Giả Làm Nam Thần Đàng Hoàng

Chương 57

Editor: LunaYang97

Sau khi ăn cơm xong, Tề Thành đến gặp giáo viên khi đang học bù buổi tối.

Trong văn phòng trống, nơi cùng Trì Nghiên đã học bù trước đó, Tề Thành hy vọng sẽ dạy bù cho Kỳ Chung.

Thầy Dương cũng nghe nói về việc anh giúp Kỳ Chung học bài, nói rằng đang cân nhắc việc đó, trong nháy mắt liền nhận được tin từ giáo viên chủ nhiệm ban 12.

Hóa ra Kỳ Chung cũng đi tìm thầy chủ nhiệm, mong nhận được sự chỉ dẫn riêng của Tề đại học thần.

Nếu cả hai học sinh đều muốn, giáo viên sẽ tự nhiên không ngăn cản.

Một tuần sau, Kỳ Chung đã kiệt sức trong quá trình luyện tập của Tề Thành, Tề Thành đã viết một tác phẩm trăm ký tự, trong mắt anh, giấy kiểm tra chính là cần điều chỉnh khi viết, bây giờ ngoài giấy kiểm tra, điều chỉnh lớn nhất chính là làm hỏng Kỳ Chung.

Kỳ Chung mỗi ngày bị đả kích một trận, trên lưng ôm sách, thề không biết xấu hổ.

Vào tối thứ bảy, tòa nhà mất điện.

Kỳ Chung nhân cơ hội ném bút sang một bên, thả lỏng trượt xuống ghế, ngồi dậy, giả bộ đắc ý, “Ôi, cúp điện rồi.” Hả hê.

Tề Thành cười khúc khích rất nhiều trong bóng tối, nghiêm khắc, "Phải làm gì nếu mất điện, Em còn một nửa bài kiểm tra chưa làm."

Cách âm của văn phòng không tốt, toàn bộ tòa nhà dạy học có thể nghe được. Anh đã nghe thấy tiếng hoan hô khi ngồi bên trong.

"Không có cách nào," Kỳ Chung dời ghế đẩu đến bên cạnh Tề Thành, khoác tay lên vai bạn trai, cười tủm tỉm, "Trời ạ, Tề Thành, em hiện tại đặc biệt muốn học, em lo lắng quá, phải làm sao đây."

"Đừng khẩn trương," Tề Thành lấy điện thoại di động ra, "Anh chiếu đèn cho em."

"..." Kỳ Chung.

Nói chiếu sáng thực sự là chiếu sáng. Tề Thành cầm điện thoại di động của bằng cả hai tay của anh và Kỳ Chung, chiếu sáng các bài kiểm tra. Trong khi ở trường đang hoan hô, Kỳ Chung vẫn đang viết bài.

"Câu hỏi này sai rồi."

“Vậy em sẽ làm lại lần nữa…” Sau khi viết xong các bước, Kỳ Chung cẩn thận liếc nhìn Tề Thành, “Lần này đúng không?”

Tề Thành gật đầu.

Một giáo viên dạy học nghiêm túc, vội vã ra vào văn phòng gần đó rất hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này, đồng thời đóng chặt cánh cửa nối hai văn phòng lại, để không bị ảnh hưởng bởi âm thanh bên ngoài.

Khi Trì Nghiên đến tìm giáo viên chủ nhiệm, đã nhìn thấy cảnh tượng này ngoài cửa sổ.

Kỳ Chung cầm bút cúi đầu, Tề Thành cầm điện thoại di động bên người, vẻ mặt thoải mái.

Bầu không khí giữa họ thật độc đáo, toàn bộ tòa nhà dạy học đều là bóng tối, nhưng riêng họ thì giống như một thế giới khác.

Hắn mím môi bước đến bên cửa sổ, muốn nghe họ đang nói gì.

Tề Thành. “Chữ của em thật xấu xí.”

“Thật đau lòng.” Kỳ Chung.

“Chữ chó bò.” Tề Thành tiếp tục bắt nạt.

Trì Nghiên thấy Kỳ Chung ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tề Thành liền không có duỗi đầu, cười móc cổ Tề Thành, trán chạm vào trán của hắn.

“Anh là một người đàn ông đẹp trai viết chữ đẹp, chia cho em một chút được không.”

Tề Thành cười nói, “Không.”

Kỳ Chung: “Vậy em sẽ thọc lét anh.”

Tề Thành cười sâu hơn, giọng điệu thiếu đánh, “Anh không sợ ngứa gì cả.”

Trì Nghiên lùi lại vài bước, loạng choạng rồi ngã xuống bậc thang hành lang.

Hắn mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường nhìn chằm chằm vào cửa sổ văn phòng.

Kỳ Chung và Tề Thành.

Mối quan hệ của họ với...

Sau giờ học vào ngày hôm sau, Tề Thành và Kỳ Chung đẩy hai chiếc xe đạp rời trường.

Kỳ Chung cảm nhận được tầm mắt, đem đầu xe đυ.ng vào Tề Thành phía trước, "Học bá đang nhìn anh."

Tề Thành ậm ừ, quay đầu nhìn lại.

Trì Nghiên thấy bọn họ nhìn qua, liền bình tĩnh lại, vẻ mặt bình tĩnh đi tới, “Tề Thành, buổi chiều tốt lành.”

Tề Thành: “Buổi chiều tốt lành.”

Kỳ Chung ngồi ở trong xe nhìn vẻ mặt bọn họ..

Trì Nghiên, “Ăn chưa?”

Tề Thành cười nói: “Về nhà ăn đây.”

Bên cạnh có một cái tủ lạnh lớn, Tề Thành nhìn thoáng qua liền quay đầu lại nói với Kỳ Chung, "Chúng ta sẽ mua thêm một ít kem về nhà."

Sứ giả Kỳ Chung từ trong túi xách lấy ra một tập giấy và bút, trên cây kem có viết hai chữ cần mua, "Naigao ngon, mua thêm Oreo, em sẽ làm bánh su kem. "

"Sẽ không xay Oreo rồi bỏ vào bánh su đi", Tề Thành chế nhạo," Dám hay không so kỹ thuật nấu ăn. "

"Còn tốt hơn một số người chỉ biết nấu mì, đúng không? "

Sau đó, nghĩ đến người đứng bên cạnh mình, Tề Thành mới dừng lại và hỏi Trì Nghiên," Có chuyện gì vậy? "

Trì Nghiên đột nhiên không muốn nói gì cả. Hắn lắc đầu, nhìn Tề Thành thật sâu, sau đó nhìn Kỳ Chung quay đầu và rời đi.

Tề Thành và Kỳ Chung không thể hiểu được, bắt đầu đạp xe đến nhà của Tề Thành.

Tề Thành thuê một căn nhà ở một khu đô thị phồn hoa, gần đó có một siêu thị, họ đậu xe bên cạnh và bắt đầu mua sắm.

Sau khi mua hàng trên sổ đã ghi, Kỳ Chung đọc một từ, Tề Thành dẫn đường để tìm nó, hai người họ lang thang trong siêu thị ba tầng khổng lồ suốt hai giờ đồng hồ.

Vì không có gia vị nên phải mua đủ loại nước chấm, Tề Thành nhìn đống xì dầu, xì dầu nhạt, xì dầu đậm, sửng sốt, “Không phải đều là xì dầu sao?”

Kỳ Chungđã chuẩn bị xong. Bước tới giải thích rõ ràng cho anh sự khác biệt giữa ba loại gia vị.

Quyết tâm đẹp trai hơn Tề Thành, học hành bị Tề Thành đánh ngã nhiều lần, lần này vào siêu thị mình phải thật đẹp trai, đây là sân nhà của Kỳ Chung!

Sau khi mua sắm, họ đóng gói hai túi lớn cuối cùng đã về đến nhà.

Bởi vì bọn họ mua rất nhiều thứ, siêu thị cũng cho bọn họ tạp dề có tuổi, Tề Thành cố chấp nở nụ cười mặc kệ Kỳ Chung giãy dụa, mặc vào cho cậu.

Sau đó anh cười và chụp một tá hai mươi bức ảnh về cậu.

Kỳ Chung đã ngừng giãy dụa, không thoát ra được thì buông tha, lúc Tề Thành giúp rửa rau, trên miệng vẫn mang theo ý cười.

Buổi chiều khi Ngô Nguyên về, ngửi được mùi thức ăn trong nhà.

Hắn theo mùi vào bếp, thấy Kỳ Chung gắp một miếng thịt từ trong nồi đưa đến miệng Tề Thành, Tề Thành thở ra vì bị bỏng, nhưng vẫn giơ ngón tay cái lên ngưỡng mộ.

Ngô Nguyên dựa vào cửa phòng bếp nhìn, không khỏi cười khổ, giơ tay gõ cửa, “Này.”

Hai người này không ai phát hiện hắn đã trở lại.

Kỳ Chung không muốn sai sử Tề Thành, nhưng rất muốn sai sử Ngô Nguyên, “Ngô Nguyên, cầm bát đũa qua.”

“Ngô Nguyên, lấy cơm đi.”

“Ngô Nguyên, bia. "

......

Sắc mặt của Ngô Nguyên đen thui. Nhưng tất cả đều đã xong. Đồ ăn ngon trên bàn giống như một tấm lọc dưới ánh đèn. Tề Thành ngồi chán chê ở bàn, cuối cùng đứng dậy đi đến bếp.

Anh vừa rửa một món ăn, Kỳ Chung liền nhếch môi tự trách.

Tề Thành thích cảm giác giúp đỡ trong bếp.

Nhưng đứng ở đây, nhìn cái tạp dề bằng đất của Kỳ Chung, anh cũng thích.

Ngô Nguyên cuối cùng cũng hoàn thành việc cắt đồ ăn mà Kỳ Chung kêu, đi đến bên anh, nhìn theo tầm mắt của anh, ngay lập tức khịt mũi.

Tề Thành lúc này, "Thời điểm cậu trở lại rất vừa vặn."

"Đúng vậy," Kỳ Chung nghe vậy nói thêm, "Ngô Nguyên, không tệ, là người giúp việc tốt."

Ngô Nguyên nhìn như không vui, nhưng lông mày lại có phần vui vẻ.

Khi Kỳ Chung nấu xong món cuối cùng, Tề Thành từ phía sau đi tới, dựa đầu vào vai cậu, đặt món ăn lên đĩa, sau đó nắm tay Kỳ Chung nhìn xuống dưới ngón tay, đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Ngô Nguyên ý thức đi tới bưng đồ ăn, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn bọn họ, Kỳ Chung thật là lạnh nhạt thúc giục hắn nhanh chóng đi ra ngoài, Ngô Nguyên cảm thấy Kỳ Chung hoàn toàn bị trồng ở trong tay Tề Thành.

Sau khi ăn xong, Ngô Nguyên quay về phòng khách sau khi rửa bát xong.

Vừa mua đồ ăn lại đi nấu cơm, bên ngoài trời cũng tối, Kỳ Chung suy nghĩ hồi lâu không biết nên đi hay là ở lại qua đêm, nghĩ xong liền nằm xuống trong vòng tay của Tề Thành.

Từ sau khi tỏ tình, Kỳ Chung phát hiện Tề Thành rất thích ôm người, cậu nặng như vậy cũng không sợ bị bóp chết..

Hai người lười biếng ở trên sô pha xem TV một hồi, sau khi tan họp, Tề Thành lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua tin nhắn, bật giọng gửi đến bên miệng Kỳ Chung, nói: "Nói một câu đi "

"Cái gì?" Kỳ Chung liếc nhìn màn hình, và nickname của người gửi Tề Thành nhắn là "" Người này là ai?"

"Bác sĩ đẹp trai mà Hạ Lập nói " Tề Thành giơ đôi môi của mình lên, nụ cười của anh hiện rõ, “Thay người đàn ông của em, cảm ơn anh ta đã quan tâm trong thời gian qua.”

Tay anh vẫn đang nhấn nút ghi âm, những lời này sẽ được gửi đi.

Kỳ Chung nói ồ, rất nhiệt tình, “Cảm ơn bác sĩ.”

Tề Thành đưa ngón tay và gửi giọng nói. Kỳ Chung vẫn muốn xem người kia sẽ gửi tin nhắn gì, nhưng Tề Thành đã cất điện thoại và hỏi cậu: “Bây giờ em định về muộn à? ”

Chỉ số IQ của Kỳ Chung bị sắc đẹp quyến rũ đã biến mất, “Không đi, không đi!”

“Được, không đi” Tề Thành nhếch mép, “Đi, về phòng và làm bài kiểm tra. "

Kỳ Chung:"...... "

Tề Thành nhìn Kỳ Chung làm xong hai tờ giấy kiểm tra nữa, anh cũng đã tự mình làm xong một tờ giấy kiểm tra tiếng Anh và Ngữ Văn. Sau khi hai học sinh siêng năng đổi bài cho nhau, Tề Thành đã nói với Kỳ Chung về những câu hỏi sai.

Cửa phòng ngủ bị gõ vang, bên ngoài Ngô Nguyên nói: “Tôi đi ra ngoài, cậu có cái gì muốn mua không?”

Tề Thành cùng Kỳ Chung nói không nên lời, lúc Ngô Nguyên rời đi, Kỳ Chung có chút lo lắng cho thành thích của Ngô Nguyên, “Hắn có thi vào đại học không?”

Tề Thành đặt chữ viết tay xuống, thở dài nói: “Tối nay hắn về thì nói chuyện.”

Người khác cho vay tiền, còn Ngô Nguyên thì thu tiền người khác cho vay. Tham vọng của Ngô Nguyên rất lớn, với tư cách là một người bạn, anh vẫn hy vọng rằng hằn có thể có một tương lai tươi sáng và khỏe mạnh.

Dạy xong đề thi Tề Thành đi tắm rửa, có người gửi tin nhắn cho Tề Thành, Kỳ Chung cầm điện thoại di động chạy tới cửa phòng tắm, "Tề Thành, có người nhắn tin cho anh."

Tề Thành. "Ai?"

Anh nghĩ là có thể, đó là một bác sĩ.

Kỳ Chung: "Ồ, là Trì Nghiên."

Tề Thành nhướng mày, "Cậu ta nói cái gì?"

"Cậu ta nói..." Vẻ mặt Kỳ Chung càng ngày càng kỳ quái, cuối cùng một ngọn lửa kìm nén bùng lên, "Cậu ta hỏi. Cậu ta còn có cơ hội không? ”

Anh đặt tay lên cửa phòng tắm, trên tấm kính hoa văn in một dấu tay màu da.

Tề Thành cảm thấy bàn tay của Kỳ Chung có một tác dụng kinh khủng, điều này hoàn toàn khiến cậu tức giận.

… Hạn chế của việc làm quá nhiều bài kiểm tra.

Tề Thành thở dài, nhưng amh không biết tại sao lại muốn cười.

“Câu hỏi này cần em trả lời,” giọng anh trêu chọc “Nhìn bạn trai của em có hay không cho hắn cơ hội.”

Kỳ Chung hùng hổ và xúc động: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Nghĩ mình vững vàng như vậy. Tề Thành chắc chắn đã nói gì đó, nhưng những gì anh nói hoàn toàn khác với những gì Kỳ Chung nghĩ.

“Em có muốn đi tắm không?”

“Chặn ở cửa phòng tắm, ý em là vậy?”

Kỳ Chung: “… khụ.”

Không thể không vứt điện thoại đi và bắt đầu cởi cúc quần áo.

“Nào, bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.”

Cuối cùng cũng có thể khoe ra bộ dáng!

Thật phấn khích!