Editor: LunaYang97
Buổi sáng tỉnh dậy, Tề Thành cảm thấy có người đang hôn lén mình.
Từ trán đến chóp mũi, khi vạt môi rơi xuống môi, Tề Thành không biết giả bộ đang ngủ nếm miếng đậu hủ đưa tới miệng.
Kỳ Chung rửa mặt đánh răng, thật sạch sẽ sảng khoái, hôn đi hôn lại, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Qua hơn mười phút, Tề Thành đột nhiên nói: “Anh dậy rồi.”
“…” Kỳ Chung theo quán tính trộm hôn anh thêm vài lần.
Cuối cùng khi xuống lầu ăn cơm, Giang Cảnh đã không còn ở đó nữa.
Ba người Hạ Lập ngồi vào bàn ăn, trên bàn có đầy đủ các món ngon địa phương gợi cảm giác ngon miệng, họ vừa ăn vừa nhìn Tề Thành Kỳ Chung đi bên cạnh nhau.
Hai người thay quần áo, vẻ mặt thoải mái bước ra từ thang máy sáng sủa, đẹp trai như thể cảnh hôn đêm qua chưa từng xảy ra, không khí hòa thuận tự nhiên, khoảng cách giữa hai người cũng bình thường, không kỳ lạ như tưởng tượng.
Kỳ quái.
Ba người nhìn nhau, tự hỏi không biết đêm qua có phải là hiểu lầm không, không phải hôn môi?
Không biết rằng hai người họ nhìn thấy bên cầu đêm qua cũng ngồi xuống, Kỳ Chung cũng ngồi riêng với Tề Thành để chứng tỏ quan hệ giữa cậu và Tề Thành là "vô tội".
Đây là kế hoạch đã nghiên cứu vào buổi sáng, buổi sáng Kỳ Chung vừa tắm rửa vừa học cùng Tề Thành ở bên ngoài, hai người đều cảm thấy che chắn trước mặt người khác tốt hơn, trong lòng có một loại hưng phấn ẩn chứ bí mật. Sau khi tốt nghiệp, bùm, để cho thấy bí mật đáng sợ này!
Bánh bao hấp sữa đậu nành, Tề Thành nếm thử món ăn địa phương, bất giác gật đầu, "Ừ, rất ngon. "
"Đúng không." Chu Phàm đang ăn hoành thánh nói."Tụi tớ đã ăn rất nhiều, hai người xuống trễ quá."
"Tôi đi tắm, " Kỳ Chung nói," Hôm nay chúng ta sẽ chơi ở đâu? "
Bọn họ thực sự rất bình thường và bình thường!
Dưới ảnh hưởng của hai người họ, những người khác chỉ đơn giản là quên đi những gì đã xảy ra đêm qua và vui vẻ lên kế hoạch đi chơi.
Thời gian nghỉ lễ trung thu thật tuyệt, tháng 10 mát mẻ, cho dù là thành phố H cũng là một cái lò, cũng thật thoải mái!
Tất cả đã trải qua hai ngày vui vẻ ở thành phố H. Ngày thứ ba lên máy bay trở về tỉnh S. Sau chuyến bay kéo dài nửa tiếng đồng hồ này, họ sẽ tạm biệt nhau.
Hàn An và Kỳ Chung bước về phía trước nói chuyện trong tâm trạng phấn chấn, Hạ Lập và Chu Phàm theo Tề Thành, ba người trong số họ đi theo sau và than thở: "Xong rồi, phần còn lại của lễ hội mùa thu là địa ngục trần gian."
"Hiện giờ chính là địa ngục, bài thi làm sao đây, thật là mẹ nó dày a."
" Mẹ tớ nói, mỗi khi tớ về nhà, phải giám sát tờ, thời gian xem TV và ngủ không còn nữa. "
" Aiz... "Học sinh năm ba mệt mỏi thở dài.
Tề Thành bỏ tay trong túi mình và lắng nghe lặng lẽ. Sau khi họ nói xong, chỉ vào hai người trước mặt và hỏi: "Làm thế nào họ có thể nói chuyện nhiều hơn so với bầu trời?"
"Đó là một cuộc trò chuyện tốt", Hạ Lập nói, "Tối qua Kỳ Chung đến phòng chúng tớ. Ôi trời. Cậu ta đã nói chuyện với Hàn An mấy tiếng đồng hồ. Họ chia sẻ rất nhiều chủ đề. Theo Hàn An, đây là thế giới của những kẻ cặn bã, chúng tớ không thể vào được."
Chu Phàm cho biết: "Tớ đã theo dõi buổi nghe tối qua. Họ nói về cách học nhanh, cách đạt kết quả tốt trong bài kiểm tra và nói về tất cả các loại trò chơi bóng. Tớ không hiểu họ nói gì giải Super League, La Liga. "
Tề Thành nói," Tớ có thể hiểu được. "
... Vì vậy.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, Tề Thành quay đầu lại bình tĩnh không muốn nói gì.
Ở cổng sân bay, Kỳ Chung và Tề Thành ôm lần cuối, vỗ vai hai lần rồi tách ra.
“Gặp lại sau?” Mọi người phía sau ra vào, bạn bè đang hỏi xe ở bên đường, người nhà của Tề Thành đến đón, họ phải đi bộ trước.
“Chậc chậc chậc,” Tề Thành hất cằm hướng bên đường, “Đi thôi.”
Anh đứng yên, thẳng người, Kỳ Chung lại mở tay ra ôm vòng tay thật chặt, Tề Thành cười ôm lấy cậu.
Xe taxi dừng ở bên đường, Hạ Lập người đã trở thành bạn bè sau khi đi du lịch, hét lên với Kỳ Chung, “Kỳ Chung, lên xe!”
Cuối cùng, Kỳ Chung cũng biết miễn cưỡng nghĩa là gì, vì vậy buông tay ra nhìn Tề Thành đột nhiên di chuyển nhanh chóng thô bạo xoa tóc của Tề Thành trong tay, trước khi cậu đứng dậy và bỏ chạy với một tiếng cười.
Tề Thành: "..."
Anh chàng đẹp trai nổ tung đầu tóc che mắt, cả người rối như tơ vò, Tề Thành giơ ngón tay xuống chỉ hướng xe taxi.
Mấy người trong xe cười thành một đoàn, "Con mẹ nó! Bác tài xế, đi đi! Hahaha, Chúng ta mau đi thôi!"
Sau khi xe rời đi, điện thoại di động của Tề Thành vang lên, tên ngốc vừa làm rối tóc gửi rất nhiều biểu tượng cảm xúc trên mông, khóe miệng nở nụ cười, Tề Thành gõ: Em thật đáng đánh.
Bên đường vang lên một giọng nói gọi anh: “Anh——”
Tề Thành cất điện thoại lại vào túi, kinh ngạc nhìn lên, “Giang Hằng?”
Da của Giang Hằng đen gấp mấy lần, miệng lóe lên hàm răng trắng, liên tục vẫy tay chào anh “Lên xe đi anh!”
Dường như những hoạt động giao lưu nông thôn đã khiến hắn sôi nổi hơn rất nhiều.
Sau khi Tề Thành lên xe, anh liếc nhìn làn da của mình mấy lần, Giang Hằng không để ý, còn đang nhiệt tình nói về những gì đã thấy, Giang Phượng ở ghế phụ lái co giật khóe miệng rất nhiều.
Quên đi, cho con lớn rửa mắt đi.
Những người sôi nổi trở về nhà, sau một ngày nghỉ ở nhà, ngày hôm sau là một chương trình học địa ngục.
Tranh thủ kỳ nghỉ thu, nhà trường điều chỉnh lịch học, mùa hè điều chỉnh lịch học mùa đông, bỏ tiết thể dục, mỗi ngày dậy sớm hơn nửa tiếng, rảnh rỗi 20 phút chạy các vòng coi như tập thể dục.
Chỉ có các khóa học thư giãn là không còn, nhiệm vụ học tập trở nên trầm trọng hơn. Bắt đầu từ tháng 10, việc thi cử đã trở nên phổ biến.
Hôm qua vẫn là thiên đường, hôm nay là địa ngục. Cách sắp xếp như thế này khiến học sinh khó dậy sớm nửa tiếng, đối với học sinh không đủ tự chủ mà hùa theo đám đông thì đâu đâu cũng thấy phàn nàn và khó có thể chấp nhận được.
Khi Tề Thành hoàn thành tiết học, Kỳ Chung chạy xuống và đứng dậy đi với anh đến nhà ăn để mua đồ ăn.
Ngô Du rất thích cách đối xử của Hạ Lập và những người khác, ngồi trong lớp đợi hai người mang đồ ăn về, bởi vì hắn thực sự rất cô đơn, Ngô Du đơn giản chạy đến ban 3 vào trại địch thăm dò trước.
Hạ Lập và những người khác bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt.
Trong nhà ăn, Tề Thành đứng ở phía sau Kỳ Chung, có rất nhiều người nên anh duỗi tay không chút lưu tình vòng qua Kỳ Chung.
Anh rất táo bạo, ở tuổi này đã có ý thức chiếm giữ lãnh thổ của chính mình, thỉnh thoảng có người phía sau đυ.ng phải, Tề Thành liền theo xích lại gần Kỳ Chung.
Kỳ Chung đút vào túi áo không biểu cảm gì, trên thực tế cơ thể căng cứng, hưởng thụ "kɧoáı ©ảʍ." lén lút này.
Da đầu tê dại, vẻ mặt gần như không tự chủ được, cảm giác được tay Tề Thành đang đặt ở trên eo, nhìn như thản nhiên, nhưng mang cảm giác nóng như lửa đốt.
“Em ăn món nào?” Tề Thành cao hứng nhìn bát đĩa trong cửa sổ, bên tai Kỳ Chung báo tên món ăn, “Gà cay, bắp cải trộn dấm, thăn lợn chua ngọt, cà tím, giá đỗ, gà. "
Kỳ Chung bước nhỏ để tiến về phía trước, vì sợ rằng Tề Thành sẽ không dính vào chính mình, phần lớn sức mạnh chống vào cơ thể Tề Thành," Người đẹp a người đẹp. "
Không trách vua không muốn lên triều, dựa vào người đẹp liền không muốn di chuyển.
Tề Thành nhếch mép nhéo nhéo cậu. "Mau nhìn xem muốn ăn gì.”
“Em ăn gì cũng được,” Kỳ Chung hừ một tiếng, sau đó dùng trái tay thu lại, "Cầm tay em.”
Cậu sờ không đúng phương hướng, Tề Thành nắm lấy cổ tay của cậu, sau đó mỉm cười, chơi với bàn tay của cậu trong tay của mình.
Khi bước ra sau khi mua đồ ăn, họ sẽ trông như thể "chúng ta là anh em nghiêm túc".
Sau khi trở lại lớp chia bữa ăn, mọi người đều nói cảm ơn, Kỳ Chung thấy Ngô Du cũng ở đây, cũng không có về lớp_liền đi theo đám người Tề Thành ăn cơm.
Trong phòng học ban 3, ngoài bọn họ ra, chỉ có vài người khác đang đợi bữa ăn, Kỳ Chung đang ăn bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu nhìn lên thì thấy một nam sinh gầy gò đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Nam sinh thấy cậu để ý, sắc mặt tái nhợt, lo lắng quay đầu lại.
Kỳ Chung híp mắt, quay đầu nhìn, Tề Thành đang kén ăn, đáy lòng đè chặt, “Anh không ăn mấy cái này?”
Tề Thành không thích, “Nhìn không ngon."
Kỳ Chung nói, "Anh chàng đẹp trai, lý do kén ăn của anh. Thực sự là trong lành và tinh tế."
Tề Thành nhịn cười, giả vờ nghiêm trọng, "Cảm ơn em đã khen, anh cũng nghĩ như vậy."
Kỳ Chung suy nghĩ trong lòng nói, OK, sau này cần phải chú ý nấu nướng, những thứ không đẹp mắt nhất định không phải làm, nấu cho Tề Thành món ăn ngon miệng đẹp đẽ.
Họ bận rộn nhất là lúc đang ăn cơm, không ai nhìn điện thoại di động, tất cả đều đang tán gẫu chuyện vui, tán gẫu tán gẫu, Chu Phàm đột nhiên cắt ngang, “Bác sĩ trong phòng chăm sóc y tế đã liếc nhìn tớ mấy lần, lúc Tề Thành đổ bệnh. Tớ cảm thấy mình như bị đông cứng thành cục đá. ”
Hạ Lập cũng nhớ lại,“ Anh chàng bác sĩ đẹp trai đã đưa hòm thuốc kia sao? Là rất lạnh lùng, nhưng tủ thuốc và tinh dầu thì phải cảm ơn anh ta. "
Bác sĩ đẹp trai?
Ngô Du tò mò: “Phòng y tế của trường chúng ta, bác sĩ đều đẹp trai?”
“ Đúng vậy,” Hạ Lập gật đầu, “ Đặc biệt đẹp trai, còn rất trẻ.”
Kỳ Chung lập tức lén lút nói với Tề Thành, “Anh không phải muốn vào đại học S ngành Y sao? Người này tuổi còn trẻ đã trở thành bác sĩ rồi, hẳn là rất giỏi, khi có thời gian có thể kết bạn, học được một hai thủ đoạn bí mật. "
Chân chó của cậu chạm vào lông của Tề Thành, “Ngoan, anh không biết làm thế nào để quan hệ tốt. Sư huynh sẽ giúp anh làm quen với bác sĩ đó.”
Tề Thành kéo bàn chân xuống, nhét cơm cho cậu.
Tuy rằng là cơm nhưng cũng rất ngọt, Kỳ Chung cho ăn có qua có lại, đặc biệt loại bỏ những thứ khó coi.
Tề Thành vừa ăn vừa nghĩ đến bác sĩ vì lời nói của cậu.
Anh thực sự không có bất kỳ ý tưởng nào về trường đại học, cái gì cũng được, chuyên ngành nào cũng được. Nhưng lần đi đón bác sĩ, quan sát phương pháp chữa bệnh của anh ta khiến anh vô thức thích thú, lúc bị bệnh, những tạp chí y khoa anh đọc ở chỗ Cổ Hoài càng khiến anh thích thú tìm tòi.
Có vẻ như đã suy nghĩ kỹ, khi nhìn thấy kiến
thức về điều trị hay y học, anh sẽ chú ý một cách vô thức, ngay cả khi Hạ Lập đổ bệnh, anh cũng sẽ đồng ý kết bạn với Cổ Hoài khi gặp lần đầu tiên. Dù sao anh ta cũng là một bác sĩ.
Mặc dù biết chắc rằng mình không làm gì, không có cảm giác gì, lại thêm bác sĩ trước khi yêu Kỳ Chung, Tề Thành vẫn phảng phất cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Nếu bạn có bạn trai hoặc bạn gái, bạn có nên để ý đến thái độ của mình đối với người khác không?
Tề Thành cau mày trầm ngâm.
Anh liếc nhìn Kỳ Chung.
Chàng trai này đang khoe khoang rằng đã tiến bộ lên mười hai bậc trong lớp. Hạ Lập và những người khác tò mò hỏi cậu về việc đã tiến bộ nhiều như thế nào.
Nếu nói về sự khéo léo của bản thân, nói về vẻ đẹp trai bẩm sinh của mình, và cuối cùng nói về sự tuyệt vời của Tề Thành.
Tề Thành kinh hãi dựa vào tường nhìn cậu khoe khoang và mỉm cười, “Anh dường nghe chưa đủ những gì mà em đang khoe khoang.”
Kỳ Chung khẽ nói OK với anh.
Hãy để cậu giữ vẻ bình tĩnh và chơi sóng sau, cậu không thể chọc giận khán giả lúc này.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kỳ Chung có thể rất bình thường, nhưng theo tôi, hắn là người thích hợp với Tề Thành nhất.