*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
. Người này chẳng lẽ là một tên biếи ŧɦái?
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Editor & beta: wingwy.
======================
Mèo đen lớn được ăn bữa thịt luộc đầu tiên sau khi hắn đến viện an dưỡng.
Là cái loại thịt luộc qua nước, ngay cả muối cũng không nêm này.
Thịt luộc được Minh Hữu cắt thành lát mỏng có thể dùng để mài răng, lại thích hợp cho vào miệng. Mèo đen lớn ăn một ngụm thịt luộc, quay đầu liếc Minh Hữu một cái, ăn thêm một ngụm thịt luộc nữa, lại liếc nhìn Minh Hữu thêm một cái.
Minh Hữu lòng tràn đầy áy náy “trộm” thịt của mèo lớn làm cơm tối, đem thịt luộc cắt thành lát mỏng, nhúng nước chấm gừng tỏi ớt ăn cùng cơm trắng.
Vuốt mèo của mèo đen lớn chỉ vào nước chấm của Minh Hữu: “Ngao!” Áy náy? Áy náy thì đưa nước chấm cho ta!
“Đại Hắc à, không phải là tui không muốn cho cậu ăn ngon. Quy tắc chung của nhân viên không viết, người phụ trách tóc vàng không có trách nhiệm kia cũng không trả lời tin nhắn, tui không biết cậu kiêng kị vị gì.” Minh Hữu tận tình khuyên bảo,
“Chúng ta trước tiên tạm ăn thịt luộc, chờ sau khi người phụ trách trả lời tin nhắn, tui liền làm đồ ăn ngon cho cậu!”
Mèo đen lớn nghiến răng nghiến lợi, cắn xé thịt, trừng mắt nhìn Minh Hữu bằng ánh mắt hung tợn, dường như đem miếng thịt mình đang cắn xé trong miệng coi thành Minh Hữu, Minh Hữu nhìn thấy mà lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Động vật họ mèo bình thường không thể ăn nhiều thức ăn bậy, tuy rằng cậu biết thức ăn kiêng kị của linh thú chắc chắn không giống với động vật bình thường, nhưng trên người mèo mun lớn vẫn còn mang thương tổn, ăn sai thức ăn đối với linh thú khỏe mạnh thì chỉ có thể bị tiêu chảy, nhưng đối với Đại Hắc mà nói, đôi khi sẽ tăng thêm thương bệnh*.
( *thương bệnh: thương tổn + bệnh tật.)
Cho nên, Minh Hữu, kiên trì lên! Kiên quyết không thể mềm lòng!
“Cái kia……Đại Hắc, cậu đem thịt ăn hết, tui cho cậu ăn thêm một khối dinh dưỡng màu lam có được hay không?” Minh Hữu hạ đũa, từ trong ba lô hệ thống lấy ra một khối dinh dưỡng tựa như viên sapphire [1], “Những khối dinh dưỡng loại khác, trước lúc chưa kiểm tra thân thể kỹ càng giúp cậu thì không thể cho cậu ăn. Nhưng khối dinh dưỡng màu lam có thể làm dịu tinh thần lực, cho cậu ăn hẳn là không có tác dụng phụ.”
Kiểm tra thân thể kỹ càng? Đây là mục đích của thiếu niên khi tới nơi này? Thu thập số liệu gien của ta? Mèo mun lớn ngờ vực liếc Minh Hữu một cái, sau đó khí phách ngồi chồm hổm, giương ra mười cái móng vuốt.
“Mười khối?” Minh Hữu dở khóc dở cười, “Cậu còn nhớ rõ lời nói trước đó của tui, khối dinh dưỡng các loại mỗi ngày giới hạn số lượng mười khối hả?”
Cái mũi của mèo đen lớn phun khí, mi mắt rũ xuống, biến thành mắt tam giác ngược (▼_▼). Nói thừa! Ngươi xem ta là lão già ngu ngốc à? Ta là não cá vàng á? Trí nhớ chỉ có vài giây?
“Được, mười khối.” Khối dinh dưỡng vốn là thực phẩm dinh dưỡng để linh thú ăn, Minh Hữu cũng không keo kiệt.
Nếu không phải cậu chưa thể xác định được tình trạng thân thể của mèo đen lớn, sợ ăn bậy ra chuyện, thì bảy loại khối dinh dưỡng hồng da cam xanh non xanh sẫm lam tím, mỗi loại đều cho mèo mun lớn ăn mười khối, hoàn toàn không có vấn đề.
Minh Hữu ở trong “hình thức huấn luyện”, thực phẩm khen thưởng thu được nhiều nhất chính là khối dinh dưỡng, loại khối dinh dưỡng cậu có ít nhất, phỏng chừng cũng có thể cho mèo đen lớn ăn một tháng.
Mèo mun lớn hài lòng, lập tức phát ra khí thế mãnh thú, hai ba miếng liền đem chậu thịt luộc lớn Minh Hữu làm cho hắn xơi hết.
Lưỡi hắn liếʍ móng vuốt một chút, móng vuốt vuốt mặt một chút, một bên lau mặt một bên tà mị quyến cuồng* nhìn Minh Hữu.
(*quyến cuồng: quyến rũ + cuồng nhiệt.)
Bớt nói nhảm đi, giao khối dinh dưỡng ra đây!
Minh Hữu cười cho ăn.
Mèo mun lớn híp mắt, tê liệt thành một tấm thảm mèo.[2]
Hương vị này……hương vị này……So với sự sung sướиɠ ở cơ thể trước đó, lần này đổi thành thỏa mãn trên tinh thần. Tinh thần lực gần như khô cạn, cuối cùng được rót vào một dòng nước ấm có nhiệt độ hơi cao, nhưng không đến mức quá nóng. Hơi nước bị bốc hơi làm cho người ta buồn ngủ, vô cùng thỏa mãn.
“Ngao ô” Mèo mun lớn không tự giác cuộn thân thể, hướng cái bụng rụng lông hơn phân nửa lên trên.
Hai cái chân sau của hắn đạp thẳng, móng vuốt hai chân trước co quắp, lưng cọ tới cọ lui trên mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gru gru, uốn qua uốn lại như một con sâu mèo khổng lồ.
Minh Hữu kiềm chế.
Kiềm chế……
Kiềm……Nhịn không được. Cậu đột nhiên nhào tới, ôm lấy cơ thể của mèo mun lớn, chôn đầu trên cái bụng thưa thớt lông của mèo ta.
“Ngao ngao ngao ngao!” Cảm xúc không có lông mèo ngăn trở làm cho mèo mun lớn kinh sợ, thiếu chút nữa dùng một cái tát chụp bay Minh Hữu.
Móng vuốt của hắn khua được một nửa, vội vàng dừng lại, bằng không lấy sức lực của hắn, Minh Hữu nửa cái đầu cũng không còn.
“Ngao ngao ngao ngao ngao!” Ngươi làm gì! Đứng lên! Thiệt là ăn vạ mà! Ta thiếu nữa vỗ chết ngươi!
Mèo mun lớn đem Minh Hữu đẩy ra, móng vuốt mèo khoát lên trên vai Minh Hữu, hướng về phía Minh Hữu điên cuồng rít gào, miệng mèo to lớn, có thể đem đầu Minh Hữu một ngụm cắn rớt, nước miếng văng lên mặt của Minh Hữu.
Minh Hữu lau đi một ít nước miếng mèo trên mặt, hai tay gác lên trên đầu gối, ngoan ngoãn quỳ gối: “Thật xin lỗi, tui liều lĩnh quá.”
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu không phải mèo mun lớn tính tình tốt, mình đã chết rồi. Tuy rằng chết trên bụng mèo, thành quỷ cũng phong lưu [3], nhưng còn sống vẫn tốt hơn. Còn sống mới có thể liên tục không ngừng hít mèo.
Song mèo mun lớn quả nhiên bà nội nó dịu dàng. Còn hơn việc bụng của chính mình bị cậu khinh nhờn, mèo mun lớn hiển nhiên càng để ý đến chuyện cậu “ăn vạ” thiếu chút nữa gặp nguy hiểm. Minh Hữu nhìn mèo mun lớn, bên trong đôi mắt hạnh to như chứa đựng cả ngân hà.
Tục xưng là, mắt long lanh
Mèo mun lớn bị ánh mắt yêu thích không thèm che dấu của Minh Hữu dọa sợ tới mức lùi về sau vài bước, lông trên đuôi một cọng lại một cọng dựng thẳng lên.
Chuyện gì xảy ra với người này vậy? Ánh mắt này là như thế nào? Sao lại làm người ta thấy sởn cả da gà? Cậu ta thật sự là gián điệp ư? Gián điệp sẽ cố ý làm ra hành vi khiến người khác chú ý như vậy sao? Hay, cậu ta chỉ đơn thuần là đầu óc có bệnh?
Không không không không, không thể phỏng đoán người khác một cách ác ý như vậy được. Chỉ số thông minh của thiếu niên này khẳng định không có vấn đề, phỏng chừng tinh thần có chút khác thường.
Một người bình thường, sao có thể đối với mãnh thú xa lạ mà giao phó toàn bộ tín nhiệm, ôm ôm ấp ấp, còn đem mặt, đem mặt chôn trên cái bụng của hắn! Đối với một mãnh thú xa lạ mà làm chuyện phá vỡ liêm sỉ như vậy! Không phải tinh thần khác thường thì là cái quái gì!
Mèo mun lớn cho rằng chính mình đã tìm ra chân tướng.
Hắn liền lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác.
Đừng nói là, người này……thật ra chẳng hề cảm thấy hứng thú với gien của hắn, mà là thèm thuồng cơ thể hắn? Hắn quả thật có biết, có loại biếи ŧɦái không thích người, nhưng lại thích cùng động vật XXOO……
Mèo lớn càng nghĩ càng sởn tóc gáy, lông toàn thân đều xù lên. Hai cái chân sau của hắn kẹp chặt lại, khàn giọng gào to lộ vẻ uy hϊếp với Minh Hữu.
Minh Hữu chỉ nghĩ mèo mun lớn còn tức giận vì bị cậu vùi vào bụng, cậu lập tức lấy ra khối dinh dưỡng màu lam: “Vẫn còn năm khối, không ăn à?”
Mặt mèo mun lớn cứng đờ.
Hắn do dự một giây giữa việc có thể bị uy hϊếp đến trinh tiết và khối dinh dưỡng màu lam, sau đó không chút do dự chạy như điên tới để được bón ăn.
Cho dù thiếu niên này là biếи ŧɦái thì sao? Ta, một con sư hổ lớn như thế này, chẳng lẽ lại sợ thiếu niên mà một cái tát có thể vỗ chết kia ư?
Minh Hữu một bên cho ăn, một bên dùng ngón tay chải vuốt chiếc khăn choàng của mèo mun lớn.
Mèo đen lớn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, nếu không phải vẫn còn một tia lý trí, có lẽ còn muốn trở mình đem cái bụng vặn qua vặn lại. Quá thoải mái, chịu không nổi a~
Trong mắt Minh Hữu hiện lên một tia lo lắng. Đại Hắc quá dễ bị lừa, thảo nào vết thương trên người lại nặng như vậy. Trong đầu cậu không ngừng hiện ra hình ảnh mèo mun lớn bị một ngụm thức ăn dụ dỗ đi vào bẫy rập, sau đó bị một đám người mặc đồ đen cả người đen như quạ, chỉ chừa lại đôi mắt mang gậy gộc vây quanh.
Các linh thú đơn thuần rất dễ bị ý tốt giả tạo hấp dẫn, sau đó bị những người xấu làm hại cùng lợi dụng. Ở trong trò chơi còn như vậy, ở hiện thực khẳng định còn tối tăm đẫm máu hơn nhiều.
“Đại Hắc, sau này tui sẽ bảo vệ cậu.” Minh Hữu nghiêm túc nói, “Tui sẽ không để cậu bị con người làm hại lần nào nữa.”
Mèo mun lớn thiếu chút nữa bị khối dinh dưỡng làm nghẹn.
Người này lại phát bệnh thần kinh gì nữa? Quả nhiên là tinh thần có chút khác thường sao?
Sau khi được cho ăn xong, mèo mun lớn nhanh chóng lùi về góc tường, luôn duy trì khoảng cách theo dõi nhất cử nhất động của Minh Hữu, không để Minh Hữu chạm tới này.
Minh Hữu đến tột cùng là gián điệp có mưu đồ khác, hay là biếи ŧɦái có tinh thần khác thường, mèo mun lớn vẫn chưa thể kết luận. Nhưng bất kể là loại nào, đồ vật được gọi là khối dinh dưỡng mà Minh Hữu mang theo, cùng sóng năng lượng chính bản thân cậu phát ra, đối với thương bệnh của hắn rất hữu dụng, cần quan sát chặt chẽ.
Làm một người chơi cấp bậc thầy hàng đầu trong top mười chuyên gia đào tạo linh thú ở《 Thế giới tinh linh 》, Minh Hữu hiểu rõ khi thu phục linh thú, cần thường xuyên duy trì khoảng cách cùng linh thú, không thể một hơi buộc chặt, làm linh thú phản cảm.
Vì thế nên sau khi cho ăn, Minh Hữu liền giả bộ bỏ qua con mèo mun lớn có cảm giác tồn tại phi thường mạnh mẽ đang ngồi chồm hổm trong góc phòng, bắt đầu quét tước vệ sinh.
Đồ bỏ đi trong phòng khách quá nhiều, hiện tại cậu không thể dùng được phòng khách, chỉ để người máy dọn dẹp quét dọn sàn nhà một chút, không sửa sang phòng khách nhiều.
Lầu hai có vài căn phòng trống, cậu chọn một phòng có ban công lớn làm phòng ngủ. Trong phòng ngủ ngoại trừ có một cái giường lớn cùng một cái tủ bỏ trống, thì không trang trí những vật dụng trong nhà khác, nhìn qua hết sức trống trải, trên mặt đất thậm chí có thể để vài con mèo mun lớn cùng nằm úp sấp.
Minh Hữu nâng tay vỗ đầu một cái. Này! Mày đang nghĩ cái quái gì thế! Chẳng lẽ mày còn muốn ôm mèo lớn đi ngủ à!
Tuy rằng bộ lông của mèo mun lớn bẩn đến bện lại, nhưng sờ vẫn rất dễ chịu, thiệt muốn được ôm nó ngủ aiz. Minh Hữu ở trong lòng lại muốn ăn đào [5].
( [5]: quả đào trong tiếng trung là 桃子, phiên âm là taozi, đồng âm với đánh rắm, câu trên thường được dùng để trêu chọc người khác đừng ảo tưởng và mơ mộng.)
Cậu chợt linh ky nhất động [6], nghĩ ra được một cái cớ để gần gũi với mèo mun lớn.
( [6]: thành ngữ, đề cập đến việc không có sự chuẩn bị trước, nhưng tìm ra một giải pháp tạm thời, một ý tưởng sáng sủa đột nhiên xuất hiện.)
“Đại Hắc, cậu có sợ nước không? Nếu cậu không sợ nước, tui giúp cậu tắm rửa được không?” Minh Hữu chạy lên trên ban công lớn, nhẹ bước đến bên cạnh mèo mun lớn nói, “Lông trên người cậu đều dơ đến bện lại rồi, rất không thoải mái nhỉ?”
Mặt mèo mun lớn lộ vẻ rối rắm.
Lý trí của hắn biết rõ, không nên để cho thiếu niên có vẻ như rất thèm thuồng cơ thể hắn này giúp hắn tắm rửa. Nhưng hắn thật sự rất muốn tắm rửa.
Rất muốn rất muốn rất muốn……
Không xong rồi, vừa nói tới chuyện tắm rửa, trong người bắt đầu ngứa ngáy!
Lông của mình bện lại, liếʍ cả ngày cũng không đỡ rối, còn có bùn đất cùng tro bụi! Nói không chừng còn có bọ chét……
Mịa nó! Bọ chétttt!!!!!!
Mèo đen lớn từ sát ban công nhảy vào, gấp rút gào rống: “Ngao ngao ngao ngao ngao!” Tắm rửa tắm rửa! Ta phải tắm rửa! Ngay lập tức ngay lập tức!
“Được, chúng ta bây giờ đi luôn.” Minh Hữu nhìn đã hiểu mèo mun lớn đang vội vàng.
Cậu biết, mèo đen lớn luôn tự kỷ việc bụng của mình rụng lông, nhất định cũng sẽ để ý đến da lông của mình phải sạch sẽ.
Đây là một con mèo mun lớn vô cùng vô cùng yêu cái đẹp mà!
Đến nhà tắm, mèo đen lớn dùng ánh mắt uy hϊếp nhìn Minh Hữu. Nếu ngươi dám động tay động chân với ta, ta liền một cái tát quạt bay đầu ngươi! Cực kỳ dùng lực!
“Đại Hắc, nhắm mắt lại, coi chừng nước cùng xà phòng dính vào mắt.” Minh Hữu trước đem chính mình kỳ cọ bóng loáng, sau đó tự mình xả nước → giúp Đại Hắc xả nước → tự bôi sữa tắm tắm gội chính mình → đem Đại Hắc vùi vào một đống bọt xà phòng → rửa hết bọt xà phòng cho chính mình → vớt Đại Hắc ra từ trong đống bọt xà phòng.
Đại Hắc quan sát thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõα ɭồ từ trên xuống dưới, không chút lo lắng việc mình lộ ra nhiều thịt vậy có thể sẽ bị mãnh thú ngoàm một ngụm cắn chết rồi xơi luôn hay không, sau đó ghét bỏ chuyển tầm mắt.
Nhỏ.
Còn chưa đủ lông đủ cánh.
Minh Hữu ra sức giúp mèo mun lớn chải lông, còn không biết chính mình đang chịu sự sỉ nhục nghiêm trọng nhất kể từ khi làm đàn ông đến giờ.
“Hô, hôm nay mệt quá, chưa rửa sạch bồn tắm, chúng ta không thể tắm ngâm được.” Minh Hữu tắm cho mèo xong, thiếu chút nữa mệt mỏi đến tê liệt, “Chờ lông được sấy khô, chúng ta liền ngủ cùng nhau được không?”
Đã nhiều ngày cậu ăn không ngon ngủ không yên, sáng nay lại vào lúc trời chưa sáng đã bị dằn vặt qua dằn vặt lại ngay trên phương tiện giao thông, bất kể là tinh thần hay thể lực, đều có chút giữ không được.
Sau khi mèo mun lớn được Minh Hữu hầu hạ sấy lông, bốn cái đệm thịt lạch bạch lạch bạch chạy.
Ai ngủ với ngươi! Tạm biệttt!
Minh Hữu thở dài.
Quả nhiên, chỉ là một ngày ngủ chung với mèo lớn, cũng căn bản không có khả năng.
Ngày mai lại không ngừng cố gắng!
Minh Hữu tê liệt trên giường, giường cùng chăn sau khi hong khô tản ra mùi hương tiêu độc của máy tử ngoại, làm cho cậu nghĩ tới lớp lông mèo ấm vù vù mềm mại trên người mèo mun lớn.
Tối nay, cậu bình yên đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng, một đêm mộng đẹp.
……
Arthur nằm nhoài trên ban công, đợi đến sau khi Minh Hữu đã ngủ, mới run run lông đứng dậy, chạy đến tầng ngầm thứ nhất, ở trên vách tường vỗ một móng vuốt.
Trên tường xuất hiện một cái hang. Đợi sau khi hắn vào bên trong hang, cửa hang khép lại, kín kẽ, tựa như trước đó chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.
Tầng ngầm thứ hai được kết cấu bởi lớp kim loại đặc thù, có thể che chắn sóng điện từ khác thường trên hành tinh này, giúp liên hệ bình thường với bên ngoài. Máy móc nơi này, chỉ có Arthur mới có thể mở ra.
Thịt đệm di chuyển một hồi trên màn ánh sáng, màn hình trước mắt Arthur liền biểu thị dòng chữ “Đang kết nối”. Hắn ngáp một cái, nghĩ tới ông anh trai nhà mình phỏng chừng còn đang bận, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy yêu cầu liên lạc của hắn, liên lạc liền được kết nối.
Trước màn hình, một người trung niên uy nghiêm một thân lễ phục, dường như đang tham gia hoạt động trọng đại gì đó cau mày nhìn hắn.
“Ngao ô.” Arthur vội khép miệng lại, bày ra nét mặt lấy lòng.
Arthur cười nịnh nọt, đôi mắt tròn tròn, khóe miệng ngoắc ngoắc, vô cùng dễ thương ⊙ω⊙!
Vì vậy anh hai anh đừng có răn dạy em mãi có được không!
Mắt người trung niên nháy một cái, thân thể run nhè nhẹ, hai hàng nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Arthur (|||oДo’)!! Giảm thọ nha!!!! Anh hai khóc??!!
——————————————-
Bổ sung chú thích:
[1]sapphire: còn được gọi bằng một cái tên thân mật khác là đá Lam Ngọc. Chúng được hình thành dưới điều kiện áp suất và nhiệt độ cao trong lòng đất, có thành phần chính là corundum (một dạng đặc biệt của Oxit nhôm – Al203). Khi kết tinh, do hàm lượng các tạp chất khác nhau nên đá Sapphire sở hữu rất nhiều sắc màu. Corundum màu đỏ thì con người vẫn quen gọi chúng là Ruby (hồng ngọc) còn các corundum màu khác thì được gọi chung là Sapphire. Sapphire là một cụm từ bắt nguồn trong ngôn ngữ Hy Lạp, đó là sappheiros, có nghĩa là đá màu xanh da trời. Tương truyền rằng sở dĩ bầu trời mà chúng ta đang sở hữu có màu xanh da trời là do sự phản chiếu của những viên đá Sapphire này tạo nên. Nhưng thực ra, đá Sapphire sở hữu gam màu rất đa dạng. Bạn có thể nhìn thấy viên đá Sapphire mang màu vàng, tím, da cam, lục nhạt Nhưng nhiều nhất vẫn là đá Sapphire màu xanh và đây cũng chính là loại Sapphire đắt nhất do ít lẫn tạp chất và có độ trong suốt cao. ( Nguồn ảnh: Pinterest;
Nguồn thông tin: Miss Google.)
[2] tấm thảm mèo: vì thấy hình ảnh so sánh này dễ thương quá nên tui quyết định đi mò mấy bức ảnh cho bà con xem.( Nguồn ảnh: Pinterest.)
[3] phong lưu: phong lưu này không phải nghĩ là đào hoa như thời nay, mà giống như phong lưu trong hai câu thơ Truyện Kiều: “Phong lưu rất mực hồng quần – Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê.” á mọi người, có thể hiểu là có dáng vẻ, cử chỉ, tác phong lịch sự, trang nhã, nếu chỉ người là những người sống đủ đầy, viên mãn……có thể hiểu ở đây ý bé thụ muốn nói là làm quỷ cũng sung sướиɠ, dư dật…