuông Trì Dũ phát ra, có thể trấn an tâm tình nóng nảy của linh thú, xoa dịu sự mỏi mệt của linh thú, cùng liên tục không ngừng khôi phục tinh thần lực của linh thú.

Dùng thuật ngữ game mà nói, đây chính là một đạo cụ giúp gia tăng sức đề kháng cùng hỗn loạn, liên tục hồi mana.

Nắng sớm như dây thường xuân, chậm rãi phủ kín giường lớn, cũng vươn lên trên mặt mèo mun lớn.

Mèo lớn hiển nhiên rất không vừa lòng với việc ánh sáng bất ngờ chiếu đến, hai móng vuốt che mặt, miệng kêu vài tiếng "g-rừ gru", mới mỏi mệt mở to mắt.

Đôi mắt màu vàng của hắn vì bị ánh sáng chiếu vào mà co lại thành một đường kẻ dựng đứng, lúc lướt qua Minh Hữu đang ngồi xếp bằng bên cạnh, đầu mèo to nổ "Ong" một tiếng, trí nhớ trở về.

Arthur té lộn nhào xuống, thẹn quá thành giận: "Ngao ngao ngao ngao ngao!" Ta không có lên giường!

Minh Hữu nghiêng đầu nhìn mèo mun lớn, không rõ hắn đang tức giận cái gì.

Arthur ngượng ngùng nói: "Ngao ngao ngao ngao!" Là cậu mộng du!

Minh Hữu tiếp tục dùng ánh mắt mê man nhìn mèo mun lớn đang vẩy tai bay.

Arthur nháy mắt nản lòng.

Hắn đang giải thích cái gì chứ? Thiếu niên này căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

Sau khi rú to hai câu, Arthur đột nhiên cảm thấy uể oải. Hắn nhảy xuống giường, vểnh mông lười biếng duỗi thắt lưng, vung đầu, ý bảo Minh Hữu, nên ăn cơm

Câu "ngao ngao ngao" này Minh Hữu nghe hiểu. Tuy nhiên trước khi ăn cơm, cậu cần phải thử tặng lễ vật cho mèo mun lớn.

"Đại Hắc, tui có lễ vật muốn tặng cho cậu." Minh Hữu xòe bàn tay, lộ ra chiếc chuông lấp lánh ánh sáng kì dị trong tay, "Đây là chuông Trì Dũ, có khả năng trấn an cùng khôi phục tinh thần lực của cậu."

Arthur mang vẻ mặt ngờ vực đến gần.

Chuông Trì Dũ? Vừa nhìn hình dạng đã thấy rất đáng ngờ. Thứ này sẽ không phải là dụng cụ gián điệp gì đó đi? Nghe trộm? Hay là trực tiếp quét số liệu thân thể của hắn? Có lẽ dứt khoát hơn là độc dược mãn tính?

"Cậu nghe một chút." Minh Hữu cầm chuông, đong đưa vài cái.

Sóng năng lượng của chuông Trì Dũ, khuếch tán trên người Đại Hắc, làm cho hắn không khỏi híp mắt, lộ ra vẻ mặt thoải mái.

Âm thanh của chuông biến mất, Arthur mở mắt ra, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.

Đồ chơi này là thứ gì? Hình như thật sự có tác dụng đối với thương thế của hắn.

Hắn sáp lại gần, vươn chân trước, móng vuốt nhất quyết ôm lấy chuông.

Lắc.

Thoải mái......

Lại lắc.

Thiệt thoải mái......

Ta lắc lắc lắc lắc!

"Ngao ô meo." Arthur vừa mới mất tập trung một chút, liền nằm bò ra bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, một bên lăn một bên không ngừng dọc chuông.

Đây là cái gì! Đây là cái gì! Vì sao lại "êm tai" như vậy! Tâm tình thiệt là sung sướиɠ! Tinh thần thiệt là thoải mái! Ngay cả đau đầu cũng không cảm nhận được nữa.

"Thích không? Tặng cho cậu." Thấy mèo mun lớn thích chuông Trì Dũ như thế, Minh Hữu lộ ra nụ cười sáng lạn, "Cậu muốn đeo chuông trên cổ, hay là buộc ở trên móng vuốt?"

Nghe thấy tiếng nói của Minh Hữu, Arthur nghiêm mặt lại, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có một người khác.

Hắn nhanh nhẹn đứng lên, móng vuốt đè chuông lại.

Lấy những việc mà Minh Hữu đã trải qua, không có khả năng có được loại đồ vật tốt đến mức hắn và anh hắn cũng chưa từng thấy qua này. Thế lực sau lưng Minh Hữu này rốt cuộc là gì? Chẳng lẽ là một nền văn minh nằm ngoài tinh hệ có trình độ văn minh so với tinh minh cao hơn rất nhiều?

Khối dinh dưỡng cùng chuông Trì Dũ, đại diện cho thiện ý của bọn họ, hay là độc dược bọc đường đây?

Arthur suy tư trong chốc lát, cái lỗ tai lông xù xù run run, đầu to lông nhung xù cũng gật như vũ bão. Lúc gật đầu biên độ quá lớn động tác quá nhanh, cái lỗ tai của hắn tung bay lên xuống, rất nhanh liền không thấy rõ cái bụng, chỉ còn lại một cái đầu to xoay thành vòng tròn.

Nhận! Không nhận lại uổng phí! Thứ này đối với hắn rất có ích, đối với cả tinh minh đều có ích! Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua việc lớn!

"Tui tìm cho cậu sợi dây để đeo lên." Nói xong, Minh Hữu từ trong ba lô hệ thống lấy ra một sợi dây đen lập lòe ánh sáng kim loại.

Sợi dây màu đen này là vật phẩm khen thưởng cậu có được từ trong hình thức huấn luyện, tên là "Dây Tụ Khí" trong trò chơi có thể giảm bớt thời gian làm lạnh để phóng skills của tinh linh, Ở hiện thực, đại khái có thể gia tăng một chút tốc độ tụ khí* lúc linh thú sử dụng năng lực.

( *giống như gia tăng tốc độ tích tụ mana khi phóng chiêu...)

Mặc dù không có chỗ để trọng dụng, nhưng màu sắc của nó, vừa lúc thích hợp với mèo lớn màu đen này.

Arthur nhìn chăm chú sợi dây đen một hồi, sau đó dùng ánh mắt kì dị đánh giá Minh Hữu.

Người này lại lấy ra một đồ vật có sóng năng lượng cực tốt. Cậu ta có biết giá trị của mấy thứ này không?

Minh Hữu từ bên dưới móng vuốt của Arhur lấy ra chuông Trì Dũ, đem chuông Trì Dũ xâu tới giữa dây Tụ Khí. Cậu do dự trong chốc lát, nghiêm túc nói: "Đại Hắc, tui không thể để cậu trở thành cộng sự của tui một cách mơ mơ hồ hồ như vậy được."

Đầu to lông xù xù của Đại Hắc nghiêng một cái. Thiếu niên cuối cùng cũng bàn điều kiện à? Hắn đã nói, thế lực sau lưng thiếu niên nhỏ này, không thể nào tặng nhiều đồ tốt một cách không công như thế được.

"Tui nói cho cậu một bí mật."

Cậu nói đi, chỉ cần cậu không phải gian tế của trùng tộc, xem xét việc cậu có thể trị tốt cho ta cùng cấp dưới của ta, ta nhất định sẽ che đậy giúp cậu.

"Thực ra tui là linh thú sư."

Hả? Linh thú sư là cái quỷ gì?

"Tui có thể là cả vũ trụ này......Ặc, nên khiêm tốn một chút, tui có thể là linh thú sư duy nhất tinh minh."

Cho nên linh thú sư rốt cuộc là cái quỷ gì?

"Mười chín năm, cậu là con linh thú đầu tiên tui nhìn thấy. Đại Hắc, cậu có muốn trở thành cộng sự của tui hay không?"

Arthur nâng vuốt cào lỗ tai.

Hắn lại nghi ngờ, thiếu niên nhỏ này có phải là có vấn đề về tinh thần hay không, làm sao mà nói năng không có chút ăn khớp.

Mười chín năm của cậu chỉ thấy được một con linh thú là ta, vậy cậu làm sao biết được trên thế giới có linh thú tồn tại? Làm sao cậu có thể trở thành linh thú sư gì kia?

"Sau khi cậu trở thành cộng sự của tui, tui có thể tâm ý tương thông cùng cậu, giúp cậu lập ra kế hoạch trị liệu kĩ càng tỉ mỉ, làm ra bữa cơm dinh dưỡng đặc biệt thích hợp với cậu. Thậm chí tui có thể giúp cậu tăng sức mạnh của chiêu thức." Minh Hữu nghiêm túc nói, "Chọn tui làm người hợp tác của cậu được không? Tui tuyệt đối có thể cùng cậu đi đến đỉnh linh thú."

Arthur ←_←.

Hắn hiểu rồi, thiếu niên nhỏ này không phải tinh thần có vấn đề, mà là tiến vào kỳ trung nhị [4] rồi. Hắn hồi còn trẻ cũng có tật xấu này, chung quy cho rằng, trời không sinh ra hổ Arthur ta, tinh minh muôn cổ tựa đêm dài.

( [4] trung nhị: (中二) Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản - chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là "bệnh" nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào "bệnh tật". Ở Việt Nam, "bệnh trung nhị" có tên gọi khác là "bệnh tuổi dậy thì".)

Thiếu niên này, hợp khẩu vị của ta!

Arthur tự cho là hiểu được ý tứ của Minh Hữu, vươn ra móng vuốt mèo.

Tới tới tới, đi theo ca ca, ca về sau che chở em! Chờ vết thương của ca lành, chúng ta liền hướng tới đỉnh tinh minh mà đi.

Minh Hữu lại không nhanh chóng nắm lấy móng vuốt mèo của Arthur, cậu tiếp tục nói: "Nói tới chỗ tốt của cậu, tui cũng muốn nói đến chỗ tốt mà tui có được, sau khi cậu trở thành cộng sự của tui."

Mắt mèo tròn của Arthur híp thành một cái khe. Ế, thiếu niên muốn ngả bài ư? Nói một chút cho ta nghe, thế lực sau lưng cậu muốn cái gì?

"Tất cả năng lực cùng tri thức của linh thú sư, đều quay quanh linh thú. Không có linh thú, tui là một phế vật." Minh Hữu gục đầu xuống, trên mặt lộ ra biểu tình bi thương khó có thể khống chế, "Tui cái gì cũng không có, cái gì cũng làm không tốt."

Con ngươi mèo của Arthur vừa mới híp thành một cái khe lập tức trợn tròn.

Hắn nhớ tới chuyện trên tư liệu điều tra về Minh Hữu.

Minh Hữu trong trường học là một người có tiếng tốt, dịu dàng lương thiện chăm chỉ hiếu học, còn có tinh thần trọng tình nghĩa, đầu tóc đỏ dài thẳng giả mạo thân phận Minh Hữu kia, từng được Minh Hữu cứu giúp từ trong bạo lực học đường. Nếu không phải nhờ Minh Hữu dũng cảm đứng ra, tên kia đã bị cho thôi học rồi.

Nhìn thấy Minh Hữu ủ rũ, giống như quả cà hứng qua một trận sương lạnh, trong lòng Arthur không hiểu sao trào ra một cơn bực tức.

Hắn từng bước đi tới phía trước, đem đầu to của mình củng vào l*иg ngực của Minh Hữu, dùng đỉnh đầu hung hăng cạ một chút lên cằm Minh Hữu.

"Ngao ngao ngao ngao!" Xốc lại tinh thần cho ta! Không cho phép thở dài! Không cho phép cúi đầu! Ai ức hϊếp cậu thì cậu liền trả thù lại! Khí thế muốn lôi kéo ta leo lêи đỉиɦ linh thú lúc nãy đâu rồi!

Minh Hữu bưng cằm, nhìn thấy ánh mắt động viên Arthur cho cậu, mũi đột nhiên cay cay.

"Đại Hắc! Gặp được cậu thiệt sự là quá tốt!" Minh Hữu hít hít cái mũi, mạnh mẽ ôm lấy đầu mèo to lớn của mèo đen, mặt cọ cọ ở đỉnh đầu của mèo lớn, "Trở thành cộng sự của tui đi! Tui sẽ bảo vệ cậu thật tốt! Không bao giờ...để cậu bị tổn thương lần nữa!"

Arthur duỗi hai chân trước, ghét bỏ đẩy Minh Hữu ra. Còn bảo vệ ta nữa. Con trâu cũng bị cậu thổi thành chiến hạm vũ trụ. Với bộ dáng nhu nhược kia của cậu, thì ta bảo vệ cậu mới đúng.

"Thật sự, tui nhất định có thể bảo vệ cậu." Minh Hữu dụi dụi con mắt, nước mắt không chảy ra, nhưng khóe mắt có chút đỏ lên, "Linh thú sư có được linh thú chính là vô địch!"

"Ngao ngao ngao." Ừ ừm. Arthur gào hai tiếng cho có lệ, sau khi ngồi chồm hổm xuống, lại vươn ra một cái chân trước.

Minh Hữu hết sức nghiêm túc đem chuông Trì Dũ đeo lên móng vuốt Arthur. Sau đó, cậu hai tay cầm móng vuốt mèo Arthur, cúi đầu ở trên móng vuốt lông xù xù, ấn xuống cái hôn nhẹ.

【Nhiệm vụ tân thủ hoàn thành, chúc mừng kí chủ, cuối cùng cũng trở thành linh thú sư chân chính! Toàn bộ chức năng của hệ thống được bỏ lệnh cấm! Lì xì cho tân thủ đã được phát đến!】

【Lì xì cho tân thủ bao gồm, một quầng sáng "Thể chất linh thú sư siêu cấp"! Một vòng tay cho linh thú sư! 1000 điểm giá trị tri thức! 100 khối dinh dưỡng đủ bảy loại thuộc tính!】

【Mở ra nhiệm vụ chủ tuyến! Xin kí chủ học tập càng nhiều tri thức liên quan đến linh thú, hoàn thiện《 Sách tranh về trăm loại linh thú 》. Nhiệm vụ này không có trừng phạt, không có hạn chế về thời gian.】

【Cuộc sống có giới hạn, mà học tập thì vô hạn. Xin kí chủ ở thế giới này, tiếp tục vì tạo ra một thế giới nơi linh thú có thể chung sống hài hòa với con người mà phấn đấu.】

Arthur xấu hổ thu lại móng vuốt, đem móng vuốt cọ cọ sàn nhà: "Ngao ngao ngao." Đeo cái chuông kiểu gì, mà y như đang cầu hôn vậy.

Minh Hữu còn nghiêm túc nói: "Cùng linh thú ký kết khế ước cộng sự, cùng việc cầu hôn không khác biệt mấy."

Arthur trợn tròn mắt: "Ngao?" Còn có chuyện này?

Minh Hữu gật đầu: "Linh thú sư cùng cộng sự linh thú tinh thần tương thông, thần giao cách cảm, so với vợ chồng còn thân mật hơn."

Mặt Arthur lộ ra biểu tình "Người này lại vì mục đích cá nhân mà nói ra thiết lập trung nhị gì rồi."

"Được rồi, lễ vật ta nhận, nên ăn cơm. Đói chết hổ!" Lúc Arthur đi đường, biên độ cùng động tác của chuông đeo trên móng vuốt đặc biệt lớn, nhìn qua như đang nhảy nhót múa vuốt, tựa như khiêu vũ.

Đinh đing, đinh đinh, * 罒ω罒, đinh đinh, đinh đinh ~

"Trước khi ăn cơm, tui giúp cậu kiểm tra thân thể. Làm kiểm tra thân thể, tui mới có thể đo đạc cho cơ thể cậu một thực đơn đầy đủ nhu cầu dinh dưỡng được." Minh Hữu đem áo T-shirt cùng quần đùi đã mặc lúc ngủ cởi ra, nhanh như chớp thay áo dài quần dài, sau đó chạy vài bước nhỏ, đuổi kịp Arthur.

"Được." Bước chân Arthur dừng lại, mắt vàng trừng to như cái chuông đồng, thân thể cong lên, bốn cái móng vuốt song song với mặt đất, giống như một con mèo cương thi lớn, bật nhảy cao nửa mét tại chỗ, "Cậu nghe hiểu được ta đang nói cái gì?"

Minh Hữu gật đầu.

"Cậu làm sao có thể nghe hiểu ta đang nói cái gì! Cậu cũng không phải linh thú!" Arthur điên cuồng ngao ngao ngao ngao ngao.

Minh Hữu gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Bởi vì chúng ta là cộng sự á. Có cộng sự, tui chính là linh thú sư chân chính. Làm linh thú sư, có thể nghe hiểu được cộng sự của mình đang nói cái gì, không phải thiệt hợp lí sao?"

Này sao hợp lí được! Mèo lớn Arthur hoảng sợ.

Lúc Minh Hữu đem máy móc điều trị kiểu cũ cao bằng một người, trong ngoài đều làm bằng kim loại, từ lầu hai dễ dàng khiêng xuống lầu một, Arthur lại biến thành mèo cương thi bật nhảy tại chỗ.

Ngao ngao ngao ngao sao lại thế này? Ngày hôm qua cậu ngay cả mang một khối thịt cũng mệt chết khϊếp ah!

Minh Hữu lại gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Bởi vì tui đã là một linh thú sư á, sức mạnh của linh thú sư lớn một chút, không phải thiệt hợp lí sao?"

Này làm sao hợp lí được chứ ngao ngao ngao!

================================

Tác giả có lời muốn nói: "Trời không sinh ra hổ Arthur ta, tinh minh muôn cổ tựa đêm dài" sửa từ "Trời không sinh ra Lý Thuần Cương ta, kiếm đạo muôn cổ tựa đêm dài", mà những lời này có nguồn gốc từ "Trời không sinh Trọng Ni**, muôn cổ tựa đêm dài".

( *Lý Thuần Cương: tên nhân vật trong bộ Dị giới Đại văn hào; ** Trọng Ni: ( 仲尼) là tên tự của Khổng Tử.)