Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 62: Lịch Sử

Thật lâu trước kia, "Thị thần” thương tộc đầu tiên xuất hiện, mở ra chế độ thị tộc dài lâu. Thị tộc độc lập ngoài quốc gia, thường có cấp bậc nghiêm ngặt cùng với rất nhiều quy củ, tộc nhân tín ngưỡng cung phụng thị thần, thị thần phù hộ tộc nhân, khiến gia tộc phồn vinh. Thị tộc cũng không giống quốc gia thường xuyên trải qua biến động thay đổi triều đại, toàn bộ thị tộc từ lúc ra đời bắt đầu, đã có được kết cẩu và phát triển ổn định.

Có một thời gian rất dài, rất nhiều tiểu quốc đều bị thể lực khổng lồ của thị tộc đè ép sinh tồn, tất cả các quốc gia đều kỳ vọng có thể được các đại thị tộc duy trì và trợ giúp.

Tần thị thần ra đời vào sơ trung kỳ, hắn chứng kiến mấy ngàn năm lịch sử, ở niên đại trăm nước hỗn loạn, còn từng chứng kiến mười mấy thị tộc diệt vong -- bởi vì những thị tộc đó đều duy trì những quốc gia bị cuốn vào hỗn chiến, mất nước đồng thời gia tộc cũng đồng loạt diệt vong, vì thế thị thần đồng dạng tiêu vong.

Nhân loại vẫn luôn phát triển, từ mấy ngàn năm trước, biến hóa cực độ thong thả, nhưng tới mấy trăm năm nay, đột nhiên hết thảy đều như bị một loại lực lượng thần bí chi phối, biển hỏa cực nhanh làm người ta đáp ứng không xuể. Quỷ quái ác dịch đã từng làm nhân loại bối rối nhất biến mất, đến cận đại thậm chí đại bộ phận người đã không hề tin tưởng chúng từng tồn tại. Nhân loại có phát triển mới hoàn toàn bất đồng, tín ngưỡng đối với thị thần cũng chậm rãi biển mất.

Hơn hai trăm năm trước, đúng là lúc thời gian phân liệt dài đến mấy ngàn năm kết thúc, chính quyền 36 châu ở đông lục địa đã nhất thống. Chiến tranh dài đến hơn một trăm năm, rốt cuộc đặt ra thế cục hiện

giờ.

Trong trăm năm chiến tranh, rất nhiều thị tộc tồn tại đã bị đánh sâu vào, có không ít người cảm thấy có đầu rút cổ dưới thị tốc bảo hộ không có ý nghĩa, rất nhiều người khát vọng ở loạn thể này sáng tạo ra thế giới hoàn toàn mới. Trong Tần thị có một người cầm quyền của một chi dứt khoát rời khỏi gia tộc, mang theo tộc nhân một chi đó lao vào chiến tranh, thành lập một quân đoàn.

Cuối cùng, chi này trở thành một thành viên thắng lợi trong chiến tranh, người cầm quyền dựa vào quân đoàn thủ hạ lên làm tướng quân, không hề nghi ngờ, hắn có tiền đồ rất tốt, nhưng hắn đối với thành tựu của mình vẫn không thỏa mãn, muốn được càng nhiều quyền lợi.

Lúc ấy, đại bộ phận các thị thần đều tiến vào kỳ suy nhược, nhưng lực kêu gọi của thị tộc vẫn rất lớn. Đối với chính quyền Đông Châu mới thành lập mà nói, thị tộc tồn tại giống như căn bệnh trầm kha mấy ngàn năm. Nếu không thể loại trừ căn bệnh này, bọn họ không thể hoàn toàn thay đổi cục diện thị tộc cường đại mấy ngàn năm, không thể hoàn toàn nắm giữ Đông Châu.

Xuất thân từ thị tộc, lại trở thành một thành viên của chính quyền Đông Châu mới, Tần tướng quân đứng dậy, hắn quyết định bắt đầu từ chính thị tộc của mình, hủy diệt chế độ thị tộc, một khi hắn khơi dòng này, hung hăng đả kích thị tộc, như vậy công lao của hắn sẽ thật lớn, có được sự ủng hộ của người thường không có thị tộc, còn có thể có cơ hội tranh đoạt vị trí tối cao trong chính quyền Đông Châu -- chỉ một Tần thị chiếm cứ Du Châu, đương nhiên không so được với toàn bộ đông lục địa.

Mang theo dã tâm bừng bừng, hắn trở lại tộc địa Tần thị. Đáng tiếc, hắn đưa ra ý kiến hủy diệt thị thần, giải tán thị tộc lại không chỉ không được các tộc nhân tiếp thu, mà còn nhận về trách cứ. Tần tướng quân sớm có chuẩn bị, ra lệnh một tiếng, quân đoàn của hắn lập tức vây quanh tộc địa Tần thị, khổng chế tộc nhân những chi khác còn chưa kịp phản ứng lại, cũng mang theo một chi tộc nhân của mình đi đến trước điện thờ, chuẩn bị phá huỷ thị thần.

Lúc trước, tất cả mọi người cam chịu thị thần tiêu vong chỉ có một đường là thị tộc tiêu vong, nhưng không biết từ đầu hắn có được biện pháp, mang đến một đám ác đồ gϊếŧ chết ở điện thờ, ý đồ ô nhiễm thị thần, khiến cho thị thần sa đọa thành "Quỷ" không còn thần trí, sau đó lại lợi dụng thị thần gϊếŧ chết tộc nhân khiến cho bị phản phệ làm thị thần tiêu vong -- Tộc nhân Tần thị nhiều như vậy, chỉ cần thị thần biến thành quỷ, thần trí không rõ mà gϊếŧ hơn nửa, liền sẽ suy nhược đến không còn tạo thành uy hϊếp nữa.

“Lúc ấy đã xảy ra một ít ngoài ý muốn nhỏ, ta chưa từng mất đi thần trí. Cách làm của đứa bé kia thực sự làm ta có chút tức giận, liền cắn nuốt bọn họ.”

Lúc ấy đến tột cùng là tình huống thể nào, thị thần chưa bao giờ nói với các tộc nhân còn lại, bọn họ cũng không dám hỏi, chỉ nhìn thấy Tần tướng quân và tộc nhân một chi kia, cùng với những ác đồ mang tới, tất cả đều bị cắn nuốt. Bọn họ liền im như ve sầu mùa đông, coi việc này là bí sự trong tộc. Về sau, hẳn hoàn toàn dị biến thành bất đồng tồn tại với thị thần khác.

"Đứa trẻ không hiểu chuyện kia, là hậu đại của huynh trưởng ta, dã tâm quá lớn.” Thị thần ngữ khí bằng phẳng, thậm chí khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, "Trẻ con nghịch ngợm không sao, nhưng mà gây ra đại họa, thì phải bị phạt.”

La Ngọc An nghe đến chưa hồi thần, Tần thị thần sống đã lâu lắm, gặp qua rất nhiều điều, ở trong miệng hắn tùy ý nói mấy câu, chính là thời gian ngàn năm qua đi. Trong lúc đó, không biết bao nhiêu gia tộc hưng suy, bị hắn bình bình đạm đạm một dùng một câu nói xong.

Lại một lần, La Ngọc An cảm giác được thị thần khác với mình, trong lòng không tự chủ được sinh ra nỗi sợ hãi đã từng có kia -- vì sao lại là mình? Vì sao mình có thể trở thành một thê tử thị thần như vậy đây?

Cô nhịn không được càng ôm chặt lấy thị thần, thị thần nghĩ làm cô có chút sợ hãi, liền vỗ vỗ vai cô, mỉm cười, "Không cần sợ hãi, tuy rằng xác thật ta bị ô nhiễm, nhưng cũng sẽ không ăn thịt người lung tung.”

La Ngọc An liều mạng lắc đầu, cằm chống trên ngực hắn, "Em không sợ, em chỉ đang nghĩ, dấu vết trên ngực Nhị ca này là người kia làm ra sao?”

Thị thần: "Là đứa trẻ không hiểu chuyện kia đập.”

Hắn thể nhưng còn có tâm tư đùa giỡn, cảm thán nói: "Đáng tiếc sức lực hắn quá nhỏ, nếu không trực tiếp gõ vỡ, có lẽ đã thành công.”

La Ngọc An trong nháy mắt muốn xuyên qua thời không trở lại quá khứ, cầm đao thọc chết Tần tướng quân kia.

Thị thần: "Ha ha ha, nói giỡn, kỳ thật là cắn nuốt ác mới có thể vỡ ra.”

Nhưng La Ngọc An cũng không có cảm thấy tốt hơn chút nào, cô nhớ tới lúc trước nhìn thấy Lương thị thần, trên người hắn có rất nhiều khe hở, không khỏi nắm chặt cánh tay thị thần, truy vấn: "Nhị ca, tiếp tục cắn nuốt ác như vậy, khe hở có phải sẽ gia tăng hay không? Chờ đến cuối cùng, anh sẽ biến thành dạng gì? Sẽ chết sao?”.

So với cô khẩn trương, thị thần vẫn không nhanh không chậm, "Cho dù sinh mệnh” thị thần dài lâu, cũng sẽ có điểm cuối, thời đại thị thần đã qua, ta sẽ là điểm cuối cùng của thời đại này.”

Thấy tiểu thê tử vẫn không nhấc mi, hắn bế người lên, giống ôm một đứa trẻ, bồi hồi trong vườn hoa mà La Ngọc An một tay xây mới, "An sợ cái chết sao?”

La Ngọc An nằm ở trên vai hắn, ngửi u hướng phát ra từ cổ và tóc hắn, "Em sớm đã chết rồi, em chỉ sợ Nhị ca khó chịu, nểu Nhị ca thống khổ, em sẽ càng thống khổ.”

Thị thần: "Nhưng mà ít nhiều có An, ta có rất nhiều vui sướиɠ khó được.”

La Ngọc An không dám tin tưởng, "Thật vậy chăng? Em có mang đến cho ngài vui sướиɠ sao?”

Thị thần cười, "Từ trước ta chỉ có những đứa trẻ Tần thị, nhưng hiện tại, nàng cũng là đứa trẻ quý giá nhất của ta.”

La Ngọc An: "..... Tuy rằng em biết, tuổi của em đối với Nhị ca mà nói thật là đứa nhỏ, nhưng mà Nhị ca làm ơn không gọi em là đứa trẻ, thật sự giống như đang phạm tội.”

Thị thần: "Được, không gọi." Lão nhân gia hắn nhận sai thật ra rất tích cực, nhưng mà lại không nhớ được, cứ thuận miệng gọi cô là đứa trẻ thật trìu mến.