La Ngọc An trầm mặc một lát, "Các người đều nói, bốn trăm người kia là bởi vì muốn thoát ly gia tộc cho nên bị thị thần cắn nuốt, nhưng tôi cảm thấy không phải như vậy.”
Cô ở chỗ này không lâu, chỉ thấy vài lần tộc nhân Tần thị và thị thần ở chung, cô thường xuyên cảm thấy, thị thần đối với gia tộc xác thật có một loại chấp niệm. hắn đối với "Bọn nhỏ” này quá mức sủng ái, bọn họ muốn hắn là gì, hắn chính là thể. Nhưng mà, nếu hắn chỉ đơn thuần bởi vì có người muốn thoát ly gia tộc mà cắn nuốt người đó, cô cũng không tin.
Từ sớm trước kia bắt đầu, cô có thể phát hiện tâm tình và yêu thích của thị thần. hắn cảm thấy hứng thủ cái gì, hắn nghĩ muốn cái gì, phần lớn cô có thể đoán được, đều không phải là bởi vì cô có năng lực đặc thù, chỉ là bởi vì từ khi đó cô thời khắc nhìn chăm chú vào thị thần, Coi hẳn như một người bình thường để quan sát hiểu biết.
Nhị ca của cô, là một sự tồn tại thực thuần túy, đồng thời có thiếu niên chân thành cùng với người lớn tuổi khoan dung.
"Ngài là thị thần của các ngươi, cũng là của tôi.” La Ngọc An cầm cameras đứng lên, đi vào điện thờ, "Nếu như vậy, chúng ta đây trực tiếp hỏi hỏi thị thần đi.”
Có người còn muốn nói chuyện, thấy thế đều ngậm miệng lại. Đại bộ phận người nhìn kén đỏ quỷ dị, ánh mắt đều là sợ hãi.
Cameras đặt ở một bên, La Ngọc An ngồi quỳ ở trước thần đài, lấy ra đôi quẻ kia.
Trong video các lão nhân cũng nín thở nhìn, trong điện thờ phi thường an tỉnh, chỉ có thể nghe thấy thanh âm của La Ngọc An, cô nói: "Tôi hy vọng thị thần cho phép tộc nhân Tần thị căn cứ ý nguyện của mình thoát ly gia tộc, sửa thành họ khác.”
Hai que màu đỏ ở trong tay cô tung ra, xoay tròn rơi xuống mặt đất.
"Bang."
La Ngọc An ném quẻ xuống, cũng không xác định Nhị ca có thể đồng ý hay không, nhưng mà..... cô nhìn quẻ trước mặt một sấp một ngửa lộ ra một cái cười.
"Thị thần nói, có thể.”
Rõ ràng quẻ cười, thị thần đồng ý, nhẹ nhàng đơn giản như thế, có vẻ vừa rồi bọn họ tranh chấp và kiên trì có chút buồn cười, loại kết quả này hiển nhiên vượt ra các lão nhân dự đoán, còn có người thất thanh nói: "Sao có thể.”
La Ngọc An không nhặt hai cái quẻ, để cameras đối diện quay một lát, chính cô ở chỗ cameras quay không tới thò lại gần hôn hôn kén đẻ, thấp giọng nói: "Cảm ơn Nhị ca."
"Như vậy, mọi người còn có dị nghị không?” Cô ngồi trở lại trước màn ảnh hỏi.
"Nếu...... thật sự có rất nhiều người muốn thoát ly Tần thị, vậy làm sao bây giờ?” Vẫn có người nhịn không được hỏi.
La Ngọc An: "Vậy cho bọn họ đi.”
Cô cũng không có quan niệm ăn sâu bén rễ về vinh nhục của gia tộc và du͙© vọиɠ mãnh liệt khổng chế quyền lực như các lão nhân Tần thị này, cô suy nghĩ hết thảy đều chỉ vì người mình yêu, cho nên có thể dứt khoát lưu loát như vậy.
Chuyện này thi hành xuống rồi, quả nhiên khiến cho sóng to gió lớn, bên trong Tần thị cơ hồ mỗi người đều thảo luận.
Nhưng một thời gian trôi qua, người thoát ly Tần thị không nhiều như La Ngọc An tưởng tượng.
"Có ngu mới thoát ly Tận thị, toàn bộ Du Châu đều là địa bàn của Tần thị, chúng ta dựa lưng đại thụ hưởng bóng mát, ai không có việc gì mà thoát ly gia tộc a.”
"Tuy rằng đôi khi gia tộc có một ít quy củ rất là phiền toái, nhưng chỗ tốt cũng nhiều a, trong nhà trẻ con đi học đều có trợ cấp, nếu ưu tú còn có thể trực tiếp được phân phối công tác.”
"Phía trên những người này lại đang làm cái gì, không phải cảm thấy chúng ta những tộc nhân này không có tác dụng với gia tộc, muốn đuổi chúng ta đi, để cho chính bọn họ càng chiếm nhiều tiện nghi hơn?” Người trẻ tuổi nói lời này, trong tương lai mèo đen bày ra, là người thứ nhất đi theo Tần Trĩ cùng điên cuồng đập phá thần tượng.
Cô cho rằng những người đó điên cuồng là bởi vì bất mãn gia tộc trói buộc và hạn chế, hiện giờ mới biết được cũng không phải như vậy, bọn họ chỉ phẫn nộ vì sao không phải bọn họ nắm giữ quyền lợi.
Đại bộ phận người cũng không để ý cái gọi là trói buộc, ích lợi mới là nguyên nhân căn bản làm những người Tần gia này đi theo Tần Trĩ huỷ diệt thị thần, Tần Trĩ làm cho bọn họ thấy được ích lợi thật lớn sẽ nhận được.
Vào lúc không có ai dẫn dắt, những người này chỉ là một ít cát nhỏ, khi bọn hắn bị một ích lợi sai sử mới có thể biến thành bão cát.
Nhưng mà, đó bất quá đều chỉ là người bình thường mà thôi.
Bởi vì tương lai mà sinh ra chán ghét bọn họ, La Ngọc An suy nghĩ rõ ràng điểm này rồi, cuối cùng không làm gì những người cô tìm ra này.
Tần Trĩ đã chết, chuyện này kết thúc.
Cô trở lại điện thờ, tâm tình không hiểu sao hạ xuống, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu, phát hiện bên bụi hoa sơn trà trong viện có bóng người màu trắng bay bay. Giống một vòng minh nguyệt tản ra quang huy mông lung, chiếu rọi trước hoa.
Lần này hắn kết kén, cơ hồ dùng hết ba tháng.
La Ngọc An thật sự quá nhờ hắn, cô không biết mình chạy tới thể nào, chờ lấy lại tinh thần, cả người đã chôn ở trong lòng ngực tản ra u hương kia. Dùng sức túm lấy tóc hắn, siết eo hắn.
Cô nhớ tới trong khoảng thời gian này mình đã làm gì, ngẩng đầu lên, "Nhị ca, có rất nhiều chuyện em cũng không thể làm tốt.”
Thị thần trên mặt mang cười nhìn chăm chú khuôn mặt uể oải của cô, hôn lên trán cô một chút. La Ngọc An nhắm mắt, cảm giác mái tóc như nước chảy bao phủ mình, lo âu cùng phẫn nộ trong lòng đều bị an ủi nhu hòa này xua tan.
"An vẫn là đứa trẻ a.”
La Ngọc An: "..... Nhị ca, không cần nói loại lời này nữa, nếu không anh chính là phạm tội.”
Thị thần biết nghe lời phải, "Được, không nói.”
Nhưng ánh mắt rõ ràng vẫn là ý tử này.
La Ngọc An nắm quần áo và tóc hẳn không buông tay, "nói em giống đứa trẻ là nói...... cách làm của em ấu trĩ sao? Lúc trước em không có kinh nghiệm, lại quá sốt ruột......”
Thị thần: "Không phải, là ý tứ đáng yêu.”
La Ngọc An nhìn hắn tươi cười, phát giác khả năng hắn thật sự không để chuyện lần này ở trong lòng, buột miệng thốt ra một vấn đề: "Nhị ca, hơn hai trăm năm trước đó, đến tột cùng đã xảy ra cái gì, anh có thể nói với em sao?”
Tộc nhân Tần thi giữ kín như bưng chuyện này, từ trước Tế Quý cũng nói chút lời giống thật mà như giả với cô, Tần Trĩ càng tin tưởng vững chắc thị thần khác hẳn ma quỷ. Bọn họ nói, tất cả cô đều không tin, cô chỉ tin lời chính người mình yêu.
Thị thần bị cô ôm gắt gao, cười tủm tỉm mà vuốt tóc cô, bỗng nhiên lại nghịch ngợm một chút, “Cô dùng quẻ hỏi một chút, xem thị thần có thể nói hay không.”
La Ngọc An: "....." anh cũng đã tỉnh vì sao còn phải dùng quẻ đẻ hỏi? Nhưng nhìn Nhị ca có dạng này, tâm tình căng thẳng không tự giác lại thả lỏng.
Cô thật sự yên lặng lấy ra một đôi quẻ, ở trước mặt thị thần vứt ra ngoài.
không hề ngoài ý muốn là cái quẻ cười một sấp một ngửa.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của cô, thị thần cười nói:” Thật lâu, thật lâu trước kia.....”