Editor: LunaYang97
Sáng hôm sau đi học, trên xe buýt Kỳ Chung cố ý tựa đầu vào vai Tề Thành.
Không hiểu sao đêm qua Tề Thành lại có thể ngủ ngon, nhưng cậu hưng phấn cả đêm cũng không ngủ được.
Rõ ràng là tuyệt.
Tay của Tề Thành nắm chắc tay vịn, tay còn lại gạt áo khoác đồng phục sang một bên chạm vào dấu hôn trên cổ.
Kỳ Chung nhắm mắt lại, giọng nói lo lắng, "Có nhìn thấy không?"
Tề Thành, "Anh đóng khóa kéo lại rồi không nhìn thấy đâu."
Đầu ngón tay lạnh lẽo, nhưng da thịt Kỳ Chung lại nóng bỏng. Đã làm một điều như vậy, Tề Thành cũng có chút lương tâm cắn rứt, chỉ có thể cảm ơn vì một tuần tiếp theo đều ở trường, hôm qua hôn quá chuyên tâm, cảm thấy phải mất một thời gian dài để dấu vết này biến mất.
Kỳ Chung: "Ở ký túc xá nhìn không được gì, thì giáo viên cũng không thấy."
Lần đầu tiên trên người có đồ người lớn ái muội, ai cũng có chút tưởng tượng.
Cái này nếu bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt gặp... Này chết mất.
Hai người bước xuống xe, mặc đồng phục giống nhau, cùng chiều cao, nhưng tính tình lại khác nhau.
"Anh lại cao lên?" Kỳ Chung kinh ngạc nhìn Tề Thành.
Tề Thành cúi đầu xuống và thích thú, "Kỳ Chung, tại sao em càng ngày càng lùn rồi?"
Kỳ Chung lờ đi sự ngây thơ của mình, chạm vào cằm tự luyến "Có phải hay không rất gần gũi với em? Vui vẻ nhảy lên sung sướиɠ?"
Tề Thành thực sự nghiêm túc gật đầu.
"..." Kỳ Chung ôm trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch không nói nên lời.
Dưới tòa nhà dạy học, bóng người đang đợi ở cửa ban 3.
Trì Nghiên đã đợi ở đây từ sớm, sau khi nhận được tin tức tối hôm qua, hắn đã muốn gặp trực tiếp Tề Thành nói chuyện.
Hắn không biết những lời này có ích gì không, mọi kế hoạc đột nhiên bị phá vỡ khiến hắn có phần không kịp ứng phó.
Kế hoạch bắt đầu sau khi tốt nghiệp. Nếu anh có người mình thích trước khi tốt nghiệp thì sao?
Sự nóng nảy khiến hắn đứng đây không biết muốn đạt được hiệu quả gì, cảm giác mông lung khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Tề Thành nhìn thấy Trì Nghiên ở phía xa, tay trái trong túi quần của anh duỗi ra ôm lấy Kỳ Chung và bịt mắt Kỳ Chung trước mặt.
Kỳ Chung buộc phải dựa đầu vào vai anh, trong khuôn viên thánh địa, cậu chỉ có thể bình luận, "Tề bảo bối."
Tề Thành bị cái tên này làm cho nghẹn ngào, trầm giọng nói, "Anh săn sóc như vậy, em còn không khen anh. "
"... "Kỳ Chung bị bịt mắt không nhìn rõ, chỉ có thể dán vào Tề Thành,"... Anh là chu đáo nhất. "
Tề Thành hài lòng, khóe miệng cười, dẫn cậu đến tòa nhà dạy học, may mắn thay, chỉ có hai ba người từ bên ngoài đi vào, họ không nghĩ rằng có vấn đề gì với hai nam sinh đang kề vai sát cánh.
Khi anh đi thẳng đến chỗ Trì Nghiên, Kỳ Chung đã sắp ngủ say, lông mi quét qua lòng bàn tay Tề Thành, thể hiện sự tin tưởng của cậu.
Trì Nghiên nhìn họ, tay dần dần nắm chặt.
Tề Thành thả Kỳ Chung ra, Kỳ Chung điều chỉnh ánh sáng, cũng nhìn thấy Trì Nghiên. Nhưng lại hơi nhướng mày, móc cổ Tề Thành, nhìn hắn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Trì Nghiên," khi Kỳ Chung ôm lấy anh, nụ cười trên mặt anh từ từ tăng lên, "Đây là Kỳ Chung, cậu có biết em ấy không?"
"Em là người duy nhất biết hắn," Kỳ Chung nói một cách tự nhiên."Đại học bá, cũng tới lớp chúng ta giảng bài. "
Trì Nghiên đột nhiên không nói ra được muốn nói cái gì.
Hắn là một người xuất sắc và cực kỳ nhạy cảm, hắn thích cảm giác hợp tác với Tề Thành trong học tập, cảm giác đó tạo ra ảo giác cho hắn, như thể Tề Thành cũng tận hưởng cảm giác đuổi bắt nhau.
Nhưng không phải như vậy.
Có vẻ như Trì Nghiên đang đợi Tề Thành trên đỉnh núi, nhưng sự thật là Tề Thành dường như không bao giờ tò mò về phong cảnh trên đỉnh núi.
Tại trường đua ngựa của An Viễn, Trì Nghiên nhớ lại lời thú nhận mà hắn đã rút lại trong tiềm thức.
Tính cách của hắn nghiêm khắc, sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có một mức độ chắc chắn nhất định, lần đó hắn đã rút lại lời nói của mình trong tiềm thức, có lẽ hắn đã nhận ra thất bại.
Trì Nghiên nói, "Tôi cũng biết cậu."
Điểm của Kỳ Chung có thể không đứng đầu, nhưng đối với nhiều người, sự quyến rũ của cậu không cần điểm để ban phước.
Sang trọng, năng động, làm bất cứ điều gì mình muốn.
Tề Thành, "Thật là trùng hợp, hóa ra Trì Nghiên và bạn trai của tôi quen biết nhau."
Cậu vẫn tươi cười, giống như sự dịu dàng ngày ấy Trì Nghiên té trên ngựa, sắc mặt Trì Nghiên có chút xấu.
"Bạn trai?" Trì Nghiên cau mày, "Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, cậu không học trước sao?"
Lông mày của Kỳ Chung đột nhiên trở nên tự hào, nói với giọng điệu lãnh đạm, "Không sao đâu, yêu đương rồi. Cũng không có mâu thuẫn với học tập. Lần trước tôi đã tiến bộ lên hạng 12, có tiến bộ một chút, lần sau sẽ tiếp tục chăm chỉ. "
Tề Thành cười không thay đổi, dùng tay đè đầu cậu dùng sức ấn xuống.
"Này này!"
Hạng mười hai lấy ra khoe khoang cho tới bây giờ, Tề Thành ngại cậu xấu hổ.
Cách ở chung với nhau có thể nhìn thấy trong mắt, lông mày của Trì Nghiên nhíu lại sâu hơn.
Đôi khi hắn luôn cho rằng Tề Thành quá trưởng thành, loại trưởng thành đó không phải chỉ là một kẻ lừa đảo, mà là một loại lãnh đạm nhìn thấu mọi chuyện, Cười cũng chỉ là mỉm cười, không có ý gì khác.
Nếu ở cùng Tề Thành, hắn có thể khiến Tề Thành thực sự nở nụ cười không?
Có thể, nhưng hắn không tự tin.
Học bá chào tạm biệt họ, chậm rãi đi đến ban 6.
Kỳ Chung trốn khỏi ngũ chỉ sơn của Tề Thành, mái tóc của cậu vốn tốt đã rối tung lên, loay hoay chỉnh sửa kiểu tóc của mình, là bạn trai không thể mắng nên chỉ có thể thở dài.
Đưa Tề Thành vào lớp, Kỳ Chung đứng ở cửa, nhìn anh đi vào trong.
Cậu vô thức quét qua người nam sinh khiến cậu cảm thấy đặc biệt khó chịu lần trước, nam sinh gầy yếu khẽ ngẩng đầu lên lén lút nhìn Tề Thành, ánh mắt ẩn hiện trong tóc.
Hơi quen thuộc, ôi, đã từng nhìn thấy ở trường đua ngựa, khi ký túc xá bị chia cắt, cậu đứng sau đội của Tề Thành.
Khóe miệng Kỳ Chung kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Tề Thành."
Tề Thành dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn cậu.
Tóc của anh bị gió thổi ngoài cửa sổ, áo khoác đồng phục học sinh bị mở ra, màu trắng tay ngắn bên trong sạch sẽ mới mẻ.
Kỳ Chung im lặng nhìn anh vài giây, sau đó bước vào phòng học của ban 3.
Học sinh ban 3 đều đang nhìn cậu, hầu hết mọi người đã đến rồi, không biết cậu học sinh ban 3 này và tên học tra của ban 12 muốn làm gì nữa.
Tề Thành cũng không biết, nhưng anh mỉm cười đứng trong gió nắng, say mê chờ Kỳ Chung đi tới.
Kỳ Chung đi tới, đè đầu hôn anh, hai người thiếu niên hôn nhẹ sau đó tách ra.
Đám đông khán giả im lặng, nhìn họ trong im lặng và bàng hoàng.
Kỳ Chung nghiêng đầu, duỗi cổ, ánh mắt lướt qua Tề Thành dừng trên người Thường Nghiêu.
Tay nam sinh bắt đầu run nhẹ dưới ánh mắt cậu.
Kỳ Chung thu hồi ánh mắt, đè đầu Tề Thành, đờ đẫn nói: "Bảo bối, em đi đây, tan học em sẽ đón anh."
Tề Thành chịu đựng hết giây này tới giây khác rồi mới đá.
Kỳ Chung linh hoạt né tránh, cười lớn chạy ra khỏi ban 3. Tiếng cười còn sót lại lan ra xa, "Hahahaha..."
Sau khi tiếng cười của cậu biến mất, mọi người vẫn chưa hoàn hồn.
Không quan tâm đến những người khác, Tề Thành tự mình ngồi xuống, trong đầu hiện lên biệt danh "Bảo bối", vẻ mặt hơi méo mó.
"Mẹ nó," Hạ Lập quay lại nhìn anh như người gỗ, "Mẹ nó~~~."
Tề Thành đang nghĩ đến việc đặt cho Kỳ Chung một cái biệt danh cực kỳ xấu xa, liền thản nhiên nói: "Gọi bố."
"Bố......" Hạ Lập trừng lớn mắt, "Kỳ Chung làm mẹ từ khi nào?"
Tề Thành phản ứng lại đây, ồ ồ kinh ngạc hỏi: "Cậu còn không biết?"
Tuy rằng anh và Kỳ Chung lúc đầu là che giấu ý niệm lén lút yêu đương, nhưng trừ hai ngày đầu, về sau anh cũng không để ý giữ khoảng cách, bạn bè đều ngốc như vậy không đoán được?
"..." Hạ Lập lau mặt, "Cút.!"
Không biết có phải là ảo giác của cậu ta không, cậu ta cảm thấy Tề Thành mấy ngày nay càng ngày càng đê tiện.
"Mau đọc đi," với tư cách là lớp trưởng, cậu ta vẫn hét với một bạn tốt trong lớp "Đừng quan tâm đến chuyện của người khác, hãy tự lo cho bản thân, đừng nói nhảm bên ngoài."
Tiếng đọc sách dần dần vang lên.
Tề Thành và Hạ Lập đang nói chuyện, tuy trong lòng những người khác kinh ngạc, nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ có Thường Nghiêu, tay vẫn còn run.
Hắn ta hỏi người bạn cùng bàn của mình: " Kỳ Chung..."
Thường Nghiêu cảm thấy rằng cậu đang cảnh báo hắn với ánh mắt vừa rồi.
Chỉ cần Thường Nghiêu dám đến gần Tề Thành, Kỳ Chung sẽ cho hắn biết hậu quả sẽ như thế nào.
"Bất quá," cùng bàn, "Không ngờ một người phiền phức như Kỳ Chung, Tề Thành thật sự yêu hắn!"
Thường Nghiêu quay đầu lại, hắn cầm sách giáo khoa lên, muốn làm đôi tay bình tĩnh.
Cảnh tượng lạnh lùng trong khuôn mặt và ánh mắt của Kỳ Chung hiện lên trong tâm trí, biến thành cảnh hôn nhau của Kỳ Chung và Tề Thành.
Ngoài ra còn có một hình ảnh Kỳ Chung cố gắng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tề Thành trong hành lang.
Có lẽ Tề Thành có thể dễ dàng khuất phục Kỳ Chung, nhưng Thường Nghiêu biết rằng anh không thể dễ dàng khuất phục.
Chín giờ tối, tòa nhà ký túc xá.
Cuối cùng Kỳ Chung cũng mở được chiếc khóa kéo trên trời, cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh ra, tay áo ngắn bên trong không che được dấu vết trên cổ, dày đặc khiến cả ký túc xá đều hút không khí.
"Cậu, cậu..." Kinh ngạc lắp bắp.
Nhiều người đã nhìn thấy dấu hôn ở độ tuổi này.
Ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm Kỳ Chung, Kỳ Chung quét qua trên mặt có chút khó chịu, ho khan một tiếng, giả bộ bình tĩnh, "Nhìn cái rắm, người yêu cắn."
"Trời ạ..." Mọi người xung hỏi lẫn lộn "Cậu đã cùng với người yêu làʍ t̠ìиɦ chưa?"
"Cậu có hút nó bằng miệng không?"
"Hút bao lâu, có sướиɠ không?"
Ngô Du lơ lửng bên ngoài đám đông, cảm thấy kinh hoàng vì biết một bí mật nào đó.
Người mà Kỳ Chung thích là Tề Thành, ngoài những người cậu thích ra, sao có thể để người khác để lại dấu hôn?
...Trời ơi!!!!!
Cuối tuần trước Tề Thành và Kỳ Chung đắm chìm trong nụ hôn, sau khi Ngô Nguyên về thì quên nói chuyện, lần này Tề Thành đã đặt trước thời gian cho cuối tuần sau sẵn sàng nói chuyện, Ngô Nguyên cũng đã đồng ý.
Ngô Nguyên đã phần nào đoán được điều anh muốn nói, hắn muốn biết Tề Thành đã dự định gì cho tương lai của mình, tại sao lại muốn cùng Tề Thành nói như vậy, bởi vì trong lòng hắn cũng ẩn chứa nhiều kỳ vọng.
Mong đợi một tương lai khác ở Tề Thành, và mong Tề Thành thuyết phục hắn ta.
Dấu hôn trên cơ thể Kỳ Chung cuối cùng cũng mờ đi sau vài ngày. Mỗi đêm Tề Thành kiểm tra dấu hôn trên cổ, và khi nó biến mất Kỳ Chung mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng không cần phải che đậy thật chặt nữa.
- -------
Tối hôm đó, cả hai hẹn nhau vào nhà tắm để tắm, khi đến trước nhà tắm thì phía sau cả khu tập thể đã đông đủ.
Bạn cùng phòng của hai ký túc xá nhìn thấy, liền mỉm cười đẩy cả hai thẳng vào phòng.
Tiếng động ầm ầm vang lên, hai người bị nhốt trong nhà tắm nhìn nhau, trước tiên phải xác định xem cách âm có tốt không.
Phòng tắm rất sạch sẽ, nhưng Tề Thành lại rửa sạch, đặc biệt chăm sóc bức tường bên cạnh Kỳ Chung để đảm bảo đã được rửa sạch.
Kỳ Chung nhìn anh rửa tường, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh khác nhau.
Tâm tình tắm rửa, giọng nói trẻ trung của học sinh, tiếng nhạc vang lên từ phòng tắm bên cạnh, tiếng nước cuốn trôi, Tề Thành cũng bật nhạc trên điện thoại di động.
Giọng nữ dữ dội hát những bài hát tiếng Anh mà Kỳ Chung không thể hiểu được, xen lẫn với tiếng nước càng không thể nghe được.
"..."
Cảm giác tiết tấu càng ngày càng mạnh, cao vυ't thẳng lên trời, vách tường lạnh lẽo không bị nước nóng ăn mòn, hơi nước ẩm ướt ngưng tụ thành giọt nước.
Hát đến cao trào, tiếng thở dốc đè nén bị đôi môi chặn lại, giọt nước rơi khắp nơi.
Khi các bạn cùng phòng tăng tốc đi ra, Tề Thành hai người đều không khỏe, một lúc sau, hai người bước ra một cách ẩm ướt, dấu hôn vừa mới mờ trên người Kỳ Chung đã được in lại. Lần này công bằng, mọi người có thể nhìn thấy một số vết hôn trên cổ Tề Thành.
Ngoại trừ dán băng keo hỗ trợ, không có quần áo nào có thể che được.
Bạn cùng phòng vốn dĩ muốn xem chuyện cười của bọn họ cùng nhau hất tóc, khó có thể nghĩ tới tình huống này, càng nghĩ càng đỏ mặt, cảm thấy đại não sắp nổ tung..
Sẽ không thực sự... nếu hôn,..phải hôn, hả... có chuyện gì vậy?
......Khụ
Trẻ trung và phù phiếm.
Hiểu và hiểu.
Cùng đối tượng tắm trong nhà tắm của trường... Mịe, họ cũng nghĩ về điều đó rất nhiều, nghĩ về điều đó, họ cảm thấy tức điên lên, ghen tị quá đi mất.
Sau khi Tề Thành và Kỳ Chung sấy tóc xong, cả hai đi tới và gọi bạn cùng phòng trở về ký túc xá, nhưng mỗi người đều đã du hành trong không gian, mặt mũi đều đỏ bừng.
Hai người nhìn nhau, những người này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thật kỳ lạ.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kỳ Chung thâm tình: Bảo bối, tan học đến đón anh.
Gân xanh nổi lên trên đầu Tề Thành.